‘Một người bạn là điều bạn cần.’
Ngay cả là kẻ cô độc ở trường, tôi không khỏi liên tưởng đến câu này.
『Senpai ơi!』
Hiện là 11 giờ tối.
Trong lúc tôi đang giải bài toán ở phòng mình, Kouhai-chan gửi một tin nhắn.
『Em gọi anh được không? Có chuyện em muốn bàn.』
“Hmm…”
Thường thì Kouhai-chan và tôi không hay gọi cho nhau lắm.
Đó là quy tắc cốt lõi để duy trì tình bạn.
『Okay.』
『Wow~, một Senpai ghét gọi điện mà đồng ý thì lạ à nhen! Nếu đã vậy, ta video call luôn hen?』
『Không là không.』
『Aww, em muốn thấy mặt Senpai mà… Mình em bật video thôi, anh khỏi cũng được!』
『Ừ ừ…』
『Yay, thành công rồi!』
Kouhai-chan vui mừng khôn xiết.
Nếu Kouhai-chan vui tới vậy
thì tôi cũng muốn bật video, tiếc là bất khả kháng.
(Cuộc gọi này chỉ là một cách để cảm ơn.)
Đúng vậy, nhờ Kouhai-chan mà tôi có thể vượt qua cơn khủng hoảng.
Đó là vào đêm ba ngày trước, khi bọn tôi đang nhắn tin mấy thứ otaku như thường lệ.
『Senpai, em có chuyện hay kể anh đây! Hình như bạn thuở nhỏ em đang có tài khoản bí mật ó.』
『Thật ư?』
『Yep, chuyện là cậu ấy hay dùng nó bày tỏ tình cảm với crush, và bất chợt cái người kia bắt đầu tốt tính với cậu ấy!』
『Nghe ảo thế?』
『Thú vị hem? Cá vụ tài khoản bị lộ chắc luôn!』
『Chà, khó hiểu ở chỗ em kể cứ như không phải của bạn thuở nhỏ mà chính em nhờ.』
『Ahaha đâu đâu, cậu ấy thường xuyên tư vấn cho em nên đáng tin cậy lắm.』
『Ra vậy. Chuyện gì xảy ra tiếp?』
『Em đưa lời khuyên chứ sao!』
Kouhai-chan kể lại mọi việc họ làm.
Nhằm xác nhận cậu chàng liệu đã phát hiện tài khoản, cô nàng đã đăng một bức selfie cực chất.
Hôm sau, họ sẽ xem xét phản ứng của cậu chàng để đánh giá vụ đó bại lộ chưa.
Chiến lược táo bạo khiếp…
(Có lẽ đưa bức ảnh Sakura hơi quá đà…)
Tồn tại rủi ro liên quan việc sử dụng quá nhiều thông tin từ tài khoản phụ của cổ.
Tomori là người thể hiện mọi khía cạnh tình ái trên mạng, đồng thời sở hữu trí óc giúp cô đạt thứ hạng cao ở trường danh tiếng.
Tôi nghĩ chỉ vài manh mối cũng đủ để cô ấy tìm ra sự thật.
『Chuyện gì vậy? Anh chưa trả lời em đó!』
『Không có gì.』
Phản hồi xong, tôi nghía qua tài khoản của Tomori.
Thế nhưng, không có tweet kì lạ nào.
(Cô ấy có đăng thật chăng?)
Hoặc do cô quá khích đăng tải nhưng lại xóa vì sợ hãi…
Trường hợp đấy, tôi sẽ không thể xem những bức đó nữa…
“Bình tĩnh lại.”
Vẫn có khả năng nó sẽ đăng sau.
Nếu đúng thật, tôi nên theo dõi suốt đêm…
Không, tôi chỉ giả vờ là bên thứ ba và khi cô ấy tải selfie lên thì sẽ gửi cảnh báo xóa tweet.
Tôi thề đó là lý do duy nhất tôi theo dõi tài khoản…
Chứ không phải tôi muốn xem bạn cùng lớp mặc nội y khêu gợi trong một tweet đâu.
*****
Đó là chuyện ba ngày trước.
Cuối cùng tôi đã thức trắng đêm, bức selfie thì vẫn đếch thấy đăng.
(Tốt. Như mình đoán, cô ấy đã suy nghĩ lại.)
Cảm thấy chút thất vọng nhưng quyết tâm, tôi chống chọi cơn buồn ngủ Thứ hai lết xác tới trường.
Nhưng, Tomori cư xử còn lạ hơn.
Đột nhiên, cô ấy cởi chiếc vớ bị rách trước mắt tôi.
Dù chỉ là vớ dài tới đầu gối nhưng cổ lại quan sát phản ứng củ tôi.
Song, khoảnh khắc thấy cô ấy im lặng trong tiết sinh hoạt, tôi ngờ ngợ.
Nàng lớp trưởng đã nghe theo lời khuyên bận bộ nội y dâm đãng.
(Dù cho cô nàng thông minh tới mức dấy nghi ngờ liệu bị phát hiện tài khoản, tại sao cô ấy lại ngốc nghếch trong chuyện tình ngoài đời chứ.)
Nghĩ ngợi vậy, tôi miễn cưỡng lên giúp đỡ.
Chuyện tới đó đã hết đâu, sau tan học…
“Mình mà không nghe trước chắc toang rồi.”
Khi nữ sinh xinh nhất lớp cởi vớ, tôi liếc thoáng một cái.
Cũng cảm ơn Kouhai-chan, tôi đã không nhượng bộ khát vọng và dập tắt nghi ngờ lộ tài khoản của Tomori.
『Được rồi, gọi thôi nào!』
Sau tin nhắn, cuộc gọi thông báo.
Buông thở dài giảm bớt căng thẳng.
Dồn quyết tâm, tôi ấn vào màn hình và một giọng nói khác hoàn toàn trên tin nhắn cất.
“Lâu rồi hem gặp, Senpai.”
Giọng nói nhu mì tới độ tôi liên tưởng ngay một người.
Hình ảnh cô nàng thuần khuất diện tà váy trắng. Bất chợt tôi nhớ ký ức mạnh mẽ về đôi bông tai của cô gái gal nào đó.
Bạn thuở nhỏ của Azusa Tomori.
Kouhai-chan hay chính Kazami Chifuyu, đang đỏ mặt cười thích thú làm làn tóc bạc phấp phới.[note59085]
“Lâu rồi ta mới nói chuyện, Chifuyu.”
Tôi nói nhỏ.
Tôi buộc phải làm vậy nếu không cô ta sẽ phát hiện tôi là Kimitaka Kagisaka.
“Ừ nhỉ. Em muốn gọi với anh thật nhiều.”
“Xin lỗi. Anh không quen gọi điện lắm. Lạ thật? Lúc nhắn tin, em khá lịch sự.”
“Chà… vậy, em có nên sử dụng kính ngữ?”
“Đùa thôi. Cứ thoải mái là được.”
Thực ra, tôi là thằng kêu cô ấy ngưng kính ngữ vì nghe rất ngại.
“Thế sao em dùng kính ngữ khi nhắn tin?”
“Senpai lớn hơn em mà. Ăn nói lịch sự với người lớn hơn là lẽ thường tình?”
Chifuyu rụt rè đáp.
Xét thái độ mọi ngày của cô, đây là sự khiêm tốn hiếm có.
Đúng, Chifuyu tin Senpai lớn hơn cổ.
Và cô ấy không nhận ra mình đang trò chuyện với Kimitaka Kagisaka.
Khi tôi và Chifuyu gặp nhau lần đầu, tôi đã nhuộm tóc làm ngoại hình hoàn toàn khác bây giờ, việc cô ấy chẳng nhận ra tôi ở trường âu dễ hiểu.
(Vậy đỡ, mình cũng muốn giữ kín danh tính.)
Đó là tại sao tôi tránh tương tác với Chifuyu nhất có thể và gọi cô bằng họ, Kazami.
“Ồ, ngày nào em cũng mặc thế á?”
“Không, chừng nào em ra ngoài thôi… Anh thấy hợp với em không?”
“Ừ có.”
“Yay! Anh biết đấy, em chả muốn giống con ngốc trước mặt Senpai đâu.”
“Anh không phiền em mặc đồ gì đâu.”
“R-rất vui nghe anh nói vậy,... thực ra em thích anh lắm, Senpai.”
“Xin lỗi. Anh đã nói—”
“Em biết! Anh không muốn yêu đương khi còn đi học phải không? Tất nhiên em hiểu. Nhưng đối mặt Senpai, em không kìm lòng mà thốt ra.”
Chifuyu đỏ mặt cười ngại ngùng.
Cử chỉ cưng tới mức tôi gần hối hận khi từ chối tỏ tình của cổ.
“Nhân tiện, em định bàn chuyện gì?”
“À-à, hôm nay có vài chuyện em muốn kể. Là về Azusa.”
“Bạn thuở nhỏ của em nhỉ?”
“Dạ. Gần đây cậu ấy có vẻ hứng thú với cậu chàng kia. Nhưng cái gã đó hay gây rắc rối và rất khó chịu. Hắn ta luôn luôn phớt lờ em.”
“... Cho anh hỏi, tên cậu ta là gì?”
“?, Kimitaka Kagisaka, anh biết hắn hả, Senpai?”
“Không hề.”
“Ừ ha! Sao mà được! Cớ sao Azusa lại thích thú cái gã nhạt nhẽo đó chứ? Gu đàn ông của cậu ấy đi tong. Senpai ngầu hơn nhiều.”
Để sự thật rằng câu nói của Chifuyu là chiếc boomerang hoàn hảo qua một bên.
Dù sao thì cái chính ở đây là cô không muốn tôi và Tomori gần gũi.
“Quay lại vấn đề. Em cũng sầu não cách để kết bạn với Kagisaka vì không hiểu sao cậu ta khá ghét em.”
“Em muốn làm bạn với cậu ta?”
“Dĩ nhiên! Sau này hắn có thể là bạn đời của bạn thân em, và do Kagisaka là otaku nên em rất vui khi có người cùng tán gẫu về otaku!”
Tôi vô cùng ngưỡng mộ tính trung thực của cô.
(Chifuyu quả là người tốt…)
Tôi lại cảm thấy tiếc vì xa cách với cô ấy ở trường.
“Chà, em vẫn chặng lòng vài thứ.”
“Hở?”
“Azusa tuy nhiều bạn, nhưng chỉ mỗi em cậu ấy mới coi là bạn thân. Với cậu ấy, em là đặc biệt. Nhưng lúc nhắc Kagisaka, cậu ấy sẽ thao thao về những thứ chả bao tâm sự với em, chẳng hiểu sao em cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đó còn đặc biệt hơn của chúng em.”
“Em thất vọng ư?”
“Không, không phải đâu! Chưa bao giờ nói thẳng mặt Kagisaka, nhưng em ghen tị với cậu ta!”
Không biết đương sự đang nghe trực tiếp, Chifuy phẫn uất.
“May thay, em rõ tất tần tật về Azusa.”
“Rốt cuộc cả hai là bạn lâu rồi ha.”
“Dạ, chúng em đã bên nhau kể từ năm tháng tiểu học. Bí mật nè, em hồi xưa rất nhát nên hay bị bắt nạt lắm.”
“Thật ư?”
“Hahaha, tin không thì tùy, em cũng chơi piano cừ á nha, vừa ngoan ngoãn lại sinh ra trong gia đình âm nhạc. Bởi thế em hay bị người khác trêu chọc. Nhưng…”
“Bạn thuở nhỏ đã giúp đỡ em?”
“Senpai có khác! Anh biết hay thế?”
“Anh chỉ cảm giác cô bạn kia sẽ làm vậy. Em kể bạn thuở nhỏ nổi tiếng vì can thiệp những tên quậy phá ở trường?”
“Đúng! Ở điểm đó, cậu ấy hệt Senpai luôn.”
“...”
“Senpai quá khứ đâu khác mấy. Chà, Azusa thì giúp đỡ học sinh ưu tú, ngược lại hoàn toàn của anh.”
Trường hợp tôi khác bọt rõ rệt.
Đối với tôi, những người tôi giúp đều trạc tuổi và không chốn dung thân.
“Em cũng là người được Senpai cứu mà. Hai năm trước, em gặp chuyện bỏ nhà đi bụi, may mắn là Senpai đã bảo vệ em.”
“Tại anh quá quen mấy trường hợp kiểu này.”
“Anh khiêm tốn nữa. Lúc đầu em sợ khiếp. Senpai và những người khác trông hung hăn cực.”
“Côn đồ lại chả.”
“Nhưng anh khác với mọi tên côn đồ khác! Ai nấy đều mạnh mẽ, quan tâm tới người thân và rất ngầu! Đặc biệt Senpai là nhất! Ý em là…”
Chifufu thở dài não nề, ‘Ước gì quay lại hồi đó’. Song cô tiếp tục.
“Vì Kazarina là nhóm do anh thành lập phải không? Kei-senpai?”
Cô ấy gọi tôi bằng biệt danh rất hoài niệm.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm cấp 2.
Lúc ấy, tôi thi thoảng lẻn khỏi biệt thự lang thang khắp phố cả đêm.
Cũng tại cái phương châm giáo dục nhằm tạo nên cá nhân xứng đáng mang họ Kagisaka—Một mối quan hệ tính toán chính người thân của ông ta.
Ba tôi, người luôn có động cơ, không bao giờ đánh giá cao nỗ lực của tôi, bất kể tôi đạt được gì.
Tôi phải lớn lên nơi môi trường đấy.
(Đường xá ban đêm chưa hẳn vô pháp. Nhưng…)
Nếu trẻ em ra đường tối muộn, sẽ có thể thu hút bọn côn đồ chú ý và bị chúng lột sạch tiền.
Tôi chọn từ chối hoặc chuồn khỏi rắc rối, nhưng trước khi nhận ra…
“——Wow, chú mày kinh phết. Mạnh chứ chẳng đùa.”
Tôi chạm trán xung đột với một lũ côn đồ và sẵn hạ hết chúng nó, một người tới tiếp cận tôi.
“Chú mày có học võ gì à?”
“Là gia đình tôi. Khi sinh ra, tôi phải học karate và mớ thứ khác.”
“Đỉnh! Thế thì tiện rồi!”
“Ý cậu là sao?”
“Tao đang tìm người hợp tác. Sao, muốn chung đội không?”
“Hả?”
“Hãy cùng nhau tạo một băng đảng! Ta có thể tự đặt cái tên ngầu lòi và tất thảy mọi thứ!”
“Thời nay mấy cái đó không phổ biến đâu.”
“Ngược lại cơ, trend đấy cu! Mày nghe qua ‘Tokyo Revengers’ chưa?”
“Tokyo… Revengers…?”
“Hở?! Đùa! Từ giờ cứ ghé quán cafe manga xuyên đêm! Tao sẽ dạy mày!”
Đó là lần đầu bọn tôi gặp nhau.
Chả có nơi để đi, tôi quyết định theo và đọc cuốn manga giang hồ được đề xuất.
Trước khi nhận ra, tôi đã bị cuốn hút tới nỗi nhập tâm.
Xưa tới nay, tôi chỉ cắm đầu học mà chưa đọc qua cuốn manga nào.
“Chẳng phải thú vị cực kỳ sao?”
Sáng sớm tại công viên, đắm mình trong ánh ban mai rực rỡ, bọn tôi vui đùa như thằng ngốc và thảo luận về những bộ manga mình đọc, tay thì cầm ăn bánh ngọt và lon cà phê từ cửa hàng tiện lợi.
Tự lúc nào, hình thành một liên kết.
Chắc hẳn có thứ gì đó cộng hưởng giữa bọn tôi.
“Ê, mày là học sinh cấp 2 phải không? Cứ tưởng mày lớn hơn cơ, ai dè bằng tuổi.”
“Á đù, xin lỗi vì tao trông già?”
“Đâu, lỗi không phải bề ngoài mày, chắc là phong thái trưởng thành nhỉ?”
“Thế à? Có lẽ tại tao toàn đối tiếp người lớn ở nhà.”
“Ờ. Mày có nhiều chuyện thật ha… Này, thay vì đối phó với mấy người lớn thì sao không cùng tao chăm sóc tụi nhóc?”
Đó là cách nó bắt đầu.
Từ đêm đấy, hai bọn tôi lang thang quanh phố mỗi đêm, tìm những đứa trẻ không nơi nương tựa và giải quyết vấn đề của chúng.
Những đứa bỏ nhà đi bụi.
Những đứa gặp rắc rối với người lớn.
Những đứa bị hăm dọa bị trả thù tình dục.
Những đứa muốn bảo vệ bạn bè khỏi đám Tiền bối trấn lột.
(May mắn, tôi thừa sức lo liệu.)
Trớ trêu thay, dưới bầu trời đêm chính là nơi phát huy tối đa kỹ năng tự vệ và thao túng người khác qua biểu cảm khuôn mặt, vốn là bài học trong gia đình tôi.
“Nếu lũ trẻ biết chúng ta mới học cấp 2, chúng nó sẽ coi khinh nên giấu tuổi cho chắc!”
Đóng vai trưởng thành, tôi rốt cuộc cũng được ngưỡng mộ bởi những người bạn trạc tuổi gặp vấn đề riêng, dần dần họ xoay quanh tôi tạo thành một đội ngũ khiến giúp đỡ trẻ em dễ dàng hơn.
Nhanh tới mức, một băng đảng đã thành lập.
“Thực sự không cần tên băng hửm? Kiểu gì nó chả như hạch và hời hợt.”
“Cái tên hời hợt… Nghe hay đó! Đặt là Kazarina đi!”
“Đùa bố mày à. Khác mẹ gì ngẫu hứng đâu.”
“Haha, mày lúc nào cũng chửi đỏng hết, Kei.”
Tôi không muốn sử dụng ‘Kagisaka’ nên đã che giấu thân phận.
Thành ra biệt danh người đó đặt cho tôi lại trở thành bí danh băng nhóm.
Tích lũy lòng tin của phe mình và khiếp sợ của đối thủ, tên tuổi của tôi dần lan rộng, từ bao giờ, tôi đã nhuộm tóc đỏ trông giống giang hồ hơn.
Tôi lên chức lãnh đạo của Kazarina, cố vấn cho những đứa trẻ không nơi ở, đôi khi lại đi xử lý những tình huống tưởng chừng vô vọng bằng trí óc và nắm đấm.
(Cuộc sống này xem ra không tệ.)
Ngôi trường tôi học khi ấy, chỉ cần là ‘Kagisaka’ cũng đủ nhận đối xử đặc biệt.
Thân là trường danh tiếng, nhưng cũng là lý do khiến người ta nhạy cảm với gia thế.
Ban đầu, tôi rất vui khi kết được nhiều bạn.
[Kimitaka mọt sách vãi. Cứ cắm cúi học miết?]
[Nói nhỏ nghe, có người kể tao là hắn ta muốn ba mình công nhận.]
[Hahaha! Thằng cuồng ba à?]
[Nó mà không có cái danh Kagisaka, đố đứa nào dám kết thân.]
Ngày nọ sau khi họ nói vậy, tôi cảm thấy mệt mỏi cái cuộc sống ở trường danh giá.
Nhìn lại, mới thấy tôi đã càng mất lòng tin vào con người.
Bạn cùng lớp, giáo viên, gia đình… Kết cục, chỉ vì coi trọng cái tên ‘Kagisaka’.
(Thế nên cuộc sống của Kazarina chính là chân ái.)
Một cảm giác hồi hộp tôi chưa từng trải qua ở nhà hay trường.
Sự hài lòng khi những kỹ năng tôi chui rèn trở thành nụ cười một người.
Những anh em đã kết nối với không động cơ thầm kín.
Và người cộng sự tốt nhất.
Nhưng rồi…
“Xin lỗi, Kei.”
Lý tưởng ấy chẳng bao lâu.
Tôi nhớ như in.
Căn phòng bệnh viện tô điểm bởi ánh hoàng hôn.
Cơ thể bao phủ trong lớp băng trắng tinh.
Cộng sự của tôi nằm trên giường cười như thể tạ lỗi.
“Tao không thể đồng hành cùng mày nữa…”
Ngày hôm ấy, tôi rời Kazarina.
Vô số thành viên.
Người cộng sự duy nhất.
Cuộc sống đời thường tươi sáng.
Tôi đã mất tất cả.
“Senpai!”
Chìm vào ký ức xưa, tôi bị giọng Chifuyu đánh thức.
“Trời ạ, nghe em nói coi!”
Chifuyu tỏ vẻ bực bội, có vẻ cô đang phấn khởi.
(Nghĩ lại thì, cô ấy cũng y hệt lúc cả hai mới gặp.)
Đó là trước khi tôi rời Kazarina, khi tôi còn nhuộm tóc.
Tôi nhớ là đã giúp cô ấy khi bị đám sinh viên đại học bu quanh trên phố buổi tối.
[Xin hãy cho em gia nhập ạ!]
Cô nài nỉ nhưng bề ngoài con ngoan trò giỏi nên tôi đã từ chối.
Tuy nhiên, tính cố chấp của cô ấy mà tôi phải nhượng bộ trao đổi thông tin.
Về sau, cô thường xuyên hàn thuyên anime manga với tôi.
Cứ tưởng nếu tôi tỏ chán ghét hay dừng phản hồi thì cô sẽ quay xe ngay.
[Em chưa coi anime bao giờ, nhưng nhìn thú vị thật! Kể em nghe những series anh thích đi, Senpai!]
Dần dần cô say mê hơn…
Hiện tại, cô ấy coi như người bạn otaku quan trọng ‘Kouhai-chan’.
“Không can dự tới Kagisaka, nhưng em thấy mấy nay Azusa thúc ép bản thân quá mức. Tính sao đây anh?”
“Dễ thôi. Thay vì tự thân xử lý, tham khảo xung quanh là tốt nhất.”
“Ây da, công việc của Azusa liên quan ít nhiều tới chuyện hỏi ý kiến, có nhiều trường hợp phải có năng lực của cậu ấy mới xong xuôi.”
“Nếu thật vậy thì tệ đây. Biết gì không? Nghe này, chìa khóa để duy trì một nhóm chính là bỏ quan niệm ‘thiếu người kia sẽ tan rã’.”
“Hở? Em tưởng ngược lại? Ở bóng đá, một siêu sao có thể tạo khác biệt.”
“Đúng. Tuy nhiên, kết quả đạt được thông qua cách đó chỉ khiến đội phụ thuộc vào cầu thủ ấy, lâu dần hình thành thói quen xoay quanh người siêu sao.”
Ngay cả chiến thắng bằng phương pháp này, rủi ro là có khả năng.
Cầu thủ ấy sẽ biến thành ‘chiếc răng không thể thay thế’.
“Giả sử sự cố xảy ra và người cầu thủ đó rời đội?”
“Ơ…!”
“Toàn đội sụp đổ. Không ai đủ lắp khoảng trống mà vị siêu sao để lại. Thế mới nói, quan trọng phải biết chuẩn bị dự phòng thay thế cá nhân kiệt xuất nào.”
“Ra vậy… Ở trường, hiện tại mọi người đang đè gánh nặng lên vai Azusa là không ổn.”
“Ừ. Ý chính là đừng lập nhóm chỉ dựa dẫm năng lực của một ai. Đó là việc xây dựng một nhóm mạnh mẽ và đề cao tinh thần đoàn kết.”
“Wow, Senpai! Anh vẫn đỉnh như ngày nào!”
Mái tóc bạc Chifuyu tung bay khi cô bày tỏ ngưỡng mộ. Bất chợt biểu cảm cô ấy lại u ám.
“Nhưng mà việc ủy thác sẽ khó khăn. Azusa nhiều bạn bè nhưng chẳng giỏi cởi mở.”
“Không quen cởi mở?”
“Biệt danh [Bạn quốc dân] và luôn một mình giải quyết như anh hùng công lý, hẳn là lý do cậu ấy không dựa dẫm người khác. Cũng vì vậy mà cậu ấy chẳng thân thiết ai.”
Lời của Chifuy lay động tôi.
Tôi cũng đã nghĩ lúc ngồi cạnh Tomori trên tàu.
Azusa Tomori quá đỗi tốt bụng.
Cô ấy toàn xử lý vấn đề một thân một mình..
Theo nhận định của cổ, có lẽ là hành động tránh tạo gánh nặng lên người khác… nhưng nó làm tôi lo lắng.
(Cái suy nghĩ tự quán xuyến thật hão huyền.)
Hơn hết, những ai tin rằng bản thân dư sức lo liệu mọi thứ là kiểu nhạy cảm.
Quá tự tin vào khả năng của mình, sai lầm trầm trọng cũng làm họ tuyệt vọng.
“Cô bạn không dựa dẫm Chifuyu sao?”
“Không… hẳn. Ở cạnh em cậu ấy luôn tỏ ra ổn thỏa.”
Chifuyu bộc lộ chút cô đơn nói, ‘cứ như cậu ấy cố giấu mặt yếu đuối trước em cơ.’
Đến cả bạn thân mà cũng… hình tượng anh hùng đơn độc đây à.
“Tụi em quen biết ngấp nghé 10 năm rồi, mà Azusa chưa từng khóc khi ở với em đó?”
“Tới em còn không bộc lộ ra, mấy người khác cũng chả biết được đâu.”
“Cá chắc cô nàng sẽ chẳng cho ai xem đâu, dù có là em.”
“Dạ, chuyện sẽ tiếp diễn vầy mãi… À, em có ý này! Hay anh làm bạn với cậu ấy thử, Senpai!”
“Anh?”
“Hai người khá giống nhau! Senpai giàu kinh nghiệm và đáng tin cậy nữa! Chắc chắn anh sẽ hỗ trợ đưa ra lời khuyên bổ ích cho Azusa.”
Đúng, tôi và Tomori giống nhau.
——Hiển nhiên khi một người có năng lực giúp đỡ người khác.
Chắc rằng Tomori cũng suy nghĩ hệt tôi quá khứ.
Nhưng, thiết nghĩ tự tin quá mức vào bản thân là một sai lầm.
(Ở một khía cạnh, đó là điều tất yếu.)
Một người đủ mở cửa trái tim của Tomori và hình thành mối quan hệ sâu sắc, bình đẳng… Dẫu—
“Là cựu du côn, anh nghĩ mình không hợp giúp đỡ học sinh trường danh tiếng như cô ấy.”
“Em với anh thân mà! Với lại, không đề cập chuyện xưa là được chứ gì?”
Thiệt luôn?
Dù tôi che đậy kĩ cỡ nào, cái quá khứ vẫn mảy may bị lộ ngày nào đó.
Nếu danh tính thực sự của tôi phát hiện sau khi thân thiết với Tomori…
(Cô ấy cũng sẽ thấy khó xử.)
Lúc ấy, Tomori sẽ nghĩ sao?
(——Quan hệ hai ta không gì hơn là bạn cùng lớp.)
Tôi lặng lẽ trấn tĩnh, giọng đủ nhỏ để Chifuyu nghe.
Sau cuộc gọi đêm đó, tôi không nỡ xem trộm tài khoản của Tomori nữa.