“Kagisaka, nói chuyện lát được không?”
Một tuần trôi qua kể từ khi tôi dừng theo dõi tài khoản của Azusa Tomori.
Học ở thư viện xong xuôi và đang trên đường về, tôi bị Chifuyu chặn lại ở hành lang.
“Cậu và Azusa có gì à? Thái độ của cậu với cậu ấy khác hẳn tuần trước?”
“.....”
“Hai người toàn cãi nhau, giờ hễ Azusa bắt chuyện là cậu im như hến.”
“Còn hơn là cãi lộn?”
“Ý tớ không phải vậy! Cậu bơ tớ cũng được nhưng với Azusa thì khác.”
Chifuyu là bạn thuở nhỏ của Tomori.
Thế nên cô mới tức giận.
Như cổ nói, tôi thay đổi cư xử rõ rệt trước Tomori từ tuần trước.
Thay vì mỉa mai đáp lại, tôi chỉ im lặng.
Tomori cũng tỏ vẻ chán nản khi thấy tôi phản ứng.
“Giận nhau thì mau làm lành đi chứ? Dạo này Azusa tuổi thân lắm. Cậu ấy không cười nhiều như trước.”
“...”
“Tớ ghét phải thừa nhận, nhưng e là vì không thể giao tiếp với Kagisaka như xưa thành ra vậy. Dù hai người suốt ngày cãi lộn… Azusa rất tận hưởng điều đó. Kagisaka, cậu có cảm giác tương tự không?”
Chifuyu nghiêm nghị nhìn tôi.
(Đúng thật.)
Quay ngoắt thái độ cả tuần giờ tôi mới nhận ra.
Tôi thích thú khoảnh khắc trêu nhau giữa Tomori hơn mình nghĩ.
Bọn tôi tán gẫu đầy phóng khoáng tựa cặp bạn thân.
Những thước phim ấy chắc chắn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời học sinh của Kimitaka Kagisaka.
(Đó là tại sao…)
Tim tôi đau nhói.
Nỗi cô đơn thấu trời và cảm giác tội lỗi với Tomori làm tim tôi ứ nghẹn, cô ấy hẳn còn đau đớn hơn tôi.
Kể từ đấy, tôi dừng xem trộm tài khoản cô ấy, có lẽ hiện tại hòa lẫn giữa sự bối rối, buồn bực hay tức giận đều hướng về tôi.
Càng suy nghĩ tim tôi càng thắt chặt lại.
“Ơ? Chờ chút.”
Bỗng nhiên, chuông điện thoại reng lên.
Chifuyu móc ra từ túi và ấn trả lời cuộc gọi.
“Alo? Xin lỗi, tớ đang bận.”
Chợt cô bàng hoàng khi nghe gì đó và nói.
“Cái gì?!... Có thật không?”
Biểu cảm cô thay đổi.
Cô im lặng lắng nghe người bên kia nói.
Song, cô cúp máy kèm vẻ mặt căng thẳng và hoang mang như thể che giấu sự thiếu kiên nhẫn.
“Xin lỗi cậu. Khi khác nói tiếp nhé. Có chuyện khẩn cấp xảy ra.”
Cổ rời đi nhanh chóng.
Nhìn trông cô có vẻ bối rối.
Lẽ nào đã xảy ra sự cố nên chạy đi hỏi Tomori.
(——Xong rồi.)
Không cần bận tâm làm gì nữa.
Nếu cô ấy xin Tomori lời khuyên, đến tôi cũng bó tay.
Nghĩ ngợi vậy, tôi rảo bước về nhà.
*****
Tuy nhiên, một tình huống đột ngột diễn ra sau vài tiếng tạm biệt Chifuyu.
『Senpai. Em gọi anh được không? Khẩn cấp lắm ạ.』
Đã là 8 giờ tối.
Trong lúc đang học bài, tôi nhận tin nhắn có cách nói thân thiết của Chifuyu.
Cảnh tượng cô ấy lo sốt vó xẹt qua tâm trí tôi.
『… được』
Tôi do dự một lúc nhưng rồi đồng ý.
(Mình có linh cảm xấu.)
Hồi tôi còn làm giang hồ cũng xảy ra trường hợp tương tự.
Cái người thường xuyên ăn nói lịch sự giờ lại hốt hoảng tới mức quên mức kính ngữ.
Thông thường, sẽ là vì…
“Senpai! Làm ơn giúp em, Senpai ơi!”
Xui thay, linh cảm tôi đã đúng.
Lọt tai tôi là lời cầu khẩn giàn giụa nước mắt.
Chifuyu đang cực kỳ hoảng loạn.
“Bình tĩnh nào. Hít thở đều đã.”
Tôi đổi tông giọng cố trấn an cô ấy, nhưng…
“Em không tìm thấy Azusa… đâu hết.”
“...”
Lời Chifuyu nói đánh bay sự bình tĩnh của tôi.
“Ra về hôm nay, Azusa được bạn nữ tên Takakura xin ý kiến!”
Rất có thể là để tiếp tục lời khuyên đợt tôi nghe kể ở tiệm cà phê.
“Takakura muốn chia tay với người yêu đại học. Nhưng có vẻ rất khó vì anh ta có nhiều bạn bè côn đồ đe dọa cô ấy… Khi cổ kể cho Azusa nghe——”
“Azusa đã thay mặt cô bạn ấy chia tay giúp?”
“Sao, sao anh biết?”
“Anh chỉ nghĩ nếu là bạn thuở em thì có khả năng lắm.”
“D-dạ, anh nói đúng. Rốt cuộc, Takakura tỏ tình gã sinh viên sau khi nhận khuyên bảo tình trường từ Azusa. Cậu ấy cảm thấy có trách nhiệm nên đã chia tay giúp.”
“Em liên lạc với cô ấy được không?”
“Không. Em gửi tin nhắn LINE rồi, nhưng chỉ hiện chưa xem…!”
“Tại sao không ai ngăn cản? Một mình hành động quá nguy hiểm—”
“Theo lời đám Takakura, họ đã cực lực can ngăn cậu ấy! Họ nói, ‘Đi thì đi chung nào!’. Nhưng Azusa quyết đi một mình và nổ ra tranh cãi với cả lớp.”
“Tranh cãi à…”
Hiếm khi [Bạn quốc dân] cãi nhau với người khác.
Azusa Tomori đã cự cãi bạn cùng lớp ư?
[Tuy nhiên, việc ủy thác sẽ gây khó khăn. Azusa nhiều bạn bè thật, nhưng lại không giỏi cởi mở.] Chifuyu từng lo lắng trước đây.
Tomori lẽ nào không muốn bạn bè gặp nguy.
[Mang biệt danh [Bạn quốc dân], luôn tự mình giải quyết như anh hùng công lý hẳn là lý do cậu ấy không quen dựa dẫm người khác. Cậu ấy không đặc biệt thân thiết ai cũng vì thế.]
Rốt cuộc lại tranh cãi quyết liệt.
——Nghĩ cái gì vậy hả, học sinh gương mẫu? Đừng có tự mình lo liệu hết. Khó khăn thì nhờ ai giúp đi chứ.
Tôi cũng chẳng có quyền nói vì tôi có khác gì đâu.
Cố tình giữ khoảng cách để không ai tổn thương.
Hành động của Tomori tôi có thể hiểu đôi chút.
“Em… em không biết phải làm sao, nên chỉ biết gọi cho Senpai… N-nếu Azusa có mệnh hệ gì…”
Nỗi lo âu của Chifuyu lên đỉnh điểm và cô đang khóc nức nở.
(Gọi cảnh sát… liệu có khả thi?)
Không có bằng chứng đây là vụ bắt cóc và tình hình vẫn rất mơ hồ.
Ngoài ra, Học viện Aisu là trường hàng đầu cả nước.
Nếu liên lụy cảnh sát mà trường phát hiện, e rằng Tomori sẽ bị trừng phạt.
Thực tế thì cô ấy đã vướng vào rắc rối bên ngoài rồi.
“Em biết gì thêm người bạn trai không?”
“Tên là Takashi Yamashiro! Anh quen hả?”
“Không có.”
“Ra vậy… Làm gì đây? Nếu vụ việc nghiêm trọng hơn, tốt nhất nên gọi cảnh sát—”
“Ổn cả thôi. Cứ để anh lo.”
Không còn lựa chọn nào khác.
Một mình Kimitaka Kagisaka không thể xử lý hết được.
Nhưng là Kei, cựu thủ lĩnh Kazarina thì là chuyện khác.
Tôi sẽ tận dụng mối quan hệ từ những ngày bụi đời.
“Senpai ơi, anh đã rời Kazarina lâu—”
“Em đừng lo, tuy đã lâu rồi không liên lạc, nhưng anh tin mọi người sẽ giúp chúng ta.”
“... Cảm ơn anh rất nhiều. Em biết tạ ơn làm sao đây…?”
“Tính sau đi. Quan trọng hơn, em đừng vì sốt ruột mà đơn độc tìm kiếm. Có đi thì ít nhất cũng phải 5 người cùng.”
“D-dạ! Em hiểu rồi! Em sẽ nhắn LINE cho cả lớp biết!”
Cuộc gọi kết thúc.
Lập tức, tôi gọi số khác.
Cơn lo âu âm ỉ lòng tôi khôn nguôi.
Như đã nói với Chifuyu, tới nay tôi không hề liên lạc với người này. Từ cái tai nạn đó…
“—Hiroto-san? Đã lâu rồi nhỉ. Thực ra, tôi có chuyện muốn nhờ anh—”[note59088]
*****
20 phút sau, tôi đã nắm đại khái tình hình.
Xuất thân của Takashi Yamashiro.
Sinh viên đại học 21 tuổi đang theo học trường ở Tokyo, là con thứ có ba là giám đốc điều hành công ty trung bình.
Đường nét khuôn mặt ưa nhìn, nhưng có thói quen vung tiền vô tội vạ và thích cách sống phóng khoáng.
Yamashiro cũng là cái tên khá nổi trong giới giang hồ.
Tuy nhiên, nó là cái tên tiêu cực mà bạn phải tránh gặp phải.
Vấn đề là gần đây Yamashiro đã vay tiền từ những kẻ còn tai tiếng hơn, và để trả nợ thì hắn chuyên dùng vẻ ngoài đẹp trai để moi tiền từ phụ nữ trẻ.
(Vậy nên học sinh Aisu bị nhắm đến?)
Học viện có kha khá nữ sinh sống bao bọc.
Takakura có thể nằm trong số đó.
Từ thông tin thu thập được, Yamashiro liên can với rất nhiều phụ nữ và đang tập hợp các mục tiêu ngây thơ.
Nhưng, kể cả biết như vậy——
“Cảm ơn nhé, Hiroto-san. Thời gian ngắn mà anh làm cho tôi quá nhiều rồi.”
Tôi vẫn chưa xác định nơi ở của Yamashiro.
Tất nhiên cả nơi Azusa Tomori ở.
“Anh cứ tiếp tục truy vết. Xin hãy làm hết sức. Dùng tên tôi thế nào cũng được. Và nếu biết thêm điều gì, nhớ báo cho tôi.”
Cúp máy xong, tôi hít thở sâu.
(Bình tĩnh.)
Kazarina có mạng lưới thông tin rộng khắp thế giới ngầm.
Tôi đành ở nhà chờ cuộc gọi lại sớm nhất.
Dù tự trấn tĩnh bản thân là mọi chuyện sẽ ổn nhưng cảm giác bất an cứ len lói.
[Xin lỗi, Kei.]
Ẩn hiện nơi tâm trí là những lời của người bạn cũ.
Căn phòng bệnh nhuốm màu cam ánh chiều tà.
Tấm băng gạc trắng tinh bao phủ khắp cơ thể.
Nụ cười tạ lỗi của bạn mình đang nằm trên giường.
[Tao không thể ở cạnh mày nữa…]
Lẽ ra chỉ là vấn đề cũ rích.
Nhờ tôi và cộng sự mà số lượng xin tư vấn từ mọi người ở Kazarina tăng lên.
Bọn tôi rất vui khi được tin cậy và sẵn lòng cống hiến hết mình giúp đỡ người khác.
(Vì lý tưởng của bọn mình.)
Nhưng kết cục lại dính dáng một sự cố hy hữu.
Đó là cuộc ẩu đả lớn nổ ra ngay lòng thành phố ban đêm, được TV trình chiếu dẫn tới vài liên can bắt giữ.
Trong lúc xô xát, bạn tôi đã thương nặng.
May mắn không nguy hiểm tính mạng, cậu ta cũng đã bình phục hoàn toàn.
Mỗi ngày trôi qua yên bình.
Đổi lại cậu không thể tham gia mấy việc chân tay nữa.
Kể từ ấy, Kimitaka Kagisaka rời nhóm.
Sự tự tin của tôi chẳng qua chỉ là kiêu ngạo.
Mặc dù vẫn có trường hợp người trong nhóm bị thương khi xử lý công việc, nhưng riêng cộng sự tôi duy nhất chấn thương nặng.
(Mình chưa từng nghĩ giúp đỡ ai đó là đặt người quan trọng với mình vào nguy hiểm.)
Tôi nguyền rủa cái bản thân ngu si từ tận đáy lòng.
(Cuối cùng, tốt là mình đã rời đi.)
Kei đã nổi như cồn trong giới giang hồ.
Tin đồn rằng số lượng xin giúp tới Kazarina giảm đáng kể từ khi thủ lĩnh Kei rời đi, thực lòng tôi khá nhẹ nhõm.
Không một ai tổn thương sâu sắc như cậu ta.
Nếu tôi không nhúng tay vào, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Mọi người sẽ an toàn.
Tôi đã nghĩ vậy…
Cơn giận dữ đè nặng, tôi đấm mạnh vào tường phòng.
Tay trái tôi đau điếng, mặc xác nó.
——Làm sao cứu Azusa Tomori đây?
Còn lâu bố mày mới cho phép.
Nhất quyết tao không để người mình quý giá chịu khổ nữa.
“Ah—”
Đang thầm suy nghĩ, mắt tôi liếc tới chiếc điện thoại.
Chắc nó rơi xuống từ túi khi tôi đấm vào tường.
“Đúng rồi…”
Tài khoản ẩn.
SNS của Azusa Tomori không ai biết đến.
Có thể sẽ có manh mối chăng.
Ấy thế, ngón tay tôi chợt dừng khi cố lướt lịch sử tìm lại.
(Mình đã chọn làm bạn cùng lớp bình thường. Liệu xem bí mật của cô ấy là điều đúng?)
Khó chịu thật.
Suốt tuần nay toàn phớt lờ người ta, giờ tôi lại bị cơn giận bắt ép phải xem.
Có thể Azusa Tomori hết thích Kimitaka Kagisaka rồi, hơn nữa, phải chăng cô căm ghét tới độ không muốn bắt chuyện nữa.
Mặt khác, tôi không nghĩ có khả năng ,nhưng…
“———”
Tâm thế lo lắng nhưng lòng hạ quyết tâm.
Mong muốn duy nhất tìm được tung tích Tomori, tôi truy cập vào tài khoản bí mật.
Tôi lướt các tweet vài ngày qua truy vết manh mối. Những gì được đăng—
「K-kun hôm nay cũng lạnh lùng quá…」
Đọc dòng tweet đăng vài ngày trước, tim tôi như bị nhát dao đâm phải.
Tôi đã đúng.
Tomori ghét tôi—.
「Ehehe. Chà, thôi cũng thông cảm cho anh ấy」
“——— ?????”
「Sau cái ngày gặp ở tiệm cà phê, K-kun toàn cho em ăn bơ miết」
「Người gì đâu dễ thương quá chừng.」
「Không thể tin là anh phớt lờ em chẳng qua ngại chạm mắt nhau nhỉ.」
“...”
「Uuu, cùng hội cùng thuyền cả mà! Chịu đựng mỗi ngày mệt lắm chứ!」
「Mỗi lần nhớ khoảnh khắc chúng mình nắm tay, mặt mình cứ cười suốt thôi.」
“...”
「Bớt bớt lại nào! Bình tõm!」
「Mình mà cười hoài sẽ bị coi là con dở hơi mất.」
「Trong lớp phải ráng giữ cái mặt lạnh.」
“Ah, tiện thể…”
Chifuyu cũng từng đề cập.
Dạo gần đây, tần suất Tomori mỉm cười tăng lên.
Thiết nghĩ tại tôi bơ cô ấy nên vậy, ai ngờ…
「C-chan hỏi mình có buồn không, mình đã gạt đi và nói, ‘Không, buồn gì mà buồn.’」
「Mình ổn mà! Tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết cơ! Khoảng cách với K-kun còn thu hẹp nữa chứ… Tomo––》
「Tomochan đại thắngggggggg! Có sao không ta? Lỡ phấn khích quá làm K-kun biết cảm xúc mình sao——》
“Thế quái nào tôi để ý cơ chứ!”
Tôi không khỏi hét lên.
Cô gái này thuần khiết kinh!
Cô ấy nghĩ tránh mặt là điều tích cực hả?
Cổ chả nhận ra rằng thay vì thu hẹp thì khoảng cách cả hai thậm chí nới rộng ra!
Tôi suy ngẫm từ lâu rồi, nhưng cô nàng quá mê đắm tôi.
Trời, nghiêm túc á…
“Đừng có biến viễn cảnh không bao giờ xảy ra thành sự thật giùm.”
Tôi cười phá lên, song dựa lưng vào tường từ từ gục xuống.
——Mà, nhẹ nhõm thật.
Tomori không ghét tôi.
Biết được vậy khiến tôi hạnh phúc khôn xiết, nhưng giờ không phải lúc thư giãn.
Tôi tiếp tục đọc tweet, tìm manh mối nơi Tomori đang ở.
「K-kun, em yêu anh lắm.」
Tuy nhiên, mọi tweet đều như này đây.
「Em yêu cái tính tốt bụng của anh. Yêu sự chăm chỉ của anh. Yêu cái cách anh đối xử công bằng với em như hai người bạn thân.」
——Dù cho tôi từng từ chối biết bao nỗ lực xích lại gần của cô ấy.
Tomori vẫn yêu tôi say đắm.
「Mình muốn K-kun biết mình yêu ảnh. Mình muốn hai đứa làm người yêu… Ah, nghĩ lại thì, đó là lý do mình tạo tài khoản này. Trút mọi nỗi lòng rằng em yêu anh nhiều lắm——」
「Mình không thể ngăn bản thân nói cho K-kun mình yêu anh ấy nhường nào!」
Ủa alo?
Cậu tạo tài khoản bí mật chỉ để vầy thôi á?
Cậu ngốc nghếch trong tình yêu cỡ nào vậy, lớp trưởng?
“Không, mình mới là đứa ngốc.”
Tôi là kẻ xa lánh Tomori, lại vừa sợ cô ấy ghét mình.
Đến giờ này, biết cô ấy vẫn yêu mình, lòng tôi bớt đi gánh nặng.
Thời điểm này, tâm trí tôi đã đưa ra kết luận.
“———”
Rồi tôi bắt đầu chạy.
Lao khỏi căn hộ trong bộ đồng phục, phóng về nhà ga Shin-Himeoka.
Đích đến là tweet Tomori đăng cách đây 3 tiếng.
「Kì lạ thật. Không phải quán karaoke gần nhà ga đang tu sửa sao?」
Khả năng cao là vị trí của Tomori.
Một quán karaoke đang tu sửa. Địa điểm hoàn hảo lũ báo thủ hay tụ tập.
Tôi có thể huy động thành viên Kazarina, nhưng xét theo quãng đường thì tự thân đi là nhanh nhất.
Nếu vướng rắc rối nào, Tomori có thể biết danh tính thực sự của tôi…
(Chắc tao quan tâm.)
Việc cứu Tomori quan trọng hơn tất thảy.
Quyết định đã có.
Tôi cuối cùng nhận ra.
Giống Tomori kìm nén cảm xúc, tôi cũng đang tuyệt vọng giấu nhẹm cảm xúc mình.
Azusa Tomori không chỉ là bạn cùng lớp.
Cô ấy là người quý giá đối với Kimitaka Kagisaka——!
*****
“500.000 yên thì chơi.”
Một tòa nhà 10 tầng gần ga Shin-Himeoka.
Trên tầng 7, nơi căn phòng lớn của quán karaoke đang tu sửa.
Căn phòng thắp sáng bởi nhiều ngọn đèn, gã đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng– Takashi Yamashiro– nói.
“Nếu đồng ý thì tao sẽ lập tức chia tay ngay.”
“... Anh nghĩ tôi sẽ chịu mức giá đó ư.”
“Sao? Đừng nói dối. Aisu là trường danh giá mà nhỉ? Đã là học sinh ở đó thì 500.000 yên lấy từ ông bà già là quá dễ.”
Yamashiro làm mặt đăm đăm cười, những tên đàn em cũng cười khằng khặc theo.
(... Mình phán đoán hoàn toàn sai lầm rồi.)
Tôi được gọi tới đây nhằm giải quyết vụ của Takakura.
Ban đầu thảo luận chỉ có Yamashiro, nhưng…
“Chia tay người yêu thôi mà dẫn người theo luôn à?”
“Bạn đi chung thì có sao? Tao muốn giới thiệu cô bạn gái dễ thương của mình mà. Ngoài ra, Takakura cũng đã thất hứa khi dẫn người theo tới địa điểm chia tay.”
“Cái đó…”
“Ái chà, dẫn theo một bé dễ thương như em cũng tốt.”
Tôi rùng mình khi bọn chúng săm soi tôi như đánh giá món hàng.
Tôi muốn vụt chạy khỏi đây ngay tức khắc, nhưng một trong lũ đàn em đang chặn lối thoát.
Điện thoại thì bị lấy khi bước vào phòng.
Dĩ nhiên tôi từ chối nhưng họ đe dọa rằng sẽ tung những bức ảnh giấu kén của Takakura lên mạng.
Tôi buộc nghe theo lời chúng. Không có bằng chứng xác thực nào họ đã lén chụp ảnh.
Nhưng nếu là ảnh không hợp thuần phong mỹ tục—
“Tốt nhất bé nên ói tiền mau lên.”
Tên đàn em phe Yamashiro thúc giục tôi.
“Mày biết Hiroto-san không?”
“... Ai cơ?”
“Vãi?! Hiroto-san mà không biết!... Anh ta là một trong thành viên sáng lập Kazarina và là thủ lĩnh đương nhiệm! Đảm nhận phụ trách Kazarina sau khi huyền thoại Kei và người cộng sự biến mất——Hiroto-san đáng sợ hơn tao nhiều. Tốt nhất nên thu xếp ổn thỏa trước khi anh ta tới, hiểu chưa?”
Ra là lũ cáo vay mượn sức mạnh của hổ.
(——Đây là cơ hội.)
Cuộc đàm phán đã bế tắc suốt ba tiếng.
Đột ngột gợi ra chủ đề này làm chúng hỗn loạn chút.
“Này! Cấm động đậy!”
Hắn đây rồi.
Có vẻ chán chường mà một tên đàn em chặn cửa ra vào chộp cổ áo tôi nhấc bỏng khỏi ghế sofa–thời cơ đã điểm.
“Hả!”
Tôi nắm cổ tay phải của hắn bằng cả hai tay.
Với trọng lượng của mình, tôi nhanh chóng vặn cổ tay hắn.
Đây là kỹ thuật tự vệ tôi học được từ người bạn luyện Aikido, nó rất hiệu quả.[note59089]
Tôi quật gã đàn ông xuống sàn.
Song vặn cánh tay phải thành khớp khóa, giữ mặt hắn úp xuống.
“Con khốn kiếp!”
Khi hắn ta còn rên rỉ đau đớn, tôi đạp lưng hắn làm bàn đạp bức tốc chạy thoát.
Mình cần phải thoát khỏi đây.
“Ây da, đáng tiếc ghê!”
Đột nhiên, dòng diện chạy xẹt cơ thể tôi.
Không phải ẩn dụ đâu.
Tầm nhìn của tôi lóe các tia lửa, suy nghĩ thì gián đoạn.
Luồng điện chạy vào cơ thể làm đầu gối tôi rã rời cả.
“Ah——”
Chết rồi.
Thời điểm nhận ra thì cả người tôi ngã sầm xuống sàn nhà.
“Whoa, kinh phết nhờ! Món gì thế, Takashi?”
“Hehe, súng điện tự vệ tao mới thêm vô bộ sưu tập.”
“Súng?”
“Theo cách nói thường thì là khẩu súng điện tầm xa. Mày bắn điện cực vào mục tiêu và gây ra cú giật điện qua các dây kết nối. Cảnh sát Mỹ hay dùng nó lắm.”
“Mày mua nó ở đâu?”
“Trên web bất hợp pháp ở nước ngoài! Tao sẽ cho mày mượn sau—”
“Tụi mày nghĩ giờ là lúc nào mà tán nhảm!”
Cái gã bị tôi quật ngã chợt nổi máu sung thiên.
Mặt hầm hầm giận dữ, hắn đứng dậy đá mạnh vào mạn sườn tôi.
Cơn đau tê tái khiến tôi khó thở.
Tôi dần cảm thấy ý thức đang mờ dần.
“... Tsk óc chó, mày đi quá xa rồi.”
“Nhưng con đàn bà này…”
“Dừng lại cho tao. Quay phim xong mày muốn làm gì thì làm.”
Quay phim.
Từ ngữ đó làm tôi run lên sợ hãi.
Tôi cố gắng kháng cự nhưng tay chân đã bất lực.
“Rồi, bắt đầu nào.”
Lũ đàn ông vây quanh bưng tôi nằm xuống bàn.
“Lẽ ra nên làm từ đầu mới phải. Cái chuyện quay phim nhỏ Takakura là nói dối, đúng không?”
“Hahaha, mày biết rồi à? Thôi giờ đã có tư liệu tống tiền ngon hơn rồi này.”
Thời điểm ấy, tôi hiểu rõ họ định làm gì với tôi.
Họ muốn sử dụng tôi như cây ATM.
Thế nên mới hăm he đủ kiểu để hạn chế tôi.
“Dừn…g…”
Lưỡi tôi tê dại tuyệt vọng phản kháng.
Nước mắt tôi cứ chảy vì nỗi sợ bủa vây.
(——Ah)
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Tuần qua tôi đã rất vui vẻ mà…
K-kun… Tôi muốn thân thiết với Kagisaka-kun hơn…
Tôi đã quá vui sướng khi làm bạn với cậu ấy.
Cảm tưởng tôi có thể tự tay quán xuyến mọi thứ.
Nhưng chẳng hiểu sao, kết cục tôi nổ ra tranh cãi với lớp.
Tôi không muốn đặt ai vào nguy hiểm, vậy nên tôi đã chạy khỏi lớp một mình.
(Dù rằng mình cố cho Kagisaka-kun thấy tầm quan trọng của hợp tác mọi người…)
Trớ trêu thay, chính tôi là kẻ cắt đứt quan hệ.
“Gì? Yamashiro, giờ này thằng nào gọi điện thế?”
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Biết đéo. Số lạ… Alo? Đang bận chốc gọi lại… Hi, Hiroto-san?”
Yamashiro trả lời bằng giọng hốt hoảng như thể người hoàn toàn khác.
“T-tại sao anh biết số này… và hở? Anh cho người điều tra tụi em…? Anh kiếm em làm gì?”
Lời của Yamashiro làm bọn đàn em bối rối.
Trong tâm trạng bàng hoàng, Yamashiro cúp điện thoại hét toáng.
“Chó chết!”
“Đ* má, Kazarina đang truy lùng chúng ta!”
“C-chuyện nhỏ mà nhỉ? Mày quen với Hiroto-san…”
“Có cục cứt, bọn tao mới gặp nhau đợt họp mặt lớn và thậm chí chả nói chuyện nữa là… Dù sao thì chuồn mau! Bị bắt là tiêu đời…!”
Ah, cảm ơn trời đất.
Nghe lỏm bọn họ nói, có vẻ Yamashiro và đồng bọn đang lên đường trốn khỏi người tên Hiroto.
——.
“——Chờ đã. Trước khi chạy, cũng nên vui đùa con nhỏ này xíu ha?”
Tuy nhiên, nhẹ nhõm chưa được bao lâu.
Gã đá tôi ban nãy nói với giọng giận dữ.
“Thả nó thoát cũng ăn cứt! Với lại muốn trốn Kazarina cần rất nhiều tiền phải không?”
“Đ-đúng. Mày định làm gì?”
“——Khỏi phải lo. Có là Kazarina thì cũng chẳng dễ tìm ra nơi này. Mần lẹ trước khi chúng tới là được. Và nếu tại con ả mà chúng ta gặp rắc rối… thì…”
Yamashiro mạnh bạo đè lên tôi, tuyên bố sẽ làm tôi phát điên.
Áo sơ mi tôi mặc gần như cởi ra, cúc áo thì bung để lộ da thịt đồ lót.
Tôi cố chống cự nhưng cơ thể không chịu nghe theo.
(Làm ơn, ai đó cứu với…)
Toàn thân tôi run lên nỗi sợ hãi tuyệt vọng.
Dù có cầu cứu thế nào, sẽ không ai tới giúp cả.
Tôi chỉ còn biết cầu nguyện.
Chầm chậm.
Bàn tay Yamashiro tiến tới ngực tôi.
“——Ê, đủ rồi đấy.”
Đột nhiên, một giọng lạnh lùng cất tiếng.
Vì vừa giật điện, tầm nhìn tôi trở nên mờ ảo.
Tôi thấy ở đó là một cậu trai mặc đồng phục xám mở sầm cửa bước vào.
Gì cơ?
“... K-Kagisaka-kun?”
Quá vô lý. Tại sao cậu ở đây?
Chạy mau đi. Ba chọi một là điều bất khả thi. Tên Yamashiro còn có súng gây choáng nữa.
“Cút khỏi người cô ấy liền cho tao.”
Thằng chó nào đây? Một tên hét lên.
Gã tiến thẳng về phía cậu ấy tung nấm đắm—.
Song tốn vỏn vẹn vài giây để cậu ấy xử lý.
Với âm thanh khô khốc, cơ thể gã kia đổ rạp xuống sàn.
Một cú phản đòn uy lực lòng bàn tay. Cậu dùng lòng bàn tay nhắm vào cằm gây chấn động não đối phương.
Kết quả là tên đó ngã quỵ bất tỉnh nhân sự.
“Thằng khốn!”
Tên tiếp theo thậm chí ít lòng thương xót hơn.
Hắn tung đấm tay trái trúng ngay mặt đồng bọn chuẩn bị tấn công.
Tên còn lại giật mình rồi cúi xuống né tránh đồng thời tóm lấy chân Kagisaka-kun.
“Á!”
Hắn hét toáng giữ chặt người cậu ấy.
Kagisaka-kun đập vào tai trái gã, chuyển động uyển chuyển.
Hắn rên rỉ như thể sắp đứt tai, chợt hắn tính chụp tay Kagisaka-kun.
Song, đầu gối húc thẳng vào mặt hắn.
Một đòn đánh bồi hoàn hảo sau khi bắt bài đối thủ.
Gã ta cuối cùng ngã xuống đất co giật như con búp bê.
“Kh-khoan đã!”
Tiếng hét điên cuồng vang.
Sau khi Yamashiro buông tôi ra, hắn thả khẩu súng điện xuống và giơ tay đầu hàng.
“Tôi sẽ thả cô ấy đi, xin hãy tha cho tôi!”
Hắn cầu xin tha mạng bằng cái giọng run lẩy bẩy.
Có thể hiểu được vì Yamashiro là kẻ sót lại cuối cùng.
Chỉ ít giây mà Kagisaka-kun đã tẩn sạch lũ đồng bọn.
“Được.”
“T-thật chứ?!”
“Tất nhiên. Tao sẽ tha cho mày. Nhưng mày phải xin lỗi Tomori trước.”“Được…”
Yamashiro hít thở sâu cố kìm lại hơi thở gấp gáp, rồi hắn móc cây súng điện khác từ túi áo.
“Ngu hả con!”
Tôi kinh ngạc cảnh tượng trước mắt.
Hắn dở trò lừa bịp như thể đã đầu hàng.
Hắn ta từng nói, [Tao sẽ cho mày mượn sau].
Từ đầu, hắn đã thủ sẵn hai khẩu, một cái hắn xài còn cái kia cho muợn.
Nhưng tôi ngạc nhiên không phải vì vậy.
Cậu ấy tưởng chừng đã đoán được trò đó.
Ngay khi khẩu súng lộ ra, Kagisaka-kun lập tức thu hẹp khoảng cách.
Không chút do dự, Kagisaka-kun dùng dao chém vào tay Yamashiro.
Vụ xô xát làm khẩu súng rơi mất.
Song cậu ấy đá Yamashiro văng xa cố tạo khoảng cách, trận chiến đã đến hồi kết.
Kagisaka-kun nhặt khẩu súng trên sàn, một tay giữ súng.
“Mày…!”
Yamashiro, kẻ bị chĩa súng bất động, hét lên.
“Mày chơi tao? Chẳng phải mày đã nói sẽ để yên…”
“Thằng nào lừa trước?”
“Má nó! Sao mày biết tao có khẩu dự phòng?”
“Ngực áo khoác mày hơi phồng lên. Nếu chú ý quan sát, mày dư sức bắt bài đối thủ. Giả đầu hàng là trò cũ rích rồi. Và…”
“V-và?”
Yamashiro run rẩy hỏi, Kagisaka-kun lạnh băng nói.
“Tao đéo tin lời súc vật.”
Cậu dứt khoát bóp cò.
“Áaaaa!”
Yamashiro bị điện cao thế giật ngã quỵ.
(T-tuyệt quá…!)
Tôi không khỏi kinh ngạc khung cảnh sống động này.
Cuộc tấn công tuy áp lực nhưng không nhằm hành hạ đối thủ.
Cậu ấy làm vì đó là cách hiệu quả nhất.
Khiến đối thủ bất động bằng cách sử dụng con đường ngắn nhất vừa bảo vệ bản thân!
Phản đòn vào tai và đầu gối. Nó hoàn toàn khác kỹ thuật thông thường tôi đã học.
Tốc độ lẫn độ chính xác được trui rèn tỉ mỉ.
Lối di chuyển của người nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Hơn nữa, đó không chỉ là bạo lực mất trí.
Cuối cùng, cậu ấy đã nhìn thấu lừa gạt và lật ngược thế cờ, áp đảo bọn họ bằng chiến lược.
“Đã ổn rồi, Tomori.”
Kagisaka-kun chuyển tông giọng dịu dàng khác ban nãy, trấn an tôi.
“Hãy nghỉ ngơi đi. Cậu bị đánh à? Đầu óc cậu hẳn còn mơ hồ.”
“Ah…”
Tôi gật đầu lơ mơ.
Đột ngột, sợi dây căng thẳng chợt đứt.
Ý thức tôi ráng giữ giờ bắt đầu mờ dần.
“X-xin lỗi, tôi xin lỗi, x-xin hãy tha thứ cho tôi…”
Tầm nhìn tôi tối đen như mực. Đồng thời, tuy choáng váng tôi vẫn thoáng nghe tiếng hét của Yamashiro.
“Takashi Yamashiro.”
Bỗng, giọng Kagisaka-kun đầy lạnh lùng.
“Tao sẽ để những người sắp tới hốt xác tụi mày. Liệu hồn đừng bén mảng đến học viên Aisu kể từ giờ. Và cấm thằng nào động vào Tomori.”
Trong bóng tối…
Tâm trí càng lúc mờ dần, chợt—
“Đừng có đụng vào bạn tao.”
——Những lời tôi mong ngóng bấy lâu nay.