Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sống sót an toàn qua đêm, nhìn theo một góc độ nào đó, là nhờ Trình Nguyệt Minh đã cứu vớt cái mạng chó của Vương Húc Chi, vậy nên cậu dự định hôm nay đến trường thăm hỏi hắn ta thật tử tế.
Thế nhưng, sự đời khó lường, Vương Húc Chi vẻ vang lên cơn sốt.
Vương Húc Chi: “Bố ơi con không muốn đi học, khó chịu quá.”
Bố cậu nói: “Không được, mày mơ à.”
Thế là, cậu ta liền đi học trong choáng váng, giống như nốc nguyên một bình Lão Bạch Can vậy, trên mặt nở nụ cười đần độn như trẻ thiểu năng trí tuệ, hai má ửng đỏ.
老白干 Lão Bạch Can
Trình Nguyệt Minh nhìn thấy cậu liền nhíu mày, “Cậu làm sao thế?”
Vương Húc Chi quỳ trên ghế của mình, cong mông nhoài người lên bàn Trình Nguyệt Minh, tay chống má, nháy mắt thật mạnh với cái người đang lơ mơ kia, “Hi hi, chị tiên nữ ơi…”