Trình Nguyệt Minh hơi dừng lại, dường như đang ngẫm nghĩ, Vương Húc Chi liền áp sát đằng sau, không biết là đang mong đợi điều gì.
Hai người cứ trầm mặc mãi tới tận khi đến cổng nhà Trình Nguyệt Minh, quản gia mặc comple đã đứng chờ sẵn.
Trình Nguyệt Minh ngoảnh lại cười, “Làm bố là luôn phải chăm sóc con trai mình, cậu mà tèo, tôi sẽ rất buồn.”
Vương Húc Chi cũng cười, cậu không thể vênh váo ở địa bàn của người ta được, nên khua tay nói: “Chúc cậu nổ tung tại chỗ.”