Trình Nguyệt Minh nhíu chặt lông mày, các bạn học xung quanh lại không chú ý đến sự bất thường giữa hai người, cậu lại tranh thủ vài phút đồng hồ trước khi vào tiết, nói thêm dăm câu.
“”Chị tiên nữ, chị đẹp quá…” Vương Húc Chi giơ tay bụm má đối phương, sau đó cong môi.
Tim Trình Nguyệt Minh đập thình thịch, mặt hắn bắt đầu nóng lên, đáy mắt cũng ứa ra chút mong đợi, mặc dù lúc này hắn đáng lẽ nên gọi người ta tỉnh lại, thế nhưng…
“Cốp!” Vương Húc Chi cắm đầu xuống mặt bàn, cậu ngất xỉu, tiếng động lớn khiến cho mọi người đều sững người, ngạc nhiên ngoái đầu nhìn về phía này.
Họ nhìn Trình Nguyệt Minh hoảng hốt sờ mặt Vương Húc Chi, gọi tên cậu ta, sau đó cõng cậu chạy ra ngoài.
Viền mắt hoe đỏ.