Mặt trời cũng đã gần nhô lên cao. Trong căn phòng màutrắng xen những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Hương hoa vẫn vang vảng mùi trong căn phòng. Một người thì đang suy ngẫm về vấn đề buông tay là cái gì, còn một người thì tức giận đến mặt đỏ tía tai.
Lạc Gia vẫn nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang nắm lấy nhau. Anh thả lõng bàn tay ra! Như vậy gọi là buông tay hay sao?
Anh kịp suy luận ra thì vừa lúc Đình Đình giật mạnh tay của Lạc Gia. Cô như được giải thoát. Men theo con đường cũ tháo chạy như điên. Bỏ mặc tiếng “a” thất thanh nho nhỏ của Lạc Gia ở trong phòng.
Mặc dù cô thương tiếc cho hắn. Nhưng cũng không được chỉ vì những xúc động nhất thời mà bỏ lỡ việc quan trọng phía trước. Cô cũng chưa ngu ngốc như vậy nha.
Cô chạy hổn hển tới núm tay Cao Bá nói:
“Hiện tại tôi về nhà, mấy chậu cây trong nhà tôi nhờ vào ông đấy”
Cô mặc kệ ông ta ngạc nhiên hay gọi cô lại. Cô chạy đi tiếp.
Cô cứ có cảm giác Lạc Gia sẽ đuổi đến đây. Nghĩ đến đó thôi cô lại thấy không đủ tự tin để bảo vệ hắn khỏi nơi nguy hiểm này.
Cô tùy tiện dùng số tiền ít ỏi trong người để bắt chuyến xe buýt về nhà. Không biết bao lâu. Cô đã đứng trước căn nhà hai tầng màu vàng kia.
Hít một hơi thật sâu. Phạm Đình Đình , mày phải thật bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Cố gắng nhẫn nại. Họ làm gì mược họ. Vì tương lai, phải cố gắng.
Như lấy được quyết tâm. Cô cất bước mở cửa đi vào
“ mày đi đâu giờ này mới về” giọng nói cay nghiệt từ trong nhà vọng ra ngoài.
Cô đứng khựng lại một lát rồi lạnh nhạt đi tiếp.
“Con tìm được việc rồi, hôm nay con dọn ra ngoài sống để thuận tiện làm việc”
“Mày làm việc gì? Tìm việc mà phải qua đêm mất tích không thấy tăm hơi như vậy hả?”
Cái này được coi là quan tâm cô không? Cô kinh ngạc.
Và làm cô thất vọng khi bà Lan nói câu tiếp theo.
“Mày làm cái gì thì cũng nghĩ đến thể diện nhà này, đừng để hàng xóm đồn ra đồn vào, thật mất mặt”
Cô hít một ngụm khí lạnh
“Con đi dọn đồ”
“Ừ, đi đi, càng nhanh càng tốt, tối hôm qua mày không về làm hại tao phải đi giải thích từng người một, thanh danh nhà này suýt nữa bị mày phá hủy”
Cô nhìn bà hồi lâu.
Người mà cô gọi bằng mẹ suốt hai mươi năm. Sống với cô tận hai mươi năm. Lại không tin tưởng cô, lại nhanh chống đuổi cô ra khỏi nhà. Mặc kệ cô sống chết. Khi cô quyết định rời khỏi căn nhà này. Cô cũng quyết tâm kiếm tiền để sống riêng. Không dây dưa gì đến họ nữa. Nhưng không ngờ. Dù lạnh nhạt cách mấy, dù sống với nhau nhiều năm đến mấy. Một lời từ biệt cũng không. Chỉ có đơn giản là mấy câu nói gây lực sát thương thực lớn cho cô.
Nhanh chân thu dọn đồ. Nhìn lại nơi đây lần cuối. Khi cô bước ra khỏi cổng bà Lan vẫn không nói một lời. Lạnh nhạt đọc tờ báo. Cô đi ra khỏi cổng. Tay cầm vali. Nhìn lại nơi đây lần cuối. Rồi cúi đầu hững hờ bỏ đi.
Bây giờ tâm trạng của cô không ổn.
Đến dưới chân núi. Cao Bá nhìn cô như nhìn thấy vàng. Mặt mày hớn hở
“Đình Đình, nhanh lên , cậu chủ lại phát bệnh, cô vào xem cậu chủ đi” hốc mắt Cao Bá đỏ hoe như sắp khóc
Cô nghiêng đầu nhìn. Không nói.
Ít nhất vẫn có người quan tâm cô, không phải sao?
“Đình Đình, cô đi nhanh đi” Cao Bá hoảng hốt. Ông cảm thấy hôm nay Đình Đình rất lạ. Như người vô hồn. Ông sợ Đình Đình mắc bệnh giống cậu chủ. Bởi vì đơn giản. Bây giờ ánh mắt hai người rất giống nhau.
“Từ khi nào...”
“Từ khi cô chạy đi a. Nhanh nhanh lên” ông ta hối hả kéo Đình Đình đi.
Lạc Gia hôm qua không phát bệnh, ông nghĩ bệnh đã thuyên giảm. Ai ngờ sáng nay vào phòng bị cậu chủ đánh đuổi ra. Nhốt phòng lại . Ông hốt hoảng nên đi tìm cô. Ai ngờ mới đến dưới chân núi lại gặp phải cô ở đó. Ông đúng là may mắn!!