Được Cao Bá phân phó hết thảy, một lâu sau cô đã ở trước cửa phòng. Chỉ có Cao Bá run run sợ hãi đứng ở cửa. Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ ông như vậy. Dù chỉ mới tiếp xúc nhưng cô cảm nhận được ông là một người biết che dấu lại lạnh nhạt như nước nhưng lại không ngờ bay giờ ông lại run sợ như vậy.
Cô hiếu kì hỏi:
“Sao vậy” chỉ là cô vào phòng. có Cần phải khiến người ta run sợ vậy không.
“Cô không biết lúc cậu chủ phát bệnh ra sao đâu?”
Là như thế nào a! Sẽ biến thành quái vật, hay là ma cà rồng hút máu người hay là thành người điên....
“Cậu chủ sẽ ném tất cả các đồ vật vào người lại gần cậu” Cao Bá điềm tĩnh lại rồi giải thích.
“À, ông đã từng mời bác sĩ chưa”
“Tôi đã từng mời rất nhiều, loại nào cũng có nhưng khihọ cố gắng lại gần thì thấy cậu chủ ngất xỉu...” Cao Bá lắc đầu thở dài.
“Sau đó thì sao....”
“Họ phát hiện cậu chủ vì quá sợ hãi nên đã cắn lưỡi, nếu lúc đấy không cứu chữa kịp thời thì có lẽ bây giờ cậu chủ đã không còn”
“Cho nên từ đó về sau chưa một bác sĩ nào đến khám cho Lạc Gia” cô vẫn lạnh nhạt nói
Cao Bá gật đầu coi như đồng ý. Ông nhìn vào cánh cửa. Người hơi run, có lòng tốt nhắc nhở
“Cô cẩn thận”
Đình Đình nhìn cánh cửa. Công việc cuả cô là bảo mẫu, cũng là osin. Có một người đối tốt với cô. Phục vụ cô tận tình rồi đến lúc cần cô người đó sẽ lợi dụng cô triệt để. Cao Bá chính là người như vậy. Vì cậu chủ của mình ông hi sinh để giữ cô lại. Kiên nhẫn phục vụ cô rồi đến khi cậu ta phát bệnh ông lại đẩy cô vào. Ông ta đối tốt với cô nhưng vẫn xem thường cô. Bởi vì cô chỉ là người làm thuyên giảm bệnh cho Lạc Gia.
Lạc Gia vẫn còn tốt lắm. Mặc dù bị gia tộc trừ bỏ nhưng ích nhất cũng có một người vì cậu ta làm mọi thứ. Còn cô thì sao. Mẹ không thương họ không coi trọng. Mình đành chỉ biết dựa vào mình thôi.
Cô uể oải đẩy cửa đi vào. Rồi nhẹ nhàng khép cửa.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh lạ kì. Cô không thấy Lạc Gia, cô cũng không muốn tìm hắn. Cô đoán chắc hắn cũng giống cô. Tìm chỗ nào tối mà co mình lại run rẩy. Vâng! Đó chính là triệu chứng phát bệnh của chứng tự kỉ cấp độ thấp.
Hôm nay nhiều chuyện làm cô phiền, cô thật sự rất mệt. Cô đi đến cái ghế nằm trong gốc tường tối đen như mực. Nhẹ ngồi xuống. Cúi đầu. Cô hiện tại rất cô đơn.
Im lặng hồi lâu. Cô cúi đầu nhìn xuống dưới. Thấy một bóng dáng gầy nhỏ ôm chặt chân của chính mình run rẩy kịch liệt.
Sáng nay chưa ăn, trưa nay chưa ăn nhưng sao tên này lại có sức run lớn đến vậy.
Cô nhìn chằm chằm cậu. Không có động tác cũng không lên tiếng. Cô rất mệt mỏi không muốn nói chuyện
Một lâu sau Lạc Gia như cảm nhận được ai đó nhìn mình. Cậu ngẩng đầu lên. Nhìn thấy cô. Cậu bớt run rẩy. Nhưng vẫn như cũ.
Cô nghiêng đầu lại nhìn Lạc Gia. Ngoắc ngoắc tay nhẹ nhàng nói:
“Lên đây”
Lạc Gia vẫn nhìn cô, không giám nhúc nhích. Cậu sợ đây chỉ là giấc mộng.
Cậu không lên thì cô xuống. Cô mỉm cười dịu dàng. Ngồi xuống dựa vào góc tường nơi tối nhất. Kéo cậu ta cho cậu ta dựa vào ngực mình. Ôm chặt lấy thân hình ấy. Nhẹ nhàng vuốt sống lưng.
Cô từng ao ước. Mẹ cô cũng làm như vậy với cô mỗi khi cô tủi thân. Nhưng đó mãi mãi là một giấc mơ xa vời.
Lạc Gia ngửi ngửi, đúng là mùi hương hoa cỏ ấm áp của cậu. Lạc Gia bỗng ngừng run. Thuận tiện để cô ôm vào lòng.
“Mẹ..” tiếng nói thanh thúy ngọt ngào từ miệng Lạc Gia vang lên.
Chỉ một tiếng đơn giản lại đi sâu vào lòng người khiến hai người này bỗng cảm thấy ngọt ngào đến kì lạ!!