áng sớm dậy mặt cô sưng như gấu trúc. Cô không thích ngủ cùng người lạ, lại ngủ cùng với người khác giới. Lạc Gia ban đêm ngủ ngoại trừ nắm tay cô thì không làm điều gì hơn. Nhưng, cô vẫn không ngủ được.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên.
Cô khẽ gỡ cánh tay đang bị nắm. Nhưng hình như Lạc Gia còn nắm chặt hơn.
Lặp lại nhiều lần vẫn không được. Nên cô đành lên tiếng.
“Vào đi”
“Cạch” Cao Bá đi vào. Vẫn là bộ đồ đen bình thường như bao ngày.
“Ông làm ơn kéo cậu ta ra khỏi người tôi có được hay không”Cao Bá nhìn Lạc Gia. Rồi lắc đầu.
“Cô cũng thấy rồi đấy, tôi không giám đụng vào cậu chủ”
Cô nhíu mày rồi cũng nhẹ nói:
“Tôi muốn về nhà để dọn đồ đi”
“Được, đợi cậu chủ tỉnh dậy, tôi đưa cô về”
“Ừ, nhà tôi có mấy chậu hoa tôi rất thích, ông có thể thuê xe chở đến giúp tôi được không”
Cao Bá trầm mặc
“Không được, nếu như vậy xe gây chú ý cho báo chí lại thêm Mạnh gia sẽ sai người đến điều tra, nếu như họ biết cậu chủ đã đỡ bệnh thì đón cậu chủ về”
“Nha! Nếu bố mẹ cậu ta biết sẽ rất vui” cô thử thăm dò hỏi.
“Không được, nhất quyết không được về” Cao Bá khó chịu nói, nhưng lại không nói nguyên nhân. Cô cũng không hỏi tiếp. Cuộc sống của Lạc Gia giống như cô nghĩ.
“Vậy làm sao để đem đến, tôi không có nó thì cuộc sống tôi cũng vô nghĩa nha”
Không phải vô nghĩa mà là rất vô nghĩa. Nếu như vô tình đánh mất đi người bạn mình chơi từ nhỏ. Đố ai mà chịu được!
Cao Bá suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tôi sẽ thuê người bí mật đem đồ đi”
Cô gật gật đầu. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà. Nhưng cái người ở bên cạnh toàn bám riết lấy cô không buông. Làm sao cô đi được?
“Đành đợi lát nữa đi, ông đem đồ đến để tôi rửa mặt”
Cao Bá gật đầu rồi đi.
Làm osin mà có người phục vụ, rất tốt!
Cô ăn sáng trên giường.
Lạc Gia ngủ dậy, mở mắt ra nhìn cô. Ở bên cạnh người này. Cậu thấy rất ấm áp. Chỉ cần đụng chạm vào thì cậu thấy rất an ổn nha. Chẳng lẽ đây là người “mẹ” trong truyền thuyết hay sao.
Cô ăn xong quay qua nhìn. Bốn mắt chạm nhau. Cô giật mình.
“Cậu dậy từ lúc nào, sao không nói cho tôi biết”
“...” vẫn nhìn cô chằm chằm.
Sao cô lại quên mất tên này bị bệnh nhỉ. Cảm giác bị một người nhìn chằm chằm thì thực con mẹ nó khó chịu.
“Cậu dậy rồi thì ăn sáng đi, tôi đi có việc, tí quay lại”
Tay mình lại bị nắm. Cô cúi đầu nhìn tay mình rồi nhìn Lạc Gia.
“Tôi sẽ không đi lâu đâu”
“...” vẫn không có động tĩnh.
Không lẽ cô đi vệ sinh cậu ta cũng muốn đi theo!
“Nếu cậu không thả tay ra, tôi sẽ bỏ mặc cậu”
“....” Lạc Gia nghiêng đầu ngây thơ nhìn.
Buông tay là gì nha!
Cô thật sự ngán ngẩm. Lấy tay còn lại gỡ những ngón tay cứng ngắt của cậu ta ra. Gỡ xong tay cuối cùng. Định vui mừng. Đột nhiên cánh tay kia laị bị nắm.
Nếu ai hỏi cảm giác của cô bây giờ như thế nào? Cô sẽ thẳng thắn trả lời.
Cô, bây giờ, thật sự, rất muốn, đánh....người!!!