Sau đó, hai nhóm vừa ăn trò chuyện với nhau, theo đó Shunen giới thiệu người thằn lằn Owen và đề cập đến sự thật rằng người ếch và người thằn lằn đang chung sống với nhau, giúp đỡ lẫn nhau và hòa hợp với nhau.
Các người ếch khác vui vẻ làm theo những gì Shunen đã nói và hành động thân thiết với các chiến binh người thằn lằn, vì vậy nếu Lakrak không thẩm vấn Owen trước, cậu ta sẽ tin mọi lời nói ra từ miệng Shunen. Tuy nhiên, giống như Owen, Shunen dường như cũng đã chuẩn bị sẵn một bài phát biểu, điều này càng khiến Lakrak nghi ngờ hơn.
'Mình cần tìm hiểu chắc chắn những người ếch này đang làm gì và chuyện người ếch và người thằn lằn sống cùng nhau như thế nào. Họ chắc chắn đang che giấu điều gì đó.”
Khi Lakrak dùng bữa xong, cậu đề nghị hai bên nên thường gặp lại nhau. Những sự kiện như vậy chủ yếu là để các bộ lạc trao đổi hoặc chia sẻ thức ăn để gắn kết hơn.
Shunen vui vẻ chấp nhận lời đề nghị.
“Nhưng bộ lạc của bên cậu chắc chắn vừa mới định cư ở nơi này. Vậy thì cậu có đồ gì để trao đổi không?”
“Chúng tôi có đàn trâu nước.”
Shunen lè lưỡi ra một chút, đó là cách để những người ếch thể hiện rằng họ vô cùng ngạc nhiên.
"Cái gì cơ? Trâu nước? Tôi đã từng ăn thịt trâu nước… dù thịt không còn tươi nhưng vẫn rất ngon.”
“Những con trâu nước bên bọn tôi có đều còn sống. Nếu muốn, thì có thể đổi cho anh một con trâu nước để lấy vài cây cung.”
“Huh…trâu nước còn sống à? Nếu đó là sự thật thì…”
Lakrak nhận thấy Shunen chảy nước miếng khi nghĩ đến việc ăn thịt trâu, và ngay lúc đó, Lakrak biết đến một cuộc gặp khác sẽ không còn xa nữa. Tuy nhiên, đánh giá từ nét mặt của Oboi, có vẻ như bên đấy sẽ không trao đổi dù chỉ là một cây cung.
“Vậy lần sau chúng ta sẽ gặp cậu ở đâu đó gần bộ tộc của cậu hơn một chút đi.”
"Oh, vậy thì…"
Đứng cạnh Shunen, Oboi một lần nữa ngắt lời trước khi anh kịp chấp nhận lời đề nghị của Lakrak.
“Sao chúng ta không gặp lại nhau ở đây nhỉ, Shunen? Nơi rộng, không có gì cản trở tầm nhìn và đó là nơi tốt để cả hai bộ tộc chú ý đến nhau.”
“Vậy à? Vậy thì hãy gặp lại nhau ở đây nhé.”
“Hm, thế thì ở nơi này đi.”
Hai bộ tộc quyết định thời điểm gặp nhau và đi theo con đường riêng của họ. Lakrak nhìn thấy Owen liếc nhìn mình vài lần qua nhóm người ếch đang trở về nhà.
‘Chắc chắn có chuyện gì đó đang diễn ra.’
***
Vài giờ sau, dọc theo bờ hồ nơi những người ếch của Auloi định cư và xây dựng nhà ở.
Owen,người thằn lằn khi nãy, ngã gục trên một bãi biển đầy cát nhỏ.
“Nói đi, Mày đã nói chuyện gì với tên thủ lĩnh của người thằn lằn đấy?”
Chiến binh Oboi đá vào hàm Owen khi con trai của Auloi, Shunen, theo dõi.
Owen càu nhàu ngã xuống đất và xua tay khi nói, “Bọn tôi… không nói chuyện gì nhiều. Cậu ấy hỏi về cách bắn cung. Và khen cây cung và nói rằng nó là một vũ khí tốt.”
“Có đúng thế không?"
“Sau đó cậu ta cứ hỏi làm thế nào để làm ra một cây cung vì cậu ta không nghĩ rằng người ếch sẽ nói chocậu ta ấy biết.”
“Hm, sau đó thì sao?”
“Vì vậy tôi đã nói rằng tôi không thể nói với cậu ta vì tôi mắc nợ rất nhiều với người ếch. Sau đó, cậu ta yêu cầu ít nhất hãy chỉ cho anh ta cách bắn cung tốt hơnt. “
Oboi sau đó nói với Owen trong khi đá nhẹ vào hàm anh ta, "Mày thậm chí còn không biết bắn một mũi tên như thế nào đúng không?"
“V-Vâng. Vì vậy, tôi kiên quyết trả lời rằng tôi không thể dạy cậu ta cách bắn cung giỏi được và việc học bắn cung cũng có cái giá phải trả. Sau đó tôi nói rằng tôi sẽ dạy cậu ta nếu đưa cho tôi một túi trái cây, nhưng cậu ta nói rất tiếc rằng hiện tại không mang theo trái cây nào cả.”
“Ngươi đúng là tên người thằn lằn thông minh đấy.” Shunen cười nhạo Owen. “Ta nghĩ thế là đủ rồi, Oboi.”
“Vâng, ngài Shunen. Tôi cũng nghĩ thế."
Khi Owen đứng dậy và phủi bụi trên người, Shunen nói, “Owen.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“Ngươi phải biết rằng vai trò của ngươi trong việc này là rất lớn, đúngkhông?
“T-Tất nhiên rồi ại.”
Shunen đang nói chuyện và quay đầu về phía hồ. Owen nhìn theo ánh mắt của anh. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đó có vài túp lều bị bụi rậm che khuất. Các chiến binh người ếch thay phiên nhau giám sát chặt chẽ khu vực. Những người thằn lằn trẻ tuổi bị mắc kẹt bên trong những túp lều, và trong số đó có con của Owen.
“Ngươi không nghĩ mình rất may mắn sao, Owen?” Shunen hỏi.
"Dạ vâng?"
Shunen liếm quanh miệng và nói, “Trong tương lai gần, Ngài quỷ hai đầu của bọn ta sẽ yêu cầu hiến tế một đứa trẻ, lúc đó bọn sẽ hiến tế các người thằn lằn các ngươi. Ngươi sẽ cần phải dâng một món quà để giữ cho mạng sống con ngươi được an toàn. Và ngươi biết gì không, bây giờ có rất nhiều tên người thằn lằn hơn để làm vật tế rồi đấy.”
Owen nhìn xuống và gật đầu.
“V-Vâng ạ…dù có được hay không thì, tôi sẽ cố
lừa họ bằng mọi cách có thể.”
Shunen đặt tay lên vai Owen.
“Đừng lo, Owen. Vẫn chưa biết bộ tộc của tụi nó lớn đến mức nào và mạnh đến đâu mà, và chúng trông cũng không mạnh lắm, nhưng bọn ta sẽ phải chịu những thương vong không đáng có nếu đối đầu trực diện với bọn chúng đấy. Chỉ cần ngươi lừa được bọn chúng và khiến chúng rơi vào bẫy, thì các chiến binh của tộc bọn ta sẽ làm phần còn lại.”
“Tất nhiên là tôi tin ngài, thưa chủ nhân.”
Owen nghiến răng khi nói như vậy.
Bộ tộc người ếch hiện có 1500 cá thể và 200 người thằn lằn màu nâu xám bị bắt làm nô lệ. Ngoài sự khác biệt về số lượng, những đứa trẻ người thằn lằn và những người chăm sóc chúng đều bị bắt làm con tin trên đảo, vì vậy những người thằn lằn khác chưa bao giờ cố gắng chống lại người ếch.
‘Và bọn chúng thậm chí còn có một vị thần bảo hộ.’
***
Những người thằn lằn màu nâu xám này không sinh ra ở đây. Họ không đến từ vùng hoang dã mà đang tìm kiếm một nơi trú ẩn vì họ đã bị một số thế lực ở phía nam tấn công. Sau đó, những người ếch của Auloi đã đưa những người thằn lằn kiệt sức vào ngôi làng và nồng nhiệt chào đón họ.
‘Dù màu da khác nhau biệt của chúng tôi, họ vẫn chào đón mặc dù chúng tôi thuộc loài khác.’
Nhưng tất nhiên tất cả chỉ là trò lừa bịp. Người ếch đã đầu tư thời gian để ban ân huệ cho họ và vui lòng chấp nhận người thằn lằn màu nâu xám vào bộ tộc. Các người thằn lằn bắt đầu sống một cuộc sống có phần dễ chịu ban đầu và dưới sự quản lý của người ếch. Rồi đến ngày hai bộ tộc quyết định tổ chức ‘Nghi lễ gắn kết’, và mọi thứ đã thay đổi.
Những người thằn lằn màu nâu xám đã chèo thuyền kayak cùng các chiến binh người ếch để thưởng thức bữa tiệc được tổ chức ngay giữa đảo. Các người thằn lằn không nghi ngờ gì và đã hoàn toàn say khướt vì rượu mà Auloi đưa cho họ. Ngay khi họ bất tỉnh, tất cả đều bị các chiến binh người ếch bắt giữ.
Người ếch có một vị thần và vị thần đó yêu cầu những vật hiến tế còn sống. Thần không muốn vật hiến tế là động vật mà thay vào đó muốn cá thể có trí tuệi, cụ thể hơn là những sinh vật có lương tâm và đi bằng hai chân. Và như vậy, thủ lĩnh bộ lạc và các chiến binh của người thằn lằn đã được cân nhắc đến. Những người thằn lằn màu nâu xám khác có thể thấy rõ những gì đang xảy ra trên đảo từ phía bên kia hồ.
Một số người ếch vây quanh những người thằn lằn bị hiến tế, ca ngợi vị thần mang tên quỷ hai đầu, và ngay sau đó, vị thần lộ diện từ mặt nước. Con quái vật nhai và ăn thịt từng người một và các chiến binh, nhổ ra những phần có mùi vị khó chịu. Ngay cả khi các người thằn lằn chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi đồng loại của họ bị ăn sống, họ cũng không thể làm gì vì sợ hãi.
Owen cũng nằm trong số những người thằn lằn chứng kiến quá trình đó.
***
Owen rất khôn ngoan đúng như Shunen đã nói. Anh biết mình phải có thái độ như thế nào để tồn tại và bảo vệ gia đình mình. Owen biết rằng sẽ có lợi hơn nếu tiếp cận con trai Shunen, thay vì Auloi già nua và to lớn. Owen không phải là một chiến binh, nhưng anh ấy sẽ được coi là người khôn ngoan trong bộ tộc của mình và anh đã học được cách vâng lời vào thời điểm hiện tại. Nhưng thực tế vẫn không thay đổi.
Quỷ Hai Đầu thích thịt mềm. Nếu những người thằn lằn già bị hiến tế, điều đó sẽ chỉ khiến nó giết chết họ và sau đó yêu cầu vật hiến tế tiếp theo phải được hiến tế ngay lập tức. Đôi khi nó còn bí mật đuổi theo và nuốt chửng người ếch và nói rằng thịt của người thằn lằn quá dày, và vào những ngày đó, người ếch sẽ đánh người thằn lằn và vội vàng hiến tế những đứa trẻ của tộc người thằn lằn.
‘Quỷ hai đầu cai trị người ếch và ngườii ếch cai trị chúng ta. Điều này sẽ không thể nào thay đổi.”
Theo quan điểm của Owen, mọi thứ không thể thay đổi được nếu bọn chúng không có ý định thay đổi nói. Số lượng người thằn lằn màu nâu xám đã giảm nhanh chóng kể từ khi bị người ếch chinh phục. Họ hoặc bị hiến tế hoặc bị đánh đến chết. Và nếu một số người chạy thoát được, số lượng người thằn lằn tương tự sẽ bị hiến tế. Không thể tránh khỏi việc một ngày nào đó đứa con của Owen sẽ bị cướp đi.
‘Nhưng cơ hội giờ đã đến.’
Thật đáng để chịu đựng mọi thứ cho đến bây giờ. Mặc dù quy mô của bộ tộc người thằn lằn mới vẫn chưa được biết rõ, nhưng dân số của họ có vẻ không hề nhỏ.
‘Mặc dù mình không nghĩ họ có đủ sức để chiến đấu chống lại người ếch.’
Theo các chiến binh người thằn lằn, có khoảng 600 người thằn lằn. Owen đã cân nhắc việc kích động một cuộc chiến giữa người ếch và người thằn lằn, nhưng anh nghĩ rằng 600 người thằn lằn ít quân số hơn và họ sẽ không thể đánh bại con quỷ hai đầu nó.
‘Cả bọn có thể sống lâu hơn nếu tất cả bọn họ đều bị hiến tế trước.’
Những người thằn lằn vảy đen sẽ không thể nào có cơ hội nếu trận chiến nổ ra. Họ là một bộ tộc man di đến từ một vùng đất xa xôi và thậm chí còn không biết cung tên là gì. Thêm vào đó, người ếch còn có một vũ khí bí mật.
‘Ngay cả khi thủ lĩnh bộ tộc người thằn lằn vảy màu nâu xám và các chiến binh lúc trước đã chiến đấu với người ếch, thì vẫn không có cơ hội. Mọi thứ đã được định sẵn rồi.”
Owen thì thầm và nói với Shunen, "Tôi đã nghĩ về việc này, thưa ngày Shunen."
"Ngươi có thứ gì muốn nói sao?"
“Ngài tộc trưởng Auloi dạo này thế nào rồi ạ?”
“Hm, ta nghĩ cơn ngứa của cha ta ngày càng tệ hơn một chút, nhưng cha ta vẫn còn sống và đanh đá lắm.”
“Thế thì tại sao ngài không thử dùng thứ này đi?”
Shunen cầm lấy cái túi Owen đưa cho.
"Thứ này là cái gì?"
“Là thuốc trị ngứa rất tốt, được một người sưu tầm mang đến tặng ạ.”
Shunen ban đầu nghi ngờ về nó, nhưng sau khi hiểu thì liền mỉm cười. Bên trong túi có một nắm thuốc năm nhánh mà Shunen biết có tác dụng chữa ngứa rất tốt. Owen có thể đã làm phiền một người sưu tầm đưa thuốc cho hắn ta hoặc là hắn đã đánh cắp nó.
“Ngươi thật tuyệt vời, Owen. Ta sẽ ít nghe thấy những cơn giận dữ của cha ta trong một thời gian dài đấy.”
"Cảm ơn ạ."
Sau đó Obo nói từ bên cạnh Shunen, “Người có phiền chia sẻ khi một ít với thần không? Có vẻ như căn bệnh ngứa ngáy cũng đã quay trở lại với thần rồi ”.
“Hm, cha ta sẽ cần rất nhiều đủ để bôi khắp cơ thể ông ấy…”
Nghe những lời đó, Owen lấy ra một nắm dược liệu khác từ chiếc giỏ làm từ thân cây.
"Này. Oboi, thế này là đủ cho giai đoạn đầu của cơn ngứa của ngươi rồi đấy…”
“Thần rất cảm kích, có vẻ như người đã chuẩn bị từ trước rồi Thần sẽ sử dụng nó thật tốt,” Oboi nói và cầm lấy chiếc giỏ, treo nó trên tay.
Owen chỉ cười khúc khích. Anh đã học được cách từ bỏ sau khi học được cách vâng lời.
Thế giới của Owen sẽ không bao giờ thay đổi.
***
“Lần này thế nào rồi?”
“Nó bay được khoảng một nửa quãng đường khi bắn.”
“Thậm chí còn quá gần.”
Lakrak không bằng lòng nhai một số loại cây có rễ. Anh và Zaol đang ở cùng nhau ở ngoại ô ngôi làng. Một cây cung và mũi tên mà làng sản xuất đang ở trước mặt Zaol.
“Ta không thể biết chính xác vật liệu nào được sử dụng để làm dây cung. Có vẻ như gân của một sinh vật nào đó đã bị rách và nối lại với nhau khi ta nhìn thấy nó lần trước.”
“Chúng ta cũng đã từng làm tương tự như vậy khi sử dụng trâu nước.”
“Chúng ta chỉ dùng một con trâu để tập luyện vụ đấy thôi. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta giết và sử dụng thêm vài con trâu nữa.”
“Không được. Chúng ta đã sử dụng quá nhiều cho việc trao đổi rồi.”
“Vậy thì chúng ta không thể làm gì hơn nữa. Đây là giới hạn cho bây giờ. Nếu bọn họ tình cờ sử dụng gân của một con Cockatrice, chẳng phải sẽ rất khó để chúng ta có được một ít sao?”
Lakrak nuốt chửng cái rễ cây và gật đầu.
Đã vài ngày kể từ lần chạm trán đầu tiên của họ với người ếch. Kể từ đó, tộc của Lakrak và người ếch đã gặp nhau thêm bốn lần nữa và tộc của Lakrak đã có thể trao đổi khá nhiều vật phẩm mà họ thích.Bộ tộc của Lakrak cho đến nay đã tặng cho tộc người ếch hai con trâu, và Lakrak đánh giá rằng họ được hưởng lợi gấp bốn hoặc thậm chí gấp sáu lần từ đồ thủ công và thực phẩm mà họ nhận được.
'Tuy nhiên, vẫn chưa bao giờ đưa ra lời chào đón dù chỉ một lần. Những tên người ếch tham lam đó.”
Khi họ trao đổi vật phẩm, những người thằn lằn thông minh và có tầm nhìn tốt sẽ lén nhìn vào những chiếc cung và giả vờ mượn và sử dụng nó để nhìn kỹ hơn, nhưng cách tiếp cận này có giới hạn của nó.
‘Lần này chúng ta sẽ tìm được cách làm nó.’
Hôm nay, cuộc họp thứ năm đã được sắp xếp. Lần này họ không nghĩ đến việc mang theo con trâu nào mà chỉ mang theo một mảnh mai của con quái vật lớn. Họ nhận ra rằng mảnh vỏ này chỉ có thể bị Lakrak làm hỏng khi thần linh
nắm quyền kiểm soát cơ thể cậu ta; thậm chí sắt hoặc các dụng cụ khác cũng không thể để lại một vết xước nào. Bản thân chiếc vỏ bí ẩn này đã có giá trị, nhưng ngoài điều đó ra, nó còn có thể dùng để khoe khoang rằng họ đã giết được một con quái vật như vậy.
‘Họ có thể không tin vào điều đó, nhưng ít nhất họ sẽ trở nên thận trọng hơn.’
Cây cung trên thực tế chỉ là vấn đề thứ yếu đối với Lakrak. Mặc dù nó chắc chắn sẽ trở thành một công cụ hữu ích nếu họ học cách sử dụng nó, nhưng vấn đề chính là bộ tộc người ếch rất lớn. Mặc dù hai bộ tộc đã khá thân thiết nhưng người ếch chưa bao giờ cho họ xem làng của họ. Lý do của họ là bộ tộc Lakrak cũng không chào đón người ếch vào làng của họ. Tuy nhiên, theo quan điểm của Lakrak, cậu cho rằng vì tộc người ếch đông hơn nên họ phải là những người chào đón ta đến ngôi làng của họ trước.
‘Họ hành động giống như Owen. Không thể nhầm lẫn rằng họ đang cố giở trò mờ ám gì đó. Vấn đề là chúng ta không biết họ sẽ chơi trò đó như thế nào.”
Mặc dù các cuộc trao đổi với người ếch đang diễn ra nhưng Lakrak luôn đảm bảo luôn cảnh giác. Không dễ để các người ếch trinh sát xung quanh bộ tộc Lakrak.
"Được rồi. Cả hai bên có lẽ sẽ đạt được một số lợi ích lớn vào ngày hôm nay. Các anh có kiểm tra xem người bên anh có thu được nhiều loại thảo dược trị ngứa tốt chưa?
"Có chứ. nhà thảo dược đó rõ ràng biết nơi có rất nhiều thảo dược mọc.”
"Có vẻ tốt đấy."
Như Lakrak đã nghe nói, bộ tộc người ếch hiện đang mắc một căn bệnh gây ngứa ngáy, nhưng may mắn thay, không ai trong tộc Lakrak mắc phải căn bệnh này.
‘Hm, điều này cũng có thể là nhờ phước lành của thần giáp trùng vô danh.’