“Việc lôi kéo những người thằn lằn đó mất nhiều thời gian quá đấy, Owen.”
"Tôi xin lỗi ạ."
Owen cúi đầu xin lỗi Shunen. Các chiến binh người ếch hiện đang di chuyển với những món đồ được buộc trên lưng cho cuộc gặp lần thứ năm với Lakrak.
Owen nói: “Những người thằn lằn có vảy đen và đầu lâu trâu nước trên đầu này có vẻ rât đặc biệt cảnh giác ạ.
“Ý ngươi là họ khác với bọn mi à, những kẻ hoàn toàn không biết gì và chấp nhận mọi thứ?”
Shunen hỏi.
"...Đúng thế ạ. Haha.” Owen cố gắng hết sức để đáp lại bằng một nụ cười. “Nhưng ngài không thấy cậu ta sốt sáng như một đứa trẻ mỗi khi chúng ta cho xem cung tên sao? Chủ nhân tôi nghĩ đã đến lúc rồi ạ.”
Shunen gật đầu nhưng rất cộc lốc.
"Được rồi. Một cây cung không phải là sự hy sinh quá lớn nếu điều đó có nghĩa là chúng ta có thể bắt tất cả bọn chúng làm nô lệ. Dù sao thì cây cung cuối cùng cũng sẽ trở lại thuộc quyền sở hữu của chúng ta thôi.”
"Tất nhiên rồi."
Owen nghĩ rằng mình đã bỏ ra rất nhiều công sức trong 4 lần gặp nhau gần đây nhất. Không thể nhầm lẫn rằng người thằn lằn trẻ tuổi tên là Lakrak là một chiến binh khá mạnh mẽ.
‘Tuy nhiên, mình không chắc liệu cậu ta có phải là một tộc trưởng khôn ngoan hay không. Chỉ vì bạn là một chiến binh giỏi không có nghĩa là bạn sẽ là một thủ lĩnh giỏi. Mình biết điều này vì chính mình cũng đã trải qua nó.”
Bị ám ảnh bởi một loại vũ khí tốt và mới là một đức tính tốt đối với một chiến binh, nhưng không phải đối với một tộc trưởng.
‘Lakrak sẽ không thể xử lý được bọn người êch chứ đừng nói đến tên quỷ hai đầu.’
“Một cây cung có đủ không?” Shunen hỏi.
“Vâng, tôi nghĩ vậy…n-nhưng cậu ta có thể cố gắng thỏa thuận nhiều hơn, vì vậy tôi tin rằng sẽ tốt hơn nếu ngài cho tôi mượn thêm hai cái nữa…”
Shunen cau mày.
“Ngươi có nhận thấy rằng kỹ năng bắn cung của hắn đã tiến bộ dù chỉ gặp nhau bốn lần không?”
“…Câu ta có vẻ là một chiến binh tài năng.”
“Chà, tên đấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước nếu muốn trở nên giỏi như ta. Lần cuối cùng ta đề nghị chúng ta đặt cược liên quan đến bắn cung là một kết quả suýt thành công. Ta nghĩ hắn ta đã luyện tập bằng cách làm một chiếc cung giống như của chúng ta…”
Shunen đang gợi ý rằng sẽ có chút rủi ro nếu họ tặng ba cây cung. Owen lắc đầu.
“Tuy nhiên, sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta cung cấp cho họ thêm vài cây cung nữa nếu tôi thành công trong việc dụ dỗ cậu ta, đúng không? Vũ khí họ có sẽ trở về với chúng ta an toàn thôi.”
“Đúng vậy. Vai trò của ngươi là rất lớn. Hắn ta không hoàn toàn tin tưởng bọn ta, nhưng hắn có vẻ đối xử rất tốt với ngươi, một người thằn lằn.”
“Vâng ạ, có vẻ đúng như thế. Có thể là vì đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy người ếch và ngài vẫn còn xa lạ với cậu ấy.”
“Điều đó cũng có nghĩa là cậu ta thiếu kinh nghiệm… Hm.”
Owen đang định rời khỏi cuộc trò chuyện thì nhận thấy Shunen có chuyện muốn nói. Owen đã phải thăm dò.
“Có điều gì đó không ổn sao ạ?”
“Sẽ tốt hơn nếu nhanh lên. Lần này hãy thu thập càng nhiều thông tin từ bọn chúng càng tốt và nếu có thể, ngươi phải cố gắng hết sức để mời hắnvà các chiến binh của của hắn đến làng của bọn ta mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào ”.
"Có chuyện gì thế ạ?"
Có vẻ như Shunen đang do dự có nên nói với Owen hay không. Owen chờ đợi câu trả lời của Shunen một cách ngoan ngoãn nhất.
‘Đó là thông tin chỉ được chia sẻ giữa các người ếch. Mình cần phải nghe nó.'
Owen nhận ra rằng Oboi không ở đây để ngăn Shunen nói cho mình biết. Oboi đứng đầu nhóm và nói về việc sẽ tuyệt vời biết bao nếu hôm nay người thằn lằn lại mang trâu nước đến.
“Được rồi, sẽ ổn thôi nếu cho ngươi biết. Cha ta, tộc trưởng Auloi, muốn nhanh chóng tiến hành hiến tế sống.”
"Gì cơ?"
Owen rất ngạc nhiên. Vẫn còn khá nhiều thời gian cho đến khi lễ hiến tế được tổ chức. Điều này là do họ đã vội vàng thực hiện cách đây không lâu. Nghi lễ được tổ chức để lấy những thông tin từ quỷ hai đầu về bộ tộc của Lakrak, nhưng nó chẳng thu được gì nhiều so với giá trị của những vật hiến tế.
“Căn bệnh ngày càng trầm trọng hơn đối với những người lớn tuổi, trong đó có bố ta.”
“Ngài nói căn bệnh là có ý gì? Ngài đang nói về căn bệnh ngứa đấy à?
"...Đúng thế."
“Không phải chúng chỉ ngứa thôi sao?”
Shunen nói chậm rãi và nghiêm túc một cách bất thường.
“Hôm qua, một tư tế đã chết vì căn bệnh ngứa ngáy này. Bọn ta đã không nói với các người thằn lằn, nhưng một khi người ếch mắc bệnh ngứa, một lớp chất nhầy màu trắng dính sẽ bắt đầu bao phủ làn da
và vùng đó sẽ trở nên ngứa ngáy. Dù có cố gắng lau đi thế nào đi chăng nữa thì chất nhầy vẫn không biến mất mà liên tục nở ra. Người mắc sẽ khó thở khi bị bao phủ bởi chất nhầy trong một khoảng thời gian nhất định. Và cuối cùng, người đấy sẽ chết.”
Owen lắng nghe mà không có biểu cảm trên khuôn mặt. Anh không thể tỏ ra vui mừng hay ngạc nhiên.
‘Shunen đang thử thách mình. Đây là lần đầu tiên mình nghe nói căn bệnh ngứa này là một căn bệnh chết người. Đó là lý do tại sao gần đây một số người ếch không xuất hiện. Bây giờ mọi thứ đều có ý nghĩa. Một số người trong số chúng có lẽ đã chết rồi.”
Owen tỏ vẻ buồn bã.
“Ôi chao, nếu biết đó là loại bệnh đó chắc chắn tôi sẽ làm phiền tên sưu tầm nhiều hơn.”
“Hả, Chúng biết được điều gì?”
“Tôi cũng nên cẩn thận để chuyện này không lan truyền. Một số người thằn lằn khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng có thể chế nhạo tộc người ếch.”
"Đó là hiển nhiên. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không thể che giấu sự thật này mãi được…”
Owen nhanh chóng cố gắng nghĩ ra điều gì đó.
“Ngay cả khi tin tức lan truyền, vẫn có cách để kiểm soát người thằn lằn—chúng ta sẽ nói với họ rằng nó cũng có thể lây lan sang người thằn lằn.”
“Đó là một ý tưởng hay đấy, nhưng nó sẽ không thực sự lan sang chúng được.”
“Có những loại cỏ nếu ngài nghiền nát sẽ tạo ra bọt trắng và cũng có những loại cỏ khiến bạn ngứa ngáy. Tôi sẽ phối hợp để để đánh lừa họ.”
“Ha, Owen, ngươi thực sự là một người thằn lằn tuyệt vời đấy…”
Shunen định khen ngợi Owen, nhưng anh không nghĩ ra từ thích hợp nào để dùng và cuối cùng lại lẩm bẩm. Rồi anh nghĩ ra một từ hay để gọi Owen là.
“Ngươi giống như một kẻ lừa gạt vậy.”
"...Vinh dự cho tôi ạ."
Shunen gật đầu và nói, “Dù sao thì bệnh ngứa của bố ta ngày càng trầm trọng. Người vốn llà người ếch khỏe mạnh nên chống chọi với bệnh tật lâu hơn ai hết nhưng người đang dần mất đi sức lực rồi. Người đang mong muốn được chữa trị bằng cách hiến tế cho quỷ hai đầu.”
"Vậy thì…?"
“Khác với lần trước, bọn ta sẽ cần một vật hiến tế vật sống quy mô lớn. Lần này bọn ta sẽ cần khá nhiều.”
Owen hỏi: “…chính xác là bao nhiêu ạ?”
“Ồ, ta không chắc lắm. Người có thể sẽ hiến tế nhiều nhất có thể cho đến khi thành công. người có hơi buồn khi có khá nhiều trẻ em trong những túp lều giữa đảo và chúng không được dùng làm vật hiến tế.”
Có vẻ như Shunen không nghĩ quá nhiều về cuộc sống của những người thằn lằn sắp bị hiến tế. Tuy nhiên, Owen cảm thấy rùng mình.
‘Cho đến khi nó hiệu quả? Con quỷ hai đầu chết tiệt đó thật bất tài trong việc làm bất cứ việc gì. Nó chỉ là một con quái vật khổng lồ, ăn thịt người, gây náo loạn và đe dọa. Giống như chúng tôi là nô lệ của nó, bọn khốn các ngươi mới là nô lệ của con quái vật đó. Nếu nó có thể chữa khỏi bệnh thì ngay từ đầu nó đã không để các ngươi mắc bệnh này!'
Tuy nhiên, Owen không bày tỏ những suy nghĩ này.
“Chúng ta sẽ cần…rất nhiều sự vật tế”
"Đúng thế."
“Tôi sẽ cố gắng thu thập càng nhiều thông tin từ họ và mời họ về làng ạ.”
"Ta rất mong chờ về chờ nó đấy."
***
Các chiến binh Lizardmen và chiến binh người ếch đã quen mặt nhau nên cuộc gặp thứ năm diễn ra không quá tệ. Những người mang hàng mới đến trao đổi bắt đầu nói chuyện với nhau và mặc cả. Tuy nhiên, kẻ lừa đảo Owen biết rằng không có nhiều thông tin có thể lấy được từ những người thằn lằn đó.
‘Mình không biết làm cách nào mà thủ lĩnh Lakrak có thể giữ họ im lặng, nhưng họ không nói gì khác ngoài việc nói về buôn bán hàng hóa cả.’
Owen nhìn Lakrak.
‘Nhưng cậu ta
thì khác.’
Cuộc trao đổi với Lakrak tốt hơn nhiều so với những gì Owen mong đợi. Owen tự hỏi làm thế nào mà Lakrak có thể cầm cự được cho đến tận bây giờ, nhưng thủ lĩnh bộ tộc lúc này đã cầu xin ít nhất một cây cung để đổi lấy lượng dược liệu dồi dào mà họ đã thu thập được.
‘Ba cây cung thậm chí còn không cần thiết.’
Về cơ bản, Lakrak đề nghị họ chuyển cuộc trò chuyện này ra một nơi xa địa điểm trao đổi để cậu ta không làm gì gây xấu hổ trước mặt Shunen. Shunen chấp thuận trong khi Oboi phản đối đề nghị này, nhưng Oboi cuối cùng đã nhượng bộ trước thái độ mà Lakrak đã thể hiện.
Ngay khi Lakrak và Owen cuối cùng cũng được ở một mình, Lakrak hỏi, "Những dược liệu này chưa đủ à?"
“Hm, tôi…tôi không nghĩ thế là đủ. Nếu chúng tôi đưa cho cậu cây cung này, cậu sẽ sớm có thể làm được một cây cung tương tự.”
“Nhưng chúng tôi không biết nguyên liệu làm ra nó.”
“Bên cậu cũng có thợ thủ công, nên họ sẽ có thể làm ra thứ gì đó tương tự.”
“…Hm, được rồi.”
Lakrak, người đang nhìn chằm chằm vào cây cung với đôi mắt sáng ngời, đột nhiên nhìn Owen.
“Anh còn muốn gì nữa không?”
Owen không nhận ra ngay sự thay đổi trong thái độ của Larkak. Tất cả những gì Owen nghĩ là đã đến lúc phải nói ra những gì anh đã chuẩn bị.
“Hãy tin tôi, Lakrak.”
"tin tưởng anh?"
"Đúng."
Owen bắt đầu nói dối.
“Trước kia chúng tôi là những bộ tộc người thằn lằn có vảy màu nâu xám kết hợp với người ếch, chúng tôi đã tổ chức nghi lễ kết nghĩa. Trước khi nghi lễ đó được tiến hành,chúng ta đã cùng nhau tản bộ và chia sẻ những điều tốt đẹp với nhau và cũng dành thời gian tìm hiểu nhau. Nhưng hiện tại giữa bộ tộc của cậu và bộ tộc của chúng tôi thì sao? Cả hai bên đang chia sẻ những món đồ nhưng không biết gì về nhau hết ”.
"Đúng thế."
“Đó là do các cậu chưa đặt niềm tin vào chúng tôi. Và đó cũng là lý do tại sao cậu sẵn sàng bỏ ra nhiều dược liệu như vậy chỉ vì một cây cung.”
Lakrak chuyển trọng lượng của mình sang một chân và khoanh tay.
"Đúng vậy. Tôi nên làm gì để trao cho cậu sự tin tưởng nơi bọn tôi đây?”
“Hãy kể cho tôi nghe về bên các anh. Đến từ đâu, có bao nhiêu người và đến đây với mục đích gì?”
“Hmm, nếu bọn tôi trao niềm tin cho các cậu thì các cậu cũng sẽ tin tưởng chúng tôi phải không?”
"Tất nhiên rồi."
Lakrak có vẻ trầm ngâm một lúc. Sau đó anh ấy nhận thấy thứ gì đó sau lưng Owen và lặng lẽ cười. Owen quay lại để xem chuyện gì đang xảy ra và thấy một con bướm xanh đang vỗ cánh phía sau anh.
‘Trời vẫn chưa ấm lắm, sao lại có bướm? Ngay từ đầu đã có loại bướm này quanh đây chưa? Điều đó thật kỳ lạ.”
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy con bướm xanh, Lakrak trở nên hợp tác hơn với Owen. Lakrak trả lời câu hỏi của Owen. Nhóm có khoảng 350 người thằn lằn, ít hơn nhiều so với Owen mong đợi, họ đang sống ở khu vực hiện tại và hơn hết, Lakrak nói với Owen rằng họ có 20 con trâu nước còn sống.
‘Shunen sẽ rất muốn có chúng một khi hắn ta biết được điều này cho mà xem.’
Lakrak cũng nói rằng họ có 30 chiến binh, khá nhiều so với dân số của bộ tộc. Có thể đã có sự cường điệu nào đó hoặc có thể có vấn đề với kỹ năng của các chiến binh.
'Bên cậu ta có thể bao gồm người thằn lằn lớn tuổi hơn hoặc trẻ hơn. Nhưng
không thể cạnh tranh được với 80 chiến binh mà người ếch có cho dù có thêm một vài chiến binh đi nữa. Bọn họ thậm chí còn không biết bắn cung nữa.”
Owen cho rằng điều này là tốt và tung ra thông tin sai lệch về người ếch. Owen nói với Lakrak rằng số lượng người ếch rất ít
để Lakrak không sợ hãi, đồng thời anh cũng nói với Lakrak rằng thực tế việc làm cung rất khó nên họ không có quá nhiều, khiến điều đó hơi khó khăn. họ khó có thể trao đổi bằng cung tên. Cuối cùng, anh nói với Lakrak rằng không có nhiều chiến binh biết bắn tên.
“Người ếch là loài có tính cách ôn hòa. Họ không thể cứng cỏi như anh và tôi được đâu ”.
"Vậy à?"
Owen gật đầu trước câu hỏi của Lakrak.
“Thành thật mà nói, Shunen muốn mời cậu vào làng khi hai bên đã tin tưởng lẫn nhau. Cậu ấy luôn muốn mời cậu và coi cậu như khách, nhưng rất buồn vì cậu không mở lòng với anh ấy ”.
"Oh."
"Cậu nghĩ sao? Có muốn đến không?"
“Có ổn không khi tôi muốn được đi cùng với các chiến binh của tôi?”
"Tất nhiên rồi. Cậu có thể mang theo tất cả.”
Trên thực tế, sẽ tốt hơn nếu tất cả các chiến binh đến làng người ếch. Làng của Lakrak và làng của người ếch cách nhau khá xa. Người ếch sẽ bỏ lỡ khá nhiều vật hiến tế là người thằn lằn nếu đểi một số chiến binh ở lại.
‘Tốt nhất là
mang theo tất cả người thằn lằn vảy đen đến cùng một lúc.’
“Vậy thì tôi sẽ nói thêm về chuyện này với Shunen sau… Tôi muốn yêu cầu anh một thứ để bày tỏ lòng biết ơn của tôi về lời mời, được không?” Lakrak hỏi.
"Yêu cầu tôi?"
“Hãy tin tưởng tôi.”
Lakrak nói xong, ngồi xuống một tảng đá nhỏ, nhặt một thanh gỗ khô lên. Và sau đó cậu bắt đầu viết một cái gì đó trên mặt đất.
“Hãy đến và nhìn vào cái này.”
Owen tỏ ra nghi ngờ nhưng vẫn tiến lại gần hơn.