Lại mở mắt ra lần nữa, bây giờ không phải là căn phòng to lớn ấy nữa mà là một tầng trắng xóa, không hề thua kém bất cứ đâu nó như một thế giới khác vậy.
Nhìn xung quanh không có bất kì ai, không một động vật kể cả cây cối cũng không. Chỉ có một căn nhà gỗ ở trung tâm không gian trắng xóa này.
Đi đến căn nhà gỗ ấy, mở cửa ra đập vào mắt là căn phòng đầy bụi bẩn như lâu thật lâu chưa hề có ai dọn dẹp nó cả. Cậu đi khắp ngôi nhà gỗ ấy,xem xét cẩn trọng cậu không biết đây là đâu nhưng cậu lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Đang đi xung quanh bỗng nhiên cậu khựng lại mở to mắt nhìn tấm ảnh ở trên bàn. Đưa tay lấy tấm hình kia, xem xét kĩ càng cậu không khỏi kinh ngạc.
Có người trong tấm hình kia không ai khác đó là cậu ba mẹ và bà ngoại cậu. Tấm hình này chụp khi cậu còn rất nhỏ tuy kí ức không rõ nhưng cậu vẫn nhớ.
Cậu ngồi trên người của bà ngoại bênh trái bà là mẹ cậu một thiếu nữ trẻ tuổi làm không biết bao nhiêu người đàn ông yêu say đắm mình, còn người bênh phải là một người đàn ông tuấn lãnh, nét mặt tuy không nhiều cảm xúc nhưng có thể thấy tình yêu thương đối với gia đình bằng ánh mắt cùng hành động.
Thân thế của cậu bình thường nhưng do chỉ là quá khứ mà cậu nhớ được khi cậu còn nhỏ mà thôi, dưới thân thế bình thường kia cậu lật một nhân vật rất lớn người người đều biết đều sợ hãi khi nghe tên cậu.
Thật sự thân thế của cậu không tầm thường chút nào, cái chết của ba mẹ của cậu không chỉ là do tại nạn mà thành, ở dưới sự giả dối ấy là một sự thật đáng ghê tởm.
Một dòng ký ức chạy qua đầu của cậu làm cậu đau đớn không thể nói lên lời, đau đớn ấy làm cậu nhớ đến thứ gì đó không mấy tốt đẹp.
______________________________________________
chủ nhật gặp lại các đọc giả nhoa