Ký ức thuộc về cậu cũng như không thuộc về cậu,đau đớn mà cậu trải qua cũng như ký cứ này đem lại cho cậu vậy đau đớn thống khổ.
Nhìn đứa bé trong sương mù dày đặc kia, cậu đi đến bênh cạnh đứa bé nhưng kì lạ thay cậu lại thấy đứa bé ấy càng xa cậu, như biết trước được nguy hiểm cậu chạy thật nhanh đến chỗ đứa bé ấy, nhưng điều xảy ra sau đây làm cho người ta thật không biết phải nói gì.
Đứa bé ấy bị rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, bóng tối vô tận kia. Nhưng sau giây tiếp theo không còn là đứa bé mà là cậu thay thế chỗ cho đứa bé kia, nhìn bóng tối vô tận ấy ánh mắt cậu lóe lên tia sát khí mang rợ làm ai cũng phải run rẩy.
Chỉ là ảo giác mà thôi, chỉ là giấc mơ cậu tạo ra không có gì phải sợ hãi. Tiếp đó không thấy bóng tối vô tận kia mà là cậu đang ngồi ở một góc nào đó khóc thảm thiết, đây có lẽ là giấc mơ ký ức về tuổi thơ của cậu.
Đặt tay trước ngực ở vị trí trái tim của mình, cậu thấy con đường ánh sáng cất bước đi theo ánh sáng ấy. Ánh sáng càng ngày càng sáng rực rỡ, cậu cứ đi đi đến nơi cuối cùng của ánh sáng ấy giống như đi tìm con đường của riêng mình. làm lại cuộc đời trước kia của cậu vậy.
Ánh sáng chói loại làm cậu phải đưa tay còn lại che đi đôi mắt. lại một lần nữa cậu tỉnh dậy từ cơn ác mộng trong giấc mơ của chính mình.
Cậu bật dậy toàn thân toàn mồ hôi khắp người, tay vẫn ở vị trí tim. Hơi thở nặng nề không một chút sức lực.
Cánh cửa phòng mở ra nghe thấy tiếng cửa mở cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy người trong đó có A Hạo còn người kia cậu chưa từng gặp bao giờ.
Nhìn A Hạo lại nhìn người kia, cậu thắc mắc nghiêng đầu qua một chút hành động rất dễ thương làm cho mấy người nào đó phải ôm tim không thôi rớt ra ngoài mất.
A Hạo nhìn cậu ngây người, không hiểu vì sau nhưng Tiểu Tử bây giờ khắc hẳng với mấy ngày trước giống như trở thành một người xa lạ lại quen thuộc.
______________________________________________
Đến đây thôi.
Hẹn gặp lại các đọc giả vào thứ nha.