Sau khi chạy đi làm việc khác và bỏ mặc tôi với Yuuka còn hai người, Nihara-san đã dừng chân lại đắn đo do để ý đến chiếc mặt nạ tokusatsu.
Xui xẻo thay, nhóm bạn của Nihara-san lại tình cờ đi qua, và bây giờ họ đang bàn tán xem có nên gọi cô ấy không.
『Chỉ còn 20 phút nữa là chúng tôi sẽ bắt đầu bắn pháo hoa. Quý khách vui lòng tập hợp theo tuần tự tại quảng trường――』
Đó chính là―――âm thanh báo hiệu sắp sửa đến màn bắn pháo hoa.
Giật mình bởi giọng nói đó, Nihara-san liền hướng tầm nhìn về phía quảng trường.
"...Ế?"
"Aa. Quả nhiên là Momono mà!!"
Thôi hỏng rồi.
Khi ánh mắt hai bên va phải nhau, nhóm lớp đã biết rằng đó chính là Nihara-san và lập tức bắt chuyện.
"Tưởng gì, Momo. Cậu nói là có việc mà. Sao lại ở đây vậy?"
"Ế, a...aa! Xin lỗi, xin lỗi, mình nói có việc vì đã có hẹn đi chơi cùng bạn ý mà."
"Hể? Lẽ nào là bạn trai à?"
"Ahaha. Đáng tiếc nhưng không phải vậy. Với lại, cũng có con gái đi cùng nữa."
"Thế, bạn của cậu đâu rồi?"
"Họ đi lạc ý mà. Để cho Momono-sama này lại một mình, bực thật đấy nhỉ."
Tuy có chút dao động vì tiến triển bất ngờ, nhưng Nihara-san đang cố trả lời cho qua tình huống này.
"Cơ mà, sao cậu lại ngắm mặt nạ?"
"Ế? À à, trông có chút hoài niệm ý mà? Thế nên mình đã qua ngắm thử."
"Hahaha! Cái này là gì vậy. Kamen Runner á? Hồi nhỏ tôi từng xem, nhưng bây giờ trông nó quê mùa thật!"
"Em trai mình có xem cái này. Mặc dù đã lên lớp năm tiểu học rồi mà thằng bé vẫn còn mua đồ chơi về. Đúng là vãi thật!"
"...Ahaha."
Nihara-san đang cười.
Nhưng đó rõ ràng là một nụ cười giả tạo.
Tokusatsu yêu quý của cô ấy đang bị đem ra làm trò đùa, chắc hẳn trong lòng cô ấy đang rất bực tức và đau đớn...
Mặc dù có nhiều cảm xúc đang hoà trộn lẫn nhau.
Thế nhưng, Nihara-san vẫn cam chịu và cố gắng vượt qua tình huống này――――
"Này, cháu gái. Mua hay là không mua nào? Cháu đứng đây băn khoăn từ nãy giờ rồi mà?"
Trong một khoảnh khắc, không khí xung quanh chợt đóng băng lại.
Đến cả người trốn sau quầy hàng và ngắm nhìn cảnh tượng này là tôi và Yuuka, cũng cứng đơ lại.
Ông già bán mặt nạ... không biết đọc bầu không khí ư.
Không có ai sai cả.
Nhưng tình huống này... rõ ràng là đang đi theo chiều hướng xấu.
"Yuu-kun..."
Yuuka bỗng nắm chặt lấy viền áo của tôi.
Em ấy cắn môi, dường như đang sắp khóc vậy.
"Ế? Momono mua... cái này à?"
"À, không, không phải..."
"Cậu không có em trai đúng không? Cậu tính dùng cái mặt nạ lởm này làm gì?"
"Cơ mà, Kamen Runner thời nay còn nói 『Hây!』 không? Rồi sẽ đá chết những kẻ xấu có âm mưu thống trị thế giới ý?"
"Ka...Kamen Runner Voice..."
Giọng của Nihara-san đang nhỏ dần đến mức biến mất.
Cô ấy đang cúi đầu xuống và cắn chặt môi... để kìm nén những cảm xúc lẫn lộn.
"Voice? Tức là cái này á? Momo biết à?"
"Nó có ghi trên mặt nạ đó? Chắc Momono không biết nhiều về mấy cái 『Hây!』 đâu. Không hợp chút nào cả."
―――Dù có bị trêu chọc thì cũng không thành vấn đề!
―――Thế nhưng, mình tuyệt đối không tha thứ cho họ vì đã nói xấu về người hùng yêu thích của mình!!"
Tôi chợt nhớ lại về những lời đó của Nihara-san.
Nếu có kẻ dám nói xấu Yuuna-chan thì tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhưng có lẽ vì tôi... sợ bị tổn thương và đã chọn cách im lặng, mặc dù rất khó chịu.
Nihara-san không hề lên tiếng mà tiếp tục nhẫn nhịn.
Thoạt nhìn qua, tuy Nihara-san đang hành động giống tôi―――nhưng ý nghĩa ẩn đằng sau lại hoàn toàn khác nhau.
Nihara-san không hề sợ làm tổn thương chính mình.
Mà cô ấy sợ rằng bản thân sẽ trở nên căm ghét những người bạn... khi họ đem tác phẩm ưa thích của cô ấy ra làm trò cười.
"Yuu-kun... Em sẽ tới chỗ của Nihara-san."
Yuuka liền chỉnh kính và tiến về phía trước một bước.
Ẩn sau đôi mắt của em ấy là quyết tâm bùng cháy.
Tôi có thể cảm nhận được... ý chí muốn bảo vệ người bạn quan trọng của Yuuka.
Tôi――――
"Yuuka. Đợi đã."
Tôi liền cản Yuuka lại rồi bước ra khỏi gian hàng và từ từ tiến lại gần Nihara-san.
Khi bạn của 『hôn thê』 gặp khó khăn. Khi 『hôn thê』 đang cố hết sức.
Thì một 『người chồng』 không thể―――không làm gì đúng không?
◆
"S-Sakata!?"
Khi nhìn thấy bóng dáng của tôi, Nihara-san bỗng trố cả hai mắt.
Thế rồi, không khí xung quanh bắt đầu trở nên ầm ĩ.
"Ơ kìa? Chả phải là Sakata hay sao?"
"Hiếm nhỉ? Cứ tưởng là cậu ta không thích mấy thứ như lễ hội chứ."
Dường như tôi đang bị nói xấu.
Quả thực, nếu không đi cùng Yuuka thì tôi chắc chắn sẽ không đến nơi này.
Mà, tuy không rõ 'bình thường không mấy nổi bật' có phải là điều tốt không... Có vẻ như những người xung quanh không hề nghĩ rằng tôi là người đến lễ hội cùng với Nihara-san.
"Sakata đi cùng ai vậy? Ế, lẽ nào là đánh lẻ..."
"...Ờ. Tôi đi một mình thôi."
Dù phải đón nhận những ánh mắt thương hại trong giây lát và bị coi là 『quý ngài đơn độc』 thì tôi cũng đành cam chịu.
Nếu không thì sẽ rất khó để giải thích lý do vì sao tôi lại đi chơi với Yuuka và Nihara-san.
"Aa. Nè, Sakata, nhìn thử cái này đi? Cậu có biết mấy nhân vật nói 『Hây!』 không?"
Một cô gái ăn mặc như gyaru đứng quanh Nihara-san liền chỉ về phía chiếc mặt nạ và nói.
Mặc cho lời nói của cô ấy, Nihara-san vẫn đang nở nụ cười―――với khuôn mặt đau đớn.
"Tôi biết đó. Kamen Runner Voice, đúng không?"
Tuy đang nói bằng tông giọng the thé, nhưng tôi vẫn tiếp tục mà không hề để ý.
"Q-Quả thực dạo gần đây Kamen Runner đã trở thành vũ long môn của các diễn viên nổi tiếng nhỉ. Với lại, mạch chuyện cũng được làm rất công phu, rất thú vị nữa... Các cậu đã nghe qua chưa vậy."
Sau khi nghe những lời không trái cũng chẳng phải của tôi, những người bạn cùng lớp đã bắt đầu bàn tán.
"À. Quả thực thì diễn viên yêu thích của mình từng nói là đã debut từ Kamen Runner."
"Cơ mà. Dù đã là học sinh cao trung rồi nhưng cậu vẫn xem mấy thứ như thế này à?"
Một đứa con trai chợt đưa ra ý kiến phủ định.
Tôi liền nuốt ực nước bọt.
Nói thật thì―――tôi không giỏi xử lý những tình huống như thế này.
Nhưng tôi... không thể rút lui ở đây.
"T-Tất nhiên rồi? Dù là học sinh cao trung hay người lớn, cứ thích là được mà?"
"Sakata, cậu rành về Kamen Runner à?"
"À không... Thực ra thì tôi không rõ lắm."
Đôi môi của tôi đang run bần bật.
Thế nhưng―――tôi vẫn không ngừng nói.
"Tôi có một người bạn cực kỳ yêu thích tokusatsu. Khi nghe họ kể về nó, nói thật tôi hoàn toàn chả hiểu gì cả... nhưng tôi lại cảm nhận được niềm vui đến từ họ. Thế nên tôi nghĩ, người ta thích cái gì thì tốt cho họ thôi―――thích cái gì cũng không liên quan đến tuổi tác hay giới tính cả."
Tôi có thể cảm nhận được, những lời nói vừa rồi rất lộn xộn.
Thế nhưng―――dù có ra sao đi nữa, tôi vẫn muốn truyền tải thông điệp này đến với Nihara-san.
Có thể giữ vững tình yêu với những thứ mình trân trọng... là một điều tuyệt vời.
"Aa, xin lỗi! Cho cháu mua chiếc mặt nạ 『Kamen Runner Voice』 này ạ!!"
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, một cô gái khác chợt tiến đến và nhận mua chiếc mặt nạ.
Mái tóc đen dài phất phơ cùng cơn gió.
Đôi mắt cụp xuống, đang mở to.
Hiện trên mặt là một nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng, có thể xua tan đi bầu không khí xung quanh.
Đúng vậy, em ấy chính là――――Yuuka.
"Ông ơi, cháu nghe nói 『Kamen Runner Voice』 rất thú vị, quả nhiên là nó rất nổi tiếng nhỉ?"
"Hửm? À không, ông chỉ bán mặt nạ thôi, chứ không rõ về nó."
Cùng với bộ yukata hồng đạo nhạt có hoạ tiết hoa đang bay phấp phới, Yuuka liền nhận lấy chiếc mặt nạ và đeo thử lên trán.
"Nếu ông không xem thì uổng lắm. Những quái vật bóng tối gặm nhấm tiếng cầu than và la hét của loài người! Để bảo vệ nhân loại khỏi chúng, người cổ đại đã tạo ra và sử dụng sức mạnh của 『tinh linh giọng nói』 để chiến đấu―――Kamen Runner Voice là một người hùng rất ngầu!!"
"Hồi ông còn nhỏ thì họ chính là chiến đội năm người Goninman [note41847]! Thế nhưng... thời đại đã thay đổi rồi nhỉ."
Ông già bán mặt nạ bắt đầu nói chuyện rất hăng say.
Nói thật thì, tôi đang lo sốt ruột――――vì sợ họ sẽ phát hiện ra chân tướng của em ấy.
Tuy không đeo kính và buộc tóc đuôi ngựa, nhưng đó chính là Watanae Yuuka mà cả lớp đều biết.
Dù không đeo tóc giả nâu, khuôn mặt của em ấy lại trông y hệt như Izumi Yuuna.
Thế nhưng... chắc là tôi đã lo lắng thừa thãi rồi.
"Hể... Đến cả một cô gái xinh đẹp như vậy cũng hứng thú với Kamen Runner Voice ư?"
"Chắc tôi sẽ xem thử một lần. Nhưng nếu làm vậy thì lại phải dậy từ sáng sớm à?"
"Thì còn cách nào khác đâu. Chả nhẽ cậu lại không dậy sớm được."
Sau khi nghe những lời của tôi và thiếu nữ xinh đẹp không liên quan đó (Yuuka), nhóm bạn bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Thế là, trong lúc đó―――họ đã không còn để ý đến chuyện giữa Nihara-san và tokusatsu nữa.
◆
"...Cảm ơn cậu, Sakata."
"À không. Tôi có làm gì nhiều đâu."
Sau khi rời khỏi nhóm bạn cùng lớp, hai người chúng tôi cùng bước lên bậc thang đá.
Nihara-san chợt níu chặt lấy viền áo của tôi...
"Sakata... Chuyện là. Ngoài Kamen Runner ra... mình rất thích tokusatsu..."
"Vậy à. Nhân tiện thì tôi yêu 『Love Idol Dream! Alice Stage ☆』 nhất thế giới."
"...Mình không rõ về cái đó. Nhưng chắc Sakata và Kurai hào hứng lắm nhỉ?"
Mãi đến tận bây giờ mới có thể nói chuyện vô tư với nhau, tôi và Nihara-san cùng hướng về phía người còn lại và mỉm cười.
Và―――khi leo đến đỉnh bậc thang đá.
Đó là một cô gái đeo kính buộc tóc đuôi ngựa. Cùng bộ yukata sắc nhạt hồng đào có khắc hoạ hoa trắng.
Và trên đỉnh đầu em ấy―――có đeo chiếc mặt nạ Kamen Runner, không ai khác ngoài Watanae Yuuka đang đứng đó.
"...Watanae-san?"
"Mình thích Sakata-kun. Nihara-san thích tokusatsu. Chúng ta đã chia sẻ bí mật như vậy nhỉ."
Yuuka đã nói những lời đó bằng khuôn mặt không cảm xúc như mọi khi.
Nihara-san ngó về phía tôi và gật đầu ngại ngùng.
Khi nhìn thấy Nihara-san như vậy, Yuuka cũng mỉm cười.
"Cảm ơn Nihara-san. Vì cậu đã tin tưởng... Vì cậu đã ủng hộ tình yêu của mình với Sakata-kun. Thế nên mình―――muốn bộc bạch hết với Nihara-san."
Chiếc mặt nạ đã được cởi bỏ. Cặp kính đã được tháo ra.
Và khi mái tóc buộc đuôi ngựa xoã xuống―――
"Ế... Là cô gái ở quầy hàng ban nãy? Cơ mà... Tuy màu tóc khác nhau, nhưng lẽ nào... lại là Nayu-chan?"
Đúng khoảnh khắc Nihara-san mở miệng lẩm bẩm, cùng với tràng âm thanh vang dội―――màn bắn pháo hoa đã bao phủ khắp màn trời đêm.
Khi được những chùm pháo hoa soi rọi, Yuuka nở nụ cười tự nhiên nhất của em ấy.
「Voice Barrett [Fairy] -Charming Fairy !!」
Giọng nói thu âm của 『Talking Breaker』 vừa được trình diễn trực tiếp bởi Yuuka.
Thế rồi, em ấy liền gãi má như thể đang ngại ngùng.
"...Ehehe. Thế nào, có giống như khi diễn không?"
"L-Là... thật ư? Ế, chuyện này là sao? Cơ mà, Watanae-san―――Nayu-chan!? Ếếế!?"
Những chùm pháo hoa như tập hợp trên không trung và phát ra từng vầng sáng rực rỡ.
Yuuka bỗng cúi đầu xuống trước mặt Nihara-san, người vẫn còn đang lúng túng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
"Xin lỗi vì đã giấu cậu. Mình―――Watanae Yuuka, thực chất là một diễn viên lồng tiếng. Với danh xưng là Izumi Yuuna―――mình đã lồng tiếng cho 『Fairy Mic』."
"T-Thật ư..."
"Và còn nữa..."
Yuuka chợt ngó qua phía tôi.
Tôi cũng gật đầu mạnh mẽ để đáp lại em ấy.
Một 『người chồng』―――không nên ngăn cản 『hôn thê』 nói chuyện quan trọng với bạn bè, đúng không?"
"Mình không phải là Nayu-chan thật. Mình đã đính hôn với Sakata Yuuichi... với Yuu-kun. Bọn mình đã bắt đầu sống chung từ rất lâu rồi. Và, và... mình yêu Yuu-kun nhất vũ trụ này!"
...Điều cuối cùng là vậy à? Thực sự xấu hổ lắm đó.
Trước cặp má đang đỏ bừng của tôi, Yuuka vừa nhún lông mày, vừa chắp tay hướng về phía Nihara-san.
"Dù rất vui vì được cậu ủng hộ, nhưng... xin lỗi! Đã từ lâu rồi, sau khi trở thành hôn thê của Yuu-kun... mình đã được anh ấy chiều chuộng rất nhiều ở nhà."
"...Fuu! Ahahahahahaha, nghiêm túc chứ!! Watanae-san, hoá ra lại hồn nhiên ngây thơ đến vậy cơ à?"
"Ế, ở đâu chứ? Nếu giấu chuyện này thì mình sẽ cảm thấy có lỗi lắm, thế nên mình mới nói toàn bộ sự thật cho cậu đó!"
"Ahahahahaha! Vậy à, vậy à. Đúng là vậy nhỉ, ừm... Cảm ơn cậu vì đã nói thật, Watanae-san."
Thế rồi Nihara-san chìa tay về phía Yuuka.
Yuuka nhìn thẳng vào Nihara-san và nắm lấy tay của cô ấy.
Những tràng pháo hoa liên hoàn soi rọi bóng dáng của hai người họ.
"Mà, biết được rằng Sakata đã không bán linh hồn cho em gái là mình an tâm rồi. Với lại... mình cũng vui vì tình cảm của Watanae-san đã kết trái nữa! Aa, nhưng mà nhé? Mình muốn ủng hộ tình cảm của hai cậu nhiều hơn nữa, thế nên là... hãy trở nên thân thiết với nhau hơn nhé?"
"Ừm! Mình cũng mong được cậu giúp đỡ... Nihara-san."
Yuuka liền mỉm cười với khuôn mặt hồn nhiên.
Nihara-san cũng nở một nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, con gái 3D ngoài lạnh lùng và đáng sợ ra, lại có thể như vậy.
Khi nhìn thấy cảnh tượng êm đềm này―――trong lòng tôi cũng cảm thấy dễ chịu.
"Sakata? Sakata chắc chắn cũng muốn thân thiết hơn với mình đúng không?"
"Ế, tại sao?"
"Cậu đã biết về 『bí mật』 tokusatsu của mình đúng không? Mình đã được nghe 『bí mật』 hôn ước giữa Sakata và Watanae-san―――thế nên chúng ta đã trở thành đồng minh chia sẻ bí mật rồi."
"À không, mà. Tôi sẽ giữ kín bí mật của cậu, chỉ cần như vậy là được rồi..."
Yuuka đang trừng mắt nhìn về phía tôi và Nihara-san.
Khi thấy Yuuka như vậy, Nihara-san vừa cười khúc khích vừa nói.
"Hổng saooo mà. Mình có định cướp Sakata của cậu đâu."
"...Chắc chắn chứ?"
"Vậy thì, Watanae-san sẽ là cô vợ cả của Sakata. Và mình――――sẽ là cô vợ lẽ nhé? Để khi nào Sakata nhớ bộ ngực này thì lại chạy về bên mình."
"Khônggggggggggggg!? Yuu-kun là đồ ngốc mê ngựccccccccccccccccccc!!"
"Anh đã làm gì đâu chứ!?"Thế là, vấn đề này―――đã được giải quyết.
Cảm giác như sau này Nihara-san sẽ còn trêu chọc tôi nhiều hơn nữa.
Cũng không phải là... tôi không lo lắng chút nào.