[Góc nhìn của Rinjou Shizuka]
“(Tui xem stream của bà rồi đấy, thực sự bay hết hình tượng trước giờ luôn mà www)”
Tôi nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn được gửi đến từ Zeria-chan với tâm trạng hết sức bực bội.
“(Đau không tưởng luôn đó! Lần sau mà còn không nói rõ nữa thì tới số với tui nha!)”
Zeria-chan cũng là một Vtuber cùng chung công ty với tôi
[Virtual Real].
Vì cả hai ra mắt gần như cùng thời điểm, nên cũng khá thân thiết với nhau. Bọn tôi thường chia sẻ những vấn đề trong ngành với đối phương, đôi lúc còn có cả những chuyện đời sống cá nhân nữa.
Trước khi nhận kèo thử thách Peyoung siêu cay đó, tôi đã tham khảo qua vị senpai đi trước của mình về trò này, Zeria-chan: “Nè, món đó cay lắm hả?”. Cái nhỏ phán tỉnh như ruồi “Hửm, không đâu. Cũng thường thôi à”.
Nhờ ơn câu trả lời của nhỏ, mà tôi đã mạnh dạn lên stream thách thức hộp Peyoung siêu cay đó dẫu cho các món cay trước giờ không phải sở trường của mình.
Và rồi như mọi người đã chứng kiến, kết quả sau cuộc chiến hết sức thảm khốc. Tất cả là tại Zeria-chan.
“(Tui mà nói thiệt thì đời nào bà dám ăn món đó đâu đúng không www)”
“(Chứ gì nữa! Thứ đó mà là dành cho con người ăn thật hả trời?)”
“(Tui hiểu mà! Đợt đấy bụng tôi còn kêu réo suốt cả ngày hôm sau luôn kìa www)”
Ngoài lề một tí thì Zeria-chan hay còn được gọi với cái tên thân thương là Vtuber tiểu ác ma, thuộc cấp của công chúa ma giới “Mamimu Memo” cũng là một Vtuber cùng chung công ty với chúng tôi. Hai người họ thường được các fan đẩy thuyền và fan-arts thì ra lò không ngớt luôn ấy.
Nhỏ sẽ thường vào các vai kiểu không mấy dễ dàng gì như “Cơn khủng hoảng của Zeria-chan trước đống yêu cầu vô lý bởi Memo-san” chẳng hạn, mà đó cũng là đề tài muôn thuở trong video của họ rồi.
Nếu phải so sánh với hàng đống việc tồi tệ trước đó nhỏ đã kinh qua, thì thử thách Peyoung siêu cay vô cực vẫn chưa là gì cả.
Từng có lần hai người bọn họ còn làm ra cái video với tiêu đề “Tra tấn bé Zeria” để cho người xem thấy cảnh Zeria-chan lâm vào những tình huống khốn đốn. Cơ mà nào ai có ngờ rằng bản thân chính chủ lại cảm thấy “ngon miệng” đâu chứ.
Cá nhân tôi - người vẫn luôn cố gắng giữ hình tượng bản thân là một cô công chúa seiso mà nói thì cái thử thách Peyoung kia, hình như đã lấy đi thứ gì đó quan trọng của mình rồi ấy.
“(À mà nè, bà chuyển nhà rồi nhỉ?)”
“(Phải rồi đó, mà mới hôm nay thôi. Giờ thì tui cũng tự lập được rùi đó nha!)”
“(Thế đang ở Tokyo à?)”
“(Chuẩn luôn! Đợi tui sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi bọn mình cùng đi chơi ngoài đời thật nha!)”
Zeria-chan từng nói nhỏ sống ở Tokyo, nên từ giờ cả hai cũng sẽ dễ dàng gặp được nhau hơn. Gặp được một người bạn online ngoài đời thật, chỉ nghĩ đến cũng làm tôi háo hức không thôi rồi.
“(Mà để ít bữa nữa tui ghé chỗ bà chơi. Sống một mình cũng căng lắm à nha, chớ có vội nản chí nghe chưa!)”
“(Cảm ơn bà nha! Cũng may là hàng xóm chỗ tui tốt bụng dữ thật luôn ấy, nên chắc là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi!)”
Dứt lời, tôi liền gửi ngay một emoji để chứng minh mình vẫn ổn.
“(Bà đi chào hỏi hàng xóm luôn á? Có thể bà không biết nhưng ở đất Tokyo này chẳng có mấy mống làm thế đâu.)”
“(Ừm, dù sao thì người ta đã giúp tui chuyển đồ mà nên đâu thể không biết ơn chứ.)”
“(Xin bà đó… làm ơn nói đó là nữ đi, là nữ mà ha???)”
“(...)”
“(...Trời ạ, bà còn ổn hông đó?)”
“(Thì tui tách riêng mấy hộp đựng đồ lót với phần còn lại rồi nên đâu vấn đề gì đâu! Mà nè, người ta tốt bụng lắm luôn đó nên không sao đâu. Với cả, mình tui thì sao vác được máy tính với thêm cả núi đồ đấy?)”
Hễ nhớ lại khung cảnh Souma-kun dễ dàng vác chiếc máy tính nặng trịch như vậy, là trái tim tôi thêm lần xao xuyến.
“(Chịu thua bà rồi, mà có lẽ cũng chẳng còn cách nào khác… Thôi thì âu đã đành từ giờ phải cẩn thận đó nghe chưa? Sống một mình cực lắm, đã thế mình lại là con gái nữa nên khó gấp nghìn lần, còn chưa kể đến nguy cơ bị lộ thân phận đấy.)”
“(Tui sẽ cẩn thận mà. Cảm ơn nhé, Zeria-chan.)”
Thân phận thì lo làm chi nữa, lộ từ đời nào rồi còn đâu! Cơ mà tôi dại gì tự khai chứ!
Và cứ thế, ngày đầu tiên chuyển nhà đầy nhộn nhịp của tôi cũng đã đến hồi kết.
.
..
…
…Souma-kun.
Chắc không phải đâu.
◆
[Quay về góc nhìn của khứa main]
“Mày đang xem gì vậy, Souma?”
“Vtuber thôi.”
“À, lại là Ette-sama hửm. Đúng là con nghiện thứ thiệt của cổ có khác?”
Đứa đang nói chuyện và ngồi cạnh tôi cùng khay cà ri trên bàn đây chính là thằng bạn cùng trường - Keisuke. Về phần họ của nó thì tôi thật sự không tài nào nhớ nổi. Bọn tôi thường ăn cùng nhau ở căn tin trường sau mỗi buổi học, mà nói trắng ra thì chẳng phải “thường” đâu vì trừ có mỗi ngày nghỉ thôi.
Về không gian của căn tin, nơi này phải nói là cực kỳ rộng rãi, do đó dù cho đắt khách đến mấy thì ghế ngồi vẫn luôn thừa rất nhiều. Cũng vì thế, bọn tôi thường sẽ đợi nhau ở chỗ ngồi quen thuộc mà chẳng sợ ai chiếm mất. Đây là một mối quan hệ khá thoải mái đối với tôi, đơn cử như việc chẳng cần phải hẹn trước hay gì cả, cứ thế mà đến, nếu một đứa bận thì đứa kia chỉ đành ăn một mình, vậy thôi.
“Rồi rồi, ăn thôi.”
Đặt chiếc điện thoại vừa dùng để xem Metube sang một bên, tôi với lấy đôi đũa của mình và bắt đầu thưởng thức món ramen nóng hổi đang tỏa hơi nghi ngút trước mắt.
Còn thằng Keisuke thì đang vừa đưa muỗng cà ri lên ăn vừa nói chuyện.
“Mà mày nghe gì chưa? Nữ thần chuyên đốn tim của khoa Kỹ thuật công nghiệp vừa mới thẳng thừng từ chối tên đẹp mã thắng giải Mister năm ngoái đấy, chưa kể thằng đấy còn thuộc top đầu câu lạc bộ tennis nữa.”
“Nữ thần chuyên đốn tim của khoa Kỹ thuật công nghiệp? Cái quái gì vậy?”
“Mày thiểu năng à? Bộ không biết đấy là em gái siêu dễ thương mà trường mình rất tự hào hả!”
“Đừng có dí mặt mày vào tao rồi hét như vậy thằng kia, tởm đếch chịu được.”
Nữ thần chuyên đốn tim của khoa Kỹ thuật công nghiệp…?
Sau khi cố gắng lục tung toàn bộ ký ức của mình, rốt cuộc thì tôi vẫn chẳng mấy ấn tượng với người này.
“Thật sự có người như thế à?”
“Mày chưa từng nghe đến danh Minase Mafuyu năm nhất bên khoa Kỹ thuật công nghiệp à? Lũ đẹp mã của trường mình toàn bàn tán về em ấy từ tháng tư đến giờ đấy.”
“Minase Mafuyu…?”
Minase Mafuyu… Minase Mafuyu… Minase Mafuyu… Tuy chẳng có chút ký ức nào về khuôn mặt của em ấy hay thứ gì khác, thế nhưng riêng cái tên thì lại thân thuộc một cách kì lạ.
“Ừm, hình như hồi trước tao từng có nghe phong thanh đâu đó rồi.”
“Đấy, rõ ràng là mày biết mà. Còn có cả vụ em ấy được dự đoán là chắc kèo ẵm giải cuộc thi sắc đẹp năm nay cơ, mà dường như đương sự không mấy hứng thú với trò thi thố này lắm. À chưa kể, em ấy luôn giữ khoảng cách khi nói chuyện với hầu hết mọi người nữa.”
“Cũng chả trách được. Bị hàng tá ánh mắt vây quanh ngay khi vừa bước chân vào cách cửa đại học thì ai mà chẳng đề phòng.”
Vừa húp sùm sụp món ramen, tôi vừa cảm thấy tội cho Minase Mafuyu dẫu bản thân chẳng biết gì về em ấy.
Vào một trường đại học mà ở đó, cứ bị lũ đực rựa xa lạ tiếp cận rồi còn bị mọi người gán cho mong đợi về việc tham gia cuộc thi sắc đẹp nữa, bảo sao em ấy lại cảm thấy khó chịu. Giống như bọn con trai kém nổi bật luôn có nỗi lo âu của riêng mình, độ nổi tiếng dù thấp hay cao luôn kèm theo những rắc rối khó lòng giải quyết được.
Thú thật giờ mà nói chẳng có tí hứng thú gì với bé Kouhai đã nắm được trái tim của toàn bộ đám đực rựa nơi đây thì chắc chắn là dối lòng, cơ mà ngay cả top đầu của câu lạc bộ tennis còn bị từ chối thế đào đâu ra hy vọng cho một tên như tôi. Bởi vậy mà cái tên Minase Mafuyu được tôi nhanh chóng loại bỏ khỏi đầu mình, vì giờ tôi đã có Ette-sama rồi. So với một cô gái xa lạ dự là thắng giải sắc đẹp thì thần thượng nhà bên vẫn quan trọng hơn bội phần. Tất nhiên theo lẽ thường ai cũng nghĩ như vậy.
“Ước gì tao sinh trễ hơn 2 năm. Hahhh…”
“Làm như mày có cửa ấy, thôi tao đi trước đây.”
“Rồi rồi, chúc may mắn nhé con hàng.”
Trong lúc Keisuke nhét đầy miệng món cà ri và tơ tưởng về cuộc sống đại học màu hường với cô nàng xinh đẹp nào đó, thì tôi đã rời đi vì còn có lớp vào tiết tư nữa.
Về lớp này, tôi chọn khóa học “Nghiên cứu thông tin và truyền thông” mặc dù không có nằm trong chương trình cơ mà vì tôi có đôi chút tò mò nên đã đăng ký. Cứ nghĩ dẫu sao thì cũng vẫn có thêm vài tín chỉ đi kèm, nào ngờ giờ đây tôi lại thấy nó thú vị hơn mình nghĩ nhiều.
Thứ tôi thích nhất ở lớp học này là nó có tính thực tiễn và dùng được cả trong đời sống nữa đấy.
Thường thì với mấy môn khoa học như toán chẳng hạn, mọi người thường chắc đều nghĩ “mình cần đống tích phân để chứng minh cái quái gì ngoài đời thực đâu?”. Nhưng với môn “Nghiên cứu thông tin và truyền thông” thì lại không như vậy. Các chủ đề tại lớp rất có tính thực tiễn chẳng hạn như bảo mật Internet, các trang web chúng ta thường dùng được tạo ra như thế nào hay còn có cả về đồ họa máy tính nữa. Môn học này sẽ nghiên cứu sâu vào những lĩnh vực đáng chú ý với giới trẻ theo nhiều cách khác nhau, miễn là chúng ta có sở hữu điện thoại hoặc máy tính.
Ai cũng có thể thắp sáng một cái bếp lò mà không cần biết về cơ chế hoạt động của nó như thế nào, nhưng một khi đã hiểu rồi thì chúng ta có thể hạn chế được những tai nạn ngoài ý muốn ở mức tối thiểu. Tôi tin rằng kiến thức về các vấn đề liên quan đến Internet có lợi hơn tất thảy mọi thứ khác trong xã hội, đó cũng là lý do vì sao tôi lại thích lớp học này như vậy.
◆
Giảng đường tôi học cũng không lớn cho lắm, và hầu hết mọi người trong đây đều là khóa dưới. Rải rác mỗi hàng ghế chỉ độ vài người, có vẻ những sinh viên chăm chỉ kiểu con nhà người ta trong truyền thuyết sẵn lòng đi nghe giảng ngoại khóa tại ngôi trường này, chẳng có nhiều nhặn gì cho cam.
Lặng lẽ ngồi xuống một góc ở hàng ghế phía sau để tránh nổi bật quá mức. Lúc tôi định đeo tai nghe vào thì nhận ra lớp học sắp bắt đầu nên lại đành cất nó sang một bên.
“Mafuyu nè, bà mới được tỏ tình nữa à?”
“...Ừm, nhưng mà tớ từ chối rồi.”
“Chẳng biết đến khi nào họ mới rút ra bài học nữa đây? Mafuyu nhà ta đã có người trong lòng rồi còn đâu.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu mà.”
Chỗ ngồi bên trong giảng đường hệt như cánh đồng trà ở tỉnh Shizuoka được bố trí thêm hàng ghế ở rạp chiếu phim vậy. Tầm nhìn của tôi từ chỗ ngồi đằng sau có thể bao trọn cả nơi này với gần như không một góc chết luôn.
Và phía trước tôi không xa lúc này đây có hai nữ sinh đang tám chuyện cùng nhau.
Một người có mái tóc kiểu Bob với màu hồng be mang vẻ tươi tắn, đối nghịch với hình ảnh đó người còn lại sở hữu mái tóc đen dài cùng với vẻ điềm tĩnh hiếm thấy từ tốn đáp lại từng lời trêu chọc của bạn mình. Quả là một sự kết hợp hết sức thú vị.
Cảm thấy có đôi chút buồn chán, tôi quyết định giết thời gian bằng cách nghe lén cuộc hội thoại của hai cô nàng mà chẳng chút cân nhắc.
“Eh, chẳng phải bà từng nói rằng sẽ không hẹn hò với bất kỳ ai vì vẫn còn tương tư tình đầu kia mà!”
“Đâu mà gay cấn đến thế. Chẳng qua là, không hiểu sao mà thâm tâm tớ vẫn chưa thể quên được người đó thôi. Bọn tớ đã không gặp nhau kể từ khi gia đình tớ chuyển đi nơi khác rồi, mọi chuyện cũng xảy ra hồi lúc nhỏ nên thành ra giờ thậm trái tim tớ còn chẳng biết rung động là như nào nữa. Việc hẹn hò với ai đó nào có thú vị gì đâu.”
Có vẻ như hai người họ đang bàn về chuyện tình yêu.
Cũng bởi ngồi khá xa nên tôi chẳng tài nào nhìn thấy được khuôn mặt của họ nhưng có vẻ như cô gái với mái tóc đen kia khá nổi tiếng.
Tuy nhiên, dường như cô nàng lại chẳng tài nào quên đi được mối tình đầu của mình, và chuyện đó đã trở thành một bước cản lớn trong việc tạo dựng mối quan hệ với người khác. Thật bi thương làm sao.
“Mafuyu nè, bà đúng là kiểu người có xu hướng lãng mạn đến bất ngờ luôn á. Nếu đó mà là tui nha, chừng ấy năm không gặp thì chắc chẳng còn sót lại miếng ký ức nào mất.”
“...Tớ cũng không thật sự muốn gặp người đó cho lắm. Nhưng với thứ cảm xúc này, tớ muốn trân trọng nó lâu nhất có thể.”
Tôi gần như đổ lệ vì những cảm xúc chân thành ẩn sau phong thái lạnh lùng của cô gái với mái tóc đen dài mất rồi.
Cô nàng đúng là đỉnh của đỉnh. Hà cớ gì tình cảm thuần khiết đến thế của một thiếu nữ lại không được đền đáp thỏa đáng vậy chứ?
Đáng lẽ ra người trong mộng đó của cô nàng phải tức tốc bay đến đây mới phải.
Tôi thật sự nghiêm túc đấy.
“*Gugugu* …Bà thật sự khiến tui phải đổ cả lệ rồi đây này… À mà, bà biết không? Thời nay chỉ cần tìm kiếm tên của ai đó trên Instagram hoặc Facebook khả năng cao sẽ bắt gặp tài khoản của họ đấy? Có thử bao giờ chưa á?”
“Tớ không quen lắm với mấy thứ kiểu đó lắm, nên là chưa từng… Vậy thật sự có thể biết được thông tin của người khác mà chỉ cần tên thôi ư?”
“Ừmmm, tui không dám đảm bảo đâu nha nhưng mà nếu là ai đó cùng một thế hệ với tụi mình thì khả năng cao là họ cũng có tài khoản cá nhân đấy. Bà thử kể tên ra xem, biết đâu tui có thể lần ra không chừng?”
Đúng như mong đợi từ sinh viên của lớp nghiên cứu thông tin và truyền thông.
Quả thật, ngày nay chỉ cần thông qua mạng xã hội thì gần như có thể lần ra thông tin của ai đó chỉ bằng việc biết được tên của họ.
Xét về mặt thông tin cá nhân thì tôi không chắc liệu việc đó là tốt hay xấu, nhưng ít nhất vào lúc này thì nó khả năng cao sẽ giúp mối tình đầu của cô nàng lộ diện. Mà thế lại tốt ấy chứ.
Hay lắm, Instagram.
Tuyệt nha, Facebook.
Cô nàng với mái tóc đen dài bắt đầu do dự, khẽ lắc đầu quyết tâm trước khi lấy hết dũng khí để đáp lại ánh mắt của cô gái tóc hồng be.
“Um… Tendou Souma[note55594] với ten trong thiên đường[note55595], dou trong nhi đồng[note55596], phần tên thì khó hơn vì khi thương[note55597] đi cùng mã[note55598] thì mới thành Tendou Souma[note55599].”
…
“...Hể? Tôi á???”