“———!?”
Như thể đáp lại lời nói bất chợt đó, cô nàng với mái tóc đen dài ấy nhanh chóng quay lại đằng sau nhằm kiểm tra. Ngay khi bắt gặp tôi, ánh mắt mơ hồ một khắc trước đã bay biến, thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp tựa như bức tượng băng điêu khắc tinh xảo, với biểu cảm cứng đờ trong sự ngỡ ngàng.
“Ch-Chờ chút đã Mafuyu, chẳng lẽ lại là người này ư!?”
Cô nàng với mái tóc hồng be tiếp tục đưa chuyện trong điệu bộ hết sức phấn khởi, nhưng đáp lại lời gợi mở kia chỉ là một sự im lặng kéo dài. Bẫng một lúc, cô nàng tóc đen bắt đầu thốt ra một cái tên đầy hoài niệm.
“Souma… onii-chan…?”
“...Ah.”
Khoảnh khắc cái tên đó lọt vào tai, bao nhiêu kí ức tưởng chừng đã đi vào dĩ vãng chợt ùa về trong tâm trí tôi.
Mafuyu-chan – cô bé từng thân thiết một thời và là hàng xóm của tôi những năm tiểu học.
Cũng bởi vì hai nhà có mối quan hệ rất tốt nên tôi vẫn thường hay được mời sang nhà em ấy chơi mỗi khi có tiệc trà, đó cũng là nơi mà tôi đã trở thành bạn với Mafuyu-chan.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Mafuyu-chan đã tỏ ra bản thân khá nhút nhát và luôn trốn sau bóng lưng của mẹ mình, nên việc có được một cuộc trò chuyện bình thường hết sức gian nan. Thế nhưng, tôi vẫn kiên trì bắt chuyện hết lần này đến lần khác, dần dà cô bé ấy cũng đã mở lòng hơn và cả hai từ đó mà đã có thể chơi cùng nhau.
Mẹ của Mafuyu bắt đầu lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình vì luôn dành hầu hết thời gian chỉ quanh quẩn trong nhà, vì thế bà đã nhờ tôi đến chơi cùng tiện thể cho em ấy học hỏi thêm về thế giới bên ngoài. Đó là nơi khởi đầu của mọi chuyện.
Suốt khoảng thời gian đó, ngoài việc luôn miệng gọi tôi là “onii-chan” ra thì khi chơi cùng nhau lúc nào em ấy cũng mang vẻ mặt rất hạnh phúc. Dần dà tôi cũng trở nên quý mến và đối xử với ẻm hệt như em gái ruột của mình vậy.
Tuy nhiên, một ngày nọ, em ấy đột nhiên biết mất.
Sau đó, từ bố mẹ mình, tôi mới biết được rằng gia đình họ đã phải chuyển đi vì công việc.
Và rồi tôi vào cấp hai, chật vật với việc thích nghi với các mối quan hệ mới khiến cô bé Mafuyu-chan ngày nào nhanh chóng chìm vào quên lãng. Kể ra thì đúng là sự thật mất lòng mà.
Nhưng giờ đây, khi nhớ lại mọi chuyện thì đúng thật họ của Mafuyu-chan—
“—Minase Mafuyu-chan. Bảo sao lại thân thuộc đến thế. Đã lâu không gặp nhỉ, dạo này em thế nào? Vẫn khỏe chứ?”
Đáp lại lời chào hỏi của tôi, đôi mắt tuyệt trần mà Mafuyu-chan sỡ hữu tròn xoe trong ngỡ ngàng. Cặp môi em ấy khẽ mấp máy nhưng lại chẳng có lấy một âm thanh nào được thốt ra. Rõ ràng nhìn từ ngoài vào hệt như em ấy đang bị áp đảo bởi thứ gì đó vậy.
“Chờ chút nào, ảnh là tình đầu của bà thật á??? Trời uiii!!! Nào nào, nhanh nhanh tiến tới tiếp chuyện ngay đi Mafuyu! Phần tui thì phắn đây nha!”
Cô gái với mái tóc màu hồng be gắng sức đẩy Mafuyu về phía tôi.
“Giao nhỏ cho anh đó! Chào nhá!”
Sau đó, tức tốc di chuyển lên hàng ghế phía trước bỏ lại Mafuyu-chan.
◆
“...Xin lỗi anh. Em cần thêm chút thời gian để trấn tĩnh bản thân.”
“Ừm, cứ từ từ thôi.”
Hiện giờ, tôi đang ngồi cạnh một cô gái cực kỳ dễ thương trong khi nghe bài giảng về mảng phát triển hệ thống điện thoại từ vị giáo sư có thâm niên của trường.
““...””
Nhờ vào việc ngồi ở hàng ghế phía sau, tôi có thể thấy được gần như toàn bộ cử chỉ của số ít sinh viên hiện đang tham dự lớp học này.
Đánh giá sơ bộ từ hàng ánh nhìn bồn chồn và những tiếng thì thầm to nhỏ của lũ con trai, rõ ràng gần như mọi sự chú ý đều đang đổ dồn vào bọn tôi. Hẳn là do Mafuyu-chan đang ở đây.
Mà cũng không trách được… cô nàng xinh đẹp đang là chủ đề bàn tán gần đây lại ngồi cùng một thằng như tôi, họ thi nhau nhìn thì cũng phải thôi.
““...””
Một khoảng lặng bình yên kéo dài giữa hai người bọn tôi.
(Ai mà ngờ được có ngày mình lại ngồi học chung với Mafuyu-chan chứ?)
Cô bé nhỏ nhắn hay khóc nhè ngày nào giờ đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, trang nghiêm cùng khí chất “vẻ đẹp lạnh lùng” tỏ ra cực kỳ mạnh mẽ. Thậm chí em ấy còn là Nữ thần chuyên đốn tim của khoa Kỹ thuật công nghiệp nữa chứ. Thời gian thật sự không chờ đợi một ai nhỉ.
“...‘Onii-chan’ thì đúng là có chút xấu hổ nhỉ, vậy nên trước mặt người khác như này em gọi ‘Souma-kun’ được không ạ?”
“Không thành vấn đề. Về phần mình thì anh vẫn sẽ gọi em là ‘Mafuyu-chan’ nhé. À với cả, nói chuyện bình thường như ngày xưa chắc không sao đâu nhỉ?”
Không khó để nhận ra giọng điệu của Mafuyu-chan lúc này có chút khác thường.
Như thể em ấy tỏ ra sẵn sàng gọi tôi là “Onii-chan” những lúc cả hai ở riêng vậy. Cũng có thể do tôi nhầm lẫn hoặc đã hiểu sai ý của em ấy.
Dù vậy, thật khó mà tin được rằng một Mafuyu-chan điềm tĩnh và trầm lặng lại gọi ai đó là “Onii-chan” với tông giọng ngọt ngào đến thế.
“Vậy thì… Souma-kun. Em chưa từng nghĩ tụi mình lại có thể cùng học chung một trường đại học như này.”
“Anh cũng vậy, quả thật rất bất ngờ đấy. Cũng bởi trong ký ức của anh, em vẫn chỉ là một cô nhóc bé tí.”
“Vâng… về chuyện đó thì em cũng khá bối rối. Thú thật là đến tận bây giờ em vẫn chưa thể nắm bắt được khoảng cách giữa tụi mình nữa.”
Mafuyu-chan khẽ liếc nhìn tôi từ bên cạnh, tôi biết vì tôi cũng đang làm điều tương tự mà.
Tôi hiểu cảm xúc của Mafuyu-chan.
Quả thật cả hai đã từng thân thiết như anh em ruột vậy. Nhưng suốt mười năm từ lúc dậy thì cho đến khi trưởng thành và hiện tại đã là sinh viên đại học nơi đây. Mỗi người bọn tôi đều đã phát triển và có cho mình giá trị cùng những mối quan hệ riêng. Việc cư xử thân thiết với nhau chỉ vì thế e là sẽ tạo nên cảm giác khó xử đáng kể, ngay cả khi cả hai đều mong muốn đi chăng nữa.
“Ừmm… Có lẽ cả hai đã trưởng thành theo những cách khác nhau. Nhưng dẫu sao đi nữa, anh vẫn rất mừng vì chúng ta đã có cuộc hội ngộ này. Đôi khi anh hay tự hỏi rằng liệu em có ổn không đấy.”
Chém gió cả, sự thật thì tôi nào còn nhớ về Mafuyu-chan, từ hồi cấp hai rồi cơ mà tiểu tiết đó thôi thì chẳng đáng bận tâm đâu nhỉ. Dù sao giờ tôi cũng là người lớn – một loài sinh vật vốn sẵn sàng thốt ra lời vài nói dối vô hại những lúc cần thiết.
“Anh vẫn còn quan tâm đến em sau chừng ấy thời gian ư… Này nhé, em cũng luôn nhớ đến anh đó, Souma-kun.”
Lớp ứng dụng, lớp mạng lưới, rồi lớp truyền tải… Trong khi ghi chép những thuật ngữ giáo sư vừa giảng giải, tôi cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén đâm xuyên qua má mình từ bên cạnh. Không chỉ dừng lại ở mức thông thường, mà còn mang theo sự mãnh liệt và cháy bỏng lạ kỳ.
“Souma-kun, anh nghe những gì em nói lúc nãy rồi nhỉ?”
“...À…ừ thì…”
Về câu chuyện ban nãy. Từ lời thú nhận, tình đầu cho đến cái tên Tendou Souma.
Đống đấy gần như là thổ lộ tình cảm luôn còn gì, làm thế quái nào tôi quên được chứ. Cơ mà nào có ai ngờ được thằng này lại là nhân vật chính đâu chứ.
“Những điều lúc nãy ấy… Toàn bộ đều là sự thật đó ạ. Giờ thì mình cũng đã gặp lại được nhau rồi nên em muốn nói điều này, rằng… Souma-kun, em không thể nào quên được anh. Vì vậy… umm…”
Lớp phiên, lớp liên kết dữ liệu,... Tôi dồn hết tâm trí để di chuyển tay mình, để không bị mất kiểm soát vì quá căng thẳng.
“Nếu giờ anh vẫn chưa có bạn gái hay ai đó trong lòng thì… Em muốn… được anh quan tâm chăm sóc như khi xưa.”
Hẳn là phải xấu hổ lắm mới có thể nói ra điều đó. Về phần tôi, khuôn mặt lúc này đã bắt đầu ửng đỏ cả lên rồi, nhưng má của Mafuyu-chan thì còn hơn cả thế nữa.
“...”
Nếu vẫn chưa có bạn gái à.
Vấn đề mà đơn giản giữa có và không thì chắc chắn là vế sau rồi. Cơ mà, người trong lòng thì tôi đã có rồi còn đâu.
Ette-sama và Yasumi Hiyori, “Oshi” của tôi.
…Phanh lại phát!! nghe thằng này trình bày cái đã.
Tôi ấy, không phải loại otaku có tình cảm lãng mạn với “Oshi” của mình đâu nhé.
Ừ thì đúng là khi tôi được tận mắt chiêm ngưỡng Yasumi Hiyori trong buổi trình diễn, đã có nghĩ những điều như “Đôi chân cô ấy thật tuyệt vời” này, hay “Khuôn mặt cổ tỏa sáng hệt như viên ngọc quý” vậy, nhưng chắc chắn đó không phải là tình cảm lãng mạn. Kể cả những lúc tôi muốn được biết thêm nhiều điều về cô ấy, thì thứ đầu tiên ập vào đầu là cả tá vấn đề liên quan đến việc làm sao gặp được cổ mà thôi. Tôi thừa nhận rằng đôi lúc cũng đã thử tưởng tượng ra vài viễn cảnh kiểu như hẹn hò chẳng hạn, nhưng cuối cùng thì đó vẫn chỉ là mơ mộng hảo huyền chứ nào có thật.
Riêng với Ette-sama, thì đúng chỉ có thể dùng từ phép mầu để nói về cuộc gặp gỡ ngoài đời thực khi trước, tiện đây thì thông tin liên lạc của cô ấy cũng đang nằm trong máy tôi đấy. Hẳn là mấy tên otaku chỉ biết ngồi nhà cày light novel chẳng bao giờ ảo tưởng đến cấp độ này đâu. Tất nhiên là đời nào cô ấy lại thích tôi, chỉ là ít nhất lúc này cả hai đã có một mối quan hệ thân thiện. Thẳng thắn mà nói, thuyền này tôi vẫn đang nuôi hi vọng về bờ.
Phần Yasumi Hiyori thì không liên quan gì rồi. Còn Ette-sama, ừ thì tôi đang “để ý” cô ấy.
“...”
Mafuyu nhìn chăm chăm vào tôi với biểu cảm lo lắng, trong lúc tôi bận nghĩ về việc Yasumi Hiyori “Khuôn mặt cổ tỏa sáng hệt như viên ngọc quý”. Nhưng nào ở đâu xa, Mafuyu-chan đây đang sở hữu viên ngọc quý chẳng hề kém cạnh. Vô cùng tinh khiết và trong trắng, nếu có ai đó ví von khuôn mặt của em ấy là một tác phẩm nghệ thuật tầm cỡ quốc gia thì cũng không ngoa đâu.
Nhưng mà một cô gái như vậy lại đang khát khao muốn được ở bên cạnh tôi.
Nói thật chứ trong tình cảnh này tôi thách ông nào từ chối nổi đấy!
“Đúng là hết cách mà, mừng vì đến tận đây rồi mà em vẫn xem anh là anh trai như trước khi. Mong từ giờ được em chiếu cố, Mafuyu-chan.”
Ngay khi nghe được những lời mong mỏi từ lâu, Mafuyu-chan lập tức nở một nụ cười tỏa nắng ban mai.
Dù đã thay đổi khá nhiều so với trước kia, nhưng chỉ riêng nụ cười đó vẫn vậy, hệt như ngày nào.
Tại thời điểm ấy, tôi đã chẳng thể ngờ đến những diễn biến sau này.
“Phần Yasumi Hiyori thì không liên quan gì rồi” — đã vô tình trở thành một chiếc flag dành cho tương lai.
Và kể từ hôm đó trở đi, tin đồn về “Nữ thần của khoa Kỹ thuật công nghiệp đã bị đốn tim” nhanh chóng lan rộng ra toàn trường. Nhưng ngoài ra vẫn còn một câu chuyện khác nữa.