Tôi vốn nghĩ rằng con gái thì hẳn phải mang theo rất nhiều hành lý bên mình, nhưng bất ngờ thay cô hàng xóm mới này lại không có nhiều đồ đạc cho lắm.
“Mấy cái thùng các-tông đằng kia cứ để tớ tự mang vào, còn đống thiết bị máy tính thì nhờ cậu nhé?” (Rinjou)
“Đã rõ. Thế cậu định bố trí như nào?” (Souma)
Ngay từ đầu, căn hộ 2LDK rộng rãi quá mức cần thiết này đã có sẵn các thiết bị gia dụng lớn như tủ lạnh, máy giặt, giường ngủ,... Nên những món đồ cần vận chuyển còn lại cũng không nhiều, đôi ba thùng các-tông, một bộ máy tính cồng kềnh cùng với đống thiết bị đi kèm nữa là xong.
“Um… Chắc mình sẽ đặt máy tính trong căn phòng có giường luôn, mà cậu cứ bê đống đấy đặt cạnh bàn làm việc trước đi nhé.” (Rinjou)
“Đã hiểu.” (Souma)Tôi dồn lực phần vào thắt lưng và rồi nâng chiếc máy tính lên. Ngay lập tức, cơ thể tôi cảm nhận được toàn bộ trọng lượng của nó. Thế này thật sự quá sức với một mình Rinjou-san, không đời nào cổ có thể chuyển hết đống đấy. Dẫu biết can thiệp vào chuyện của người khác là không nên nhưng tôi mừng vì mình đã đưa ra lời đề nghị giúp đỡ.
Theo sự chỉ dẫn của cô ấy, tôi thẳng bước đến phòng riêng (dự là thế), bên trong có một chiếc bàn hình chữ L và cả giường ngủ nữa.
Cứ thế, tôi đặt cái máy tính bên cạnh bàn như được bảo. Rinjou-san hẳn là thích chơi game lắm, vì chiếc máy tính của cổ đến từ một thương hiệu gaming rất nổi tiếng.
“Cảm ơn cậu nhé! Chà, đúng như mong đợi từ một chàng trai, cậu khỏe thật đấy!” (Rinjou)
“Nào đừng chọc tôi nữa, xin cậu đấy!”
Vừa đẩy ngón tay Rinjou-san vẫn cứ chọc vào người ra, bọn tôi vừa quay trở lại phòng khách. Vẫn còn kha khá thiết bị đang chờ đến lượt chuyển đi nữa.
Nhân tiện, nếu cô ấy cứ tiếp tục chọc như vậy thì nguy lắm, tôi có thể sẽ vô tình phải lòng cổ mất. Trước giờ tôi nào có cơ hội nhận được sự đối đãi như vậy từ con gái đâu, thành thử ra cũng không biết phải phản ứng như nào cả.
“Giờ thì, tiếp theo đến cái nào đây? Hay là chuyển màn hình cùng vài món khác vào trước nhỉ? Chà, vẫn còn nhiều đồ lắm đấy.” (Souma)
Tôi vội lái về chủ đề chính để giấu đi cảm xúc ngượng nghịu của mình.
“Mình làm việc bằng máy tính mà. Thậm chí mình còn tổ chức cả một giải đấu sinh tồn chỉ để chọn ra cái nào được mang theo hay phải để lại nữa, và như cậu thấy đấy chỗ này là những món đã thắng cuộc nè.” (Rinjou)
“Đùa à? Giảm thiểu rồi mà vẫn còn nhiều đến vậy ư…?” (Souma)
Chất đống trước mắt tôi hiện có ba chiếc màn hình, vài cái tay đỡ trông khá chắc chắn, hàng tá con micrô, cùng một số bộ loa ngoài và nhiều linh kiện khác nữa, về công dụng của nó thì tôi hoàn toàn mù tịt.
Từng này trang thiết bị thật sự là quá nhiều để một người có thể sử dụng triệt để. Cổ thậm chí có thể lập một công ty nhỏ nếu muốn luôn ấy.
“Đúng rồi đấy. Mình còn để lại một bộ ở nhà bố mẹ nữa cơ. Giờ thì, cậu có thể chuyển giúp mấy cái màn hình vào trong được không? Mình cần bọn chúng ở đúng chỗ đã tính trước.” (Rinjou)
“Được thôi.” (Souma)
Cứ thế, lần hợp tác đầu tiên của bọn tôi tiếp diễn trong êm đềm.
Thành thật thì, đây là lần đầu tiên tôi được vào phòng con gái kể từ thời tiểu học, tuy vậy, bầu không khí trong phòng của Rinjou-san cũng không quá đặc biệt. Chỉ đơn giản là một không gian được lấp đầy bởi giường ngủ và một số trang thiết bị máy tính, thành thử ra tôi cũng bớt căng thẳng hơn phần nào.
Bước cuối cùng là sắp xếp lại vài chỗ tại phòng khách và thế là xong, lúc bấy giờ trời cũng đã về chiều.
Một tai nạn nhỏ đã xảy ra trong lúc tôi vô tình mở một trong những chiếc hộp các-tông ra, khoảnh khắc ấy, một bộ đồ lót với tông màu sáng bỗng bay ra ngoài. Thế nhưng, tôi vẫn cố tự nhủ “Mình chưa hề thấy gì hết” và rồi nhanh chóng đặt lại như cũ.
Tôi vốn tự xem mình là một người đàn ông luôn tôn trọng tính giản dị của người phụ nữ, đặc biệt là với người mặc đồ lót màu xanh nhạt.
“...Phù, cuối cùng cũng xong hết rồi!!! Thật sự biết ơn cậu lắm đấy, Tendou-kun!” (Rinjou)
“Không có gì đâu. Tôi mừng vì mình có ích.” (Souma)
Tôi vươn tay và vai ra, cố làm dịu đi đống cơ bắp đang căng cứng của mình. Hiện giờ, tôi có thể cảm thấy cơn mệt nhọc đang tích tụ khắp cả cơ thể, chắc chắn bồn tắm tối nay sẽ dễ chịu lắm đây.
“Thật sự là, có được người hàng xóm tốt như cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều đấy! Chỉ có mỗi mình thì chắc còn lâu mới xong nổi đống này.” (Rinjou)
“Chà, có một điều tôi thắc mắc là cậu định ôm hết đống này vào nhà như nào ấy.” (Rinjou)
“Nnya, thật ra mình hoàn toàn quên khuấy mất việc đáng lẽ phải nhờ bên công ty vận chuyển giúp đỡ. Tehee~” (Rinjou)
Rinjou-san lúc vừa nói vừa làm điệu bộ gãi đầu trông dễ thương thật sự.
…Cô gái dễ thương như này từ nay trở đi sẽ là hàng xóm của mình, cảm giác như có một sự phấn khích khó tả đang bao trùm lấy tôi vậy.
“À phải rồi, sao bọn mình không trao đổi thông tin liên lạc nhỉ? Mình muốn thân thiết hơn với hàng xóm và cũng muốn cảm ơn cậu vì đã bỏ cả một ngày ra để giúp mình.” (Rinjou)
“Thông tin liên lạc à? Rime có được không?” (Souma)
“Được chứ!...Furufuru~!” (Rinjou)
Vừa nói, Rinjou vừa lắc điện thoại của cổ. Điểm đặc biệt của ứng dụng Rime là cho phép trao đổi thông tin liên lạc chỉ bằng cách lắc điện thoại khi ở gần nhau. Dù đã từng nghe về chức năng này lúc ở trường cơ mà đến tận bây giờ tôi mới được trực tiếp trải nghiệm.
“...Ah.” (Souma)
Trong lúc tôi vẫn đang lưỡng lự, không rõ lực cần dùng là bao nhiêu. Thì, tài khoản “Rinjou Shizuka” đã được lưu vào danh sách bạn bè luôn rồi.
“Shizuka phải không? Mình đọc đúng chưa nhỉ?” (Souma)
“Ừ! Chuẩn không cần chỉnh… Để xem, là Souma-kun à?” (Rinjou)
“Phải đấy, tôi là Tendou Souma. Rất vui được gặp cậu, Rinjou-san.” (Souma)
Dứt lời, tôi liền cho điện thoại trở lại túi quần. Về phía Rinjou-san, cô ấy đang nghiêng đầu ra chiều khó hiểu đồng thời nhìn tôi với ánh mắt đầy sự hứng thú.
“Shizuka thôi nhé. Chúng ta cùng tuổi mà.” (Rinjou)
“À ừ-ừm, vậy thì… Shizuka, rất hân hạnh được gặp cậu.” (Souma)
“Vâng, từ giờ trở đi hãy giúp đỡ nhau nhé, Souma-kun!” (Shizuka)
Khoảnh khắc Shizuka nở nụ cười, vui vẻ đáp điện thoại vào ngực tôi. Thú thật là, tôi có cảm giác mình sắp đổ cô ấy đến nơi rồi vậy.
Cơ mà đừng ai bảo tôi dễ dãi nhé.
◆
“Aa~ về nhà rồi…” (Souma)
Trở ra sau khi ngâm mình trong bồn tắm có phần lâu hơn mọi ngày, tôi nằm lăn trên giường và chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
“(Vậy thì như đã hứa, hôm nay tớ sẽ ăn món Peyoung siêu cay vô cực nha. Mừng là cửa hàng tiện lợi gần đây vẫn có hàng.)” (Henrietta)
Lúc này, tôi đang xoay ngang màn hình điện thoại để xem stream của Ette-sama.
Tiêu đề của buổi stream là “Kỉ niệm tân gia! Đương đầu với món Peyoung siêu cay vô cực đầy thách thức!”
Tôi không chắc việc ăn Yakisoba siêu cay ngay sau khi chuyển nhà có phải là tục lệ ở một số vùng của Nhật Bản hay không, nhưng trông thế này giống kiểu sự kiện để tưởng niệm hơn là kỉ niệm. Cơ mà, thỉnh thoảng cũng có vài người lên stream lấy chủ đề soba nên chắc cũng có vài nét tương đồng với nhau.
Kênh chat: ⌈Bà dám múc bản siêu cay vô cực thiệt hông đó?⌋
Kênh chat: ⌈Chỉ chờ có thế!⌋
Kênh chat: ⌈Không ăn hết thì tui tặng cho 1000 Pelica an ủi nhé⌋
“(Đây nè, tớ mua hàng thật đàng hoàng nhá! Cái có hình mặt quỷ in trên bìa nè. Thành thật thì, chỉ riêng cái bao bì thôi, tớ cũng đủ hiểu món này không dành cho con người rồi…)” (Henrietta)
Kênh chat: ⌈Tốt nhất là bà nên thủ sẵn vài hợp sữa chua đi⌋
Kênh chat: ⌈Chiến nhanh nào!⌋
Kênh chat:
⌈Ây da, tui đánh hơi được trò hay sắp tới rùi.⌋
“...Mình cũng bắt đầu thấy đói rồi.” (Souma)
Dù không hứng thú với món Peyoung cho lắm, nhưng bụng tôi vẫn cứ liên tục biểu tình không ngơi.
“Cơ mà, tủ lạnh gần như trống trơn luôn rồi…” (Souma)
Ngẫm lại thì, sáng nay tôi đã xử nốt quả trứng cuối cùng rồi. Nên dự định trong ngày của tôi sẽ là đi mua sắm ít đồ ăn, cơ mà rốt cuộc lại không đi được.
“Chà, có lẽ thỉnh thoảng cũng nên ra cửa hàng tiện lợi để thay đổi không khí nhỉ.” (Souma)
Đã quyết thì phải làm, tôi nhanh chóng sửa soạn để rời đi. Cửa hàng tiện lợi cũng ở khá gần chỗ này, chỉ chừng đấy thì vẫn kịp quay về trước khi Ette-sama ăn xong.
Mặc trên mình bộ pajamas kiêm áo nỉ, cứ thế tôi vội vã chạy đến cửa hàng tiện lợi.
◆
“...Ôi vãi, món này bán chạy dữ thật.” (Souma)
Bị cơn tò mò xâm lấn tâm trí, tôi dạo bước một vòng quanh quầy ramen và rồi món Peyoung siêu cay trong lời đồn đã lọt vào tầm mắt của tôi.
Và cả một hàng phía trước đã trống trơn. Có vẻ như đã có kha khá người tìm mua để thưởng thức thử.
Phải chăng thử thách trên Youtube chỉ là một phần, còn có thứ gì khác tạo nên cảm hứng để mọi người thi nhau mua món này? Chà, có vẻ suy nghĩ của tôi vẫn còn nông cạn quá.
Sau khi được mở mang tầm mắt, tôi quay lại việc chính và quất một phần mì ống sốt thịt cỡ lớn từ trên quầy. Tất nhiên là không ngó ngàng gì đến món Peyoung siêu cay nữa.
◆
“(Ngyaaaaaaahhhhhhhhh! … Ngghhh… Haah, haah, haaahhhhh!)” (Henrietta)
Buổi stream của Ette-sama bỗng chốc đã trở thành cảnh tượng địa ngục, bởi những tiếng la hét và cả nỗi thống khổ từ chính chủ.
Như một biện pháp để tránh việc bị lộ thông tin cá nhân, các Vtuber hiếm khi bật camera trong quá trình phát sóng của họ. Ette-sama cũng không ngoại lệ, thành thử cổ đã ăn được bao nhiêu chả ai có thể biết được cả.
Thay vào đó, trên màn hình hiện giờ chỉ có một cô công chúa nhỏ nhắn đang nở nụ cười tỏa nắng tượng trưng ở dạng 3D mà thôi.
Và nàng công chúa ấy đang hét trong tuyệt vọng như thể đang phải hứng chịu đủ loại hình tra tấn từ thời trung cổ vậy. Điều đó đã hoàn toàn chà đạp lên vẻ trang nghiêm mà cô ấy gây dựng từ trước đến nay.
Kênh chat: ⌈LOL⌋
Kênh chat: ⌈Cay quên nhân vật luôn www⌋
Kênh chat: ⌈Ette-sama đổi thành kiểu hư hỏng hợp lắm đó!⌋
Lũ biến thái cảm thấy thích thú khi nhìn Vtuber yêu thích của mình chịu khổ đang lấp đầy kênh chat luôn kìa. Bọn này còn tệ hơn tôi tưởng nữa.
“...Mà, dù sao thì cô ấy cũng đã hoàn thành thử thách rồi.” (Souma)
Tôi nhà nhã lẩm bẩm trong khi húp sùm sụt món mì ống sốt thịt “hoàn toàn không cay” của mình.
Thú thật, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Ette-sama là kiểu người sẽ làm ra loại biểu cảm như thế này. Cơ mà thỉnh thoảng được chiêm ngưỡng cũng không tồi, thành thật thì tôi cũng có chút biến thái, chỉ một chút thôi.
“(Món này cay quá! Cay chết mấttttt! Ai đó cứu tôi vớiiiii!)” (Henrietta)
“....Haha.” (Souma)
Trông cô ấy cầu cứu dữ dội như thể có tên sát nhân nào đó đang chĩa dao định thủ tiêu cổ vậy, về phần tôi thì đang cười như được mùa trước cảnh tượng ấy.
Phải rồi, cô ấy có nói là vừa mới chuyển nhà nhỉ. Gây ồn đến mức này, nói không chừng sẽ khiến cổ gặp rắc rối với hàng xóm mất, bởi lẽ tiếng hét của cổ cũng khá là uy lực đấy. À mà chắc không sao đâu, dù gì cô ấy cũng là Vtuber có tiếng nên có lẽ cổ đang sống trong một căn hộ tiện nghi nào đó với khả năng cách âm miễn chê rồi.
“(*Hafu, haff!* *Zuruzuru Zuruu!* Haah, cay quá! Haah, cay quá! Haah, mình chết vì cay mấttttt!!!! *Zuruzuruuu!* *Gofuuu!*)” (Henrietta)
Khỏi phải nói, hẳn là lúc này Ette-sama như đang trong một trận chiến tàn khốc chống chọi với con rồng lửa mạnh mẽ phía trước. Nên tất nhiên là bóng dáng ASMR Onee-san cùng khả năng ru ngủ như thường lệ cũng đã không còn nữa.
Tuy vậy, giờ đây tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy không đơn thuần chỉ là một nhân vật được tạo ra nhằm mục đích giải trí. Mà, có thứ gì đó rất riêng mang đến cho tôi cảm giác đây chính là con người thật của cổ, khiến tôi cảm thấy thân thuộc một cách lạ kỳ.
Sau vài tiếng đấu tranh gây cấn, khoảnh khắc đáng mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng đến.
“(...Tớ ăn xong rồi, mọi người ơi! Tớ làm được rồi…! Aaaahhh, đau quá! Itta-tatata-ta!)” (Henrietta)
Kênh chat: ⌈Hahhhhhh⌋
Kênh chat: ⌈Ôi vãi, bà cũng chiến phết⌋
Kênh chat: ⌈Đúng như chúng ta đã kỳ vọng ở công chúa điện hạ⌋
“(Xin lỗi nhé mọi người…! Tình hình có vẻ hơi căng thẳng rồi, vậy nên…! Giờ tớ sẽ nghỉ nhá! Tớ sẽ đăng vài bức ảnh lên Twitter sau, vậy nhé…!)”
Cứ thế, buổi tối huyền thoại ấy đã đi đến hồi kết.
Sau buổi stream, xu hướng trên Twitter tràn ngập các chủ đề kiểu “Ette-sama” và cả “Peyoung siêu cay” nữa.
Với những Idol thực tế ảo luôn cố gắng xây dựng hình tượng, hiếm có ai dám thể hiện một pha nhập vai táo bạo như vậy, và hơn hết cái cách Ette-sama phô diễn trận chiến khốc liệt ấy quá chân thật khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Thành thật mà nói, ấn tượng về Ette-sama trong tôi đã thay đổi đáng kể sau buổi stream hôm nay, không ngờ bản thân tôi từng nghĩ cô ấy là kiểu người chính trực và thuần khiết đấy. Chà, thang đo độ yêu thích với cô ấy lại tăng thêm rồi, hẳn là những người hâm mộ khác cũng cảm thấy như tôi vậy.
“À, nhân tiện thì…” (Souma)
Ette-sama, có nói là sẽ đăng tải vài bức ảnh về món Peyoung nhỉ?
Nhanh chóng kiểm tra trang Twitter của cô ấy, ngay lập tức bài viết đính kèm một bức ảnh chỉ vừa được đăng từ một phút trước đã có 2000 lượt tương tác đập vào mắt tôi. Bức ảnh chụp bàn làm việc, bộ bàn phím và kèm theo đó là một hộp Peyoung được bọc bởi quả bìa in hình nước sốt màu đỏ sáng. Cổ thật sự đã ăn hết chỗ đấy luôn kìa.
“Hửm?” (Souma)
Tôi cảm thấy Déjà vu cực kỳ mãnh liệt ngay khi nhìn vào bức ảnh.
Và thứ thu hút sự chú ý của tôi không phải là chiếc hộp Peyoung, mà là đống trang thiết bị điện tử nằm ở gần đó.
Đây là…
“...Không thể nào, đây chẳng phải là nhà cô hàng xóm sao?!” (Souma)
…Làm thế quái nào mà tôi lại không nhận ra những món đồ mà mình đã bê bở hơi tai giúp cô ấy được chứ.