*chíp chíp chíp*
*chíp chíp chíp chíp chíp chíp*
“…Urgh” (Souma)
Một ngày mới của tôi bắt đầu bằng việc bị đánh thức bởi những tiếng “chíp” khó chịu từ lũ chim sẻ. Khỉ thật, kể cả ngày nghỉ mà chúng cũng không chịu để tôi yên.
Khi tôi xem đồng hồ, vừa hay kim ngắn chỉ đúng 6 giờ. Chà, nhìn nó tôi cảm tưởng như thể mình là một ông già rồi ấy.
“Đến lúc dậy rồi à…” (Souma)
Tôi gạt đi chiếc chăn đang phủ trên người mình và rời khỏi giường, cứ thế đi thẳng vào bếp và bắt đầu lục lọi bên trong tủ lạnh.
“Ah, vẫn còn vài quả trứng này. Mình cứ nghĩ hôm qua đã ăn hết rồi chứ.” (Souma)
Bữa sáng thật sự rất quan trọng.
Theo một bài khảo sát mà tôi đã từng đọc được từ đâu đó, thì có rất nhiều người hiện nay đang dần bỏ bữa sáng. Với tôi mà nói, việc này còn khó hơn lên trời.
Nếu thiếu bữa sáng, sự tập trung của tôi sẽ không còn nữa và khi đến giờ ăn trưa thì lượng đường trong máu cũng sẽ tăng cao. Hơn nữa, tôi cũng đọc được rằng nó sẽ làm tăng nguy cơ bị đột quỵ.
Ngay cả khi đang ăn kiêng dựa trên “autophagy”[note53661], vẫn sẽ tốt hơn nếu không phải bỏ bữa sáng.
Nhân tiện nhắc đến "autophagy" thì, Vtuber yêu thích của tôi mang lối sống khá thất thường mà mọi người hay gọi là "Self Autophagy LOL"[note53662]. Có vẻ những người theo lối sống này xem việc hoạt động cả ngày mà không ăn bất cứ thứ gì là chuyện hết sức bình thường. Với người khác thì chỉ đơn giản cười trừ cho qua, nhưng bản thân tôi thật sự rất lo lắng và sợ rằng một ngày nào đó họ sẽ tự hủy hoại chính bản thân mình mất.
“Ette-sama” ấy không hiểu vì sao nhưng tôi có cảm giác cổ là một người khá yếu đuối và mỏng manh.
Tôi lấy một ít thịt xông khói và trứng từ tủ lạnh rồi bắt đầu nấu nướng.
Chờ đến khi chảo đã đủ nóng, tôi thêm chút dầu ăn và đặt thịt xông khói vào trước, tiếp sau đó là trứng.
Khoảng thời gian ban đầu, thú thật thì tôi có gặp chút rắc rối nhưng mà dần dà rồi cũng quen với cuộc sống mới này. Không mất quá nhiều thời gian, bữa sáng của ngày hôm nay đã sẵn sàng.
Hồi còn chưa sống một mình ấy, tôi cứ nghĩ tự nấu ăn là thứ gì đó rất phiền toái, thế nhưng khi đã kinh qua rồi thì tôi mới nhận ra nó thú vị đến bất ngờ. Đám bạn đại học đã không khỏi tròn xoe mắt khi nghe tôi kể về trải nghiệm của mình. Với cả, chi phí cho việc tự nấu cũng rẻ hơn nhiều.
Sau khi xếp thịt xông khói và trứng đã chín lên một cái đĩa trắng, tôi đi đến phòng khách và đặt nó xuống phần mép của chiếc bàn ăn có hơi quá khổ của mình, thật sự nó mang lại cảm giác lớn quá mức cần thiết với một người cô đơn như tôi.
Sau đó tôi quay lại bếp để xới một tô cơm trắng rồi mới bắt đầu ngồi vào bàn để thưởng thức bữa sáng. Công nhận phải đi đi lại lại giữa phòng khách và bếp phiền phức thật.
“Itadakimasu.” (Souma)
Thành thật mà nói, căn hộ rộng rãi đến mức không cần thiết mà bố mẹ dành cho tôi thật sự quá bất tiện để sống.
Căn hộ mang kiểu dáng 2LDK song an ninh còn cực kỳ chặt này là kết quả từ bản tính bao bọc thái quá của nhị vị phụ huynh nhà tôi. Có lẽ vì đầy đủ tiện nghi như vậy nên giá thành cũng có hơi cao so với thị trường, thành ra chỉ có vài phòng là có người thuê. Tầng của tôi có tận bốn phòng nhưng hiện tại chỉ có một cái đang được thuê mà thôi, phải rồi phòng tôi đó.
Có lẽ kịch bản về một cô hàng xóm xinh đẹp phòng bên chỉ xảy ra trong romcom mà thôi.
“Cảm ơn vì bữa ăn.” (Souma)
Tôi nhanh chóng xử gọn bữa sáng và rồi dọn dẹp.
...Nghĩ lại thì, việc luôn để bát đĩa chất thành đống rồi mới bắt tay vào dọn dẹp là nguyên do chính khiến tôi cảm thấy việc này cực kì phiền phức. Tôi mà tập được thói quen ăn xong rồi rửa ngay thì đỡ biết mấy, cũng không biết do đâu nhưng vấn đề này vẫn còn rất nhiều người ngoài kia mắc phải và họ rất thường hay biến căn bếp của chính họ thành một mớ hỗn độn thật sự.
“…Hmm.” (Souma)
Sau khi rửa chén xong thì tôi cũng không còn việc gì để làm nữa, nhìn lên đồng hồ thì mới có 6 giờ 20 phút. Kể cả trong thành phố thì giờ này vẫn còn kha khá cửa hàng đang chìm trong giấc ngủ, vậy nên ra ngoài không phải là một ý hay. Đống bài tập thì tôi cũng đã làm xong hết rồi…
“...Có lẽ mình nên đi xem vài clip của Ette-sama vậy.” (Souma)
Tập cuối của bộ “Drecure” sẽ được phát sóng vào lúc 9 giờ, nên là tôi có thể thong thả giết thời gian trong lúc chờ đợi.
Nhanh chóng pha một tách cà phê nóng và mang máy tính bảng đến chiếc bàn lúc nãy vừa mới ăn sáng, đồng thời mở “MeTube” lên.
Tôi chọn ngay “Ette-sama Clips Channel [Official][note53663]” từ danh sách yêu thích của mình và tùy hứng chọn một video bất kỳ, một âm giọng điềm tĩnh rất đỗi thân quen phát ra từ loa của chiếc máy tính.
Video với tiêu đề “Bàn thắng của Ette-sama trước món Yakisoba siêu cay trong khi đang bị bỏng.” đến từ một buổi stream vào hai ngày trước mà tôi đã bỏ lỡ mất. Thú thật, tôi vẫn chưa đụng tới bản lưu sau đó nữa.
“(Hôm nay tớ sẽ thử ăn món Peyoung Yakisoba siêu cay này nhé mọi người. Món này hiện tại đang rất nổi à nha, mọi người biết chưa nhỉ? Hôm trước tớ vô tình thấy Zeria-chan ăn nó trong khi nước mắt cứ chảy đầm đìa, trông buồn cười kinh khủng. Nên tớ mới nghĩ rằng, ’Sao mình không thử ăn luôn nhỉ?’ và rồi ngay lập tức lao ra cửa hàng tiện lợi mua về nè.)” (Henrietta)
Đúng là, món mì Yakisoba ăn liền siêu cay này dạo gần đây đang khá nổi. Tôi cũng đã thấy một vài đoạn clip thử ăn món này từ các streamer khác, vị cay của nó gần như không ai có thể chịu nổi. Không biết Ette-sama có thầu được hết món này không đây? Để mà nói thì, ấn tượng trước giờ của Ette-sama chỉ gói gọn trong vài chữ "dạ dày nhạy cảm" là đủ hiểu.
Kênh chat: ⌈Tuyệt!⌋
Kênh chat: ⌈Siêu cay??⌋
Kênh chat: ⌈Hể, không phải “Siêu cay vô cực” à?⌋
“(Siêu cay vô cực á? Cơ mà cái tớ đã mua chỉ ghi là ‘Siêu cay’ thôi… nó có khác gì nhau không nhỉ?)” (Henrietta)
Kênh chat: ⌈Còn có cái cay hơn nữa cơ.⌋
Kênh chat: ⌈Cái mà Zeria đã ăn là ‘siêu cay vô cực’ đấy.⌋
Kênh chat: ⌈Gói đó không cay đến mức đấy đâu.⌋
“(Chà, tớ không giỏi với món cay cho lắm vậy nên bắt đầu từ gói này thôi nhỉ. Nếu vẫn chưa đủ cay thì có lẽ tớ sẽ thử bản siêu cay vô cực đó vào hôm khác nhé. Được rồi, giờ thì bắt đầu nào.)” (Henrietta)
Kênh chat: ⌈Vậy cũng được.⌋
Kênh chat: ⌈Hình như tôi cũng còn vài gói Peyoung thì phải.⌋
Kênh chat: ⌈Ette-sama hẳn sẽ chật vật với bản siêu cay này cho mà xem.⌋
Henrietta, hay còn được mọi người gọi bằng Ette-sama, là một Vtuber thuộc công ty Vtuber “Virtual Real”. Sở hữu cho mình với hơn 600,000 người đăng ký đã giúp cô ấy trở thành một trong những Vtuber hạng trung của công ty.
Nét đặc trưng dễ nhận biết nhất của cô ấy là một tông giọng điềm tĩnh cùng với phong thái hồn nhiên. Cũng vì thế, mà những buổi trò chuyện nhằm ru ngủ trên kênh thường được đem ra đùa rằng nó có khả năng được chính thức phê duyệt dùng để điều trị chứng rối loạn giấc ngủ luôn đấy. Tất nhiên không hẳn là như vậy nhưng quả thật chỉ cần lắng nghe cô ấy thôi cũng giúp giải tỏa hết mọi căng thẳng rồi.
Đối với tôi, Ette-sama chính là “Oshi” trong lòng mình.
Thật ra, cũng chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là tôi tình cờ nhấn vào một video được đề xuất trên ứng dụng của mình, để rồi trước khi kịp nhận ra thì thói quen xem video của cô ấy đã hình thành tự bao giờ. Thời điểm hiện tại, cổ đã trở thành liều thuốc ngủ hiệu quả nhất dành cho tôi.
"(Tớ quay lại rồi đây~! Vừa nãy do rót nước sôi hơi vội nên tớ lỡ làm bỏng ngón cái của mình mất rồi, nên xin phép cho tớ vừa ăn vừa làm lạnh lại ngón tay nhaaa. Mọi người mà có thấy phần ăn uống này ồn hay phiền quá thì cứ tắt tiếng đi nhé.)" (Henrietta)
Kênh chat: ⌈Cậu !?⌋
Kênh chat: ⌈Quên Peyoung đi trời, lo mà tập trung vào làm lạnh ngón tay bà kìa.⌋
Kênh chat: ⌈Tui lúc ăn không có hay phát ra tiếng đâu.⌋
"(Tớ đang ngâm luôn nguyên ngón cái vào cốc nước đá rồi, kiểu này thì có là vết bỏng nào cũng không thành vấn đề đâu. Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm nhé. Còn giờ thì, itadakimasu!)" (Henrietta)
*Sùm sụp, sùm sụp.*
*Nhóp nhép, sùm sụp.*
Thanh âm tế nhị của tiếng sùm sụp truyền đến người nghe qua chiếc loa.
Kênh chat: ⌈Tiếng nhai cũng êm dịu quá trời quá đất luôn kìa.⌋
Kênh chat: ⌈Tui nghiện cái tiếng nhai này rồi nha.⌋
Kênh chat: ⌈Thử rồi đây, gói này có cay quái đâu?⌋
"(*Húp* ...Cũng không cay mấy nhỉ... Đùa vui đấy, cay dữ thần luôn á mấy ba! Cổ họng tớ sắp *khục*! Nó, sắp, *khục*! Cái vị đó tới rồi nè trời.)" (Henrietta)
Kênh chat: ⌈Trông khó khăn gớm.⌋
Kênh chat: ⌈Thong thả thôi nào.⌋
Kênh chat: ⌈Ette-sama trông như đang vật lộn vậy… Haaa~⌋
Hình như vừa có vài cái bình luận hư hỏng trôi qua thì phải, mà rốt cuộc Ette-sama vẫn xoay sở được và hoàn thành món yakisoba trong bình an vô sự.
"(Cảm ơn vì bữa ăn! Chà, xem ra phiên bản siêu cay này cũng không nhằm nhò gì với tớ hết á, nên sắp tới bản siêu cay vô cực sẽ là đối thủ tiếp theo nhé. À mà, vì bận chuyển nhà nên tớ sẽ không thể stream trong hai ngày tới, có gì nếu ổn thì tớ sẽ chiến luôn trong buổi stream mừng tân gia nhé. Giờ thì, hẹn gặp lại mọi người sau nha!)"
(Henrietta)
Đoạn clip kết thúc tại đây.
“…Ahh.” (Souma)
Tôi húp một ngụm cà phê và tiếp tục đợi clip kế được phát lên.
◆
Mọi người có biết diễn viên lồng tiếng “Yasumi Hiyori” không?
Khoảng hai năm trước, tôi đã biết đến cô ấy thông qua một tựa game thể loại nuôi dưỡng thần tượng.
Tôi cực kì thích con game đấy, các buổi hòa nhạc trực tiếp cũng góp mặt không sót cái nào. Và rồi khi lần đầu nhìn thấy cô ấy biểu diễn, sự nghiêm túc cùng ngoại hình xinh đẹp đã khiến tôi trở thành người hâm mộ của cổ ngay tắp lự.
Sau đó, khi tôi thử kiểm tra trên trang wiki về cô ấy thì mới biết được trước đây cổ chỉ từng phụ trách một vài vai nhỏ mà thôi, tựa game di động đó là vai chính đầu tiên trong sự nghiệp luôn.
Nhưng giờ thì sự hiện diện của cô ấy có trên khắp các thể loại game khác nhau và kha khá phần anime nữa. Trong mùa này, cô đã được chọn làm nhân vật chính của một bộ dài tập được chiếu vào sáng chủ nhật tên là “Drecure” có độ nổi tiếng đáng kinh ngạc. Giờ đây cô đã trở thành một seiyuu được săn lùng cực kì gắt gao.
“Hiyorin trong Drecure à… Khá xúc động đấy.” (Souma)
Trên màn hình là nữ chính "Kazamatsuri Tsubasa" được lồng tiếng bởi Yasumi Hiyori, cô sở hữu một kỹ năng phi thường "Rolling sobat kick"[note53664] có thể một cước đá bay kẻ thù lên mặt trăng. Trong "Drecure" có một truyền thống, đó là nhân vật chính phải đánh bại tất thảy quái nhân trong một trận chiến tay đôi. Cũng vì vậy, mà những cảnh chiếu đấu đặc sắc và tinh thần nhiệt huyết trong "Drecure" đã tạo nên một nét thu hút đặc biệt chỉ có thể tìm thấy tại đây.
Không khỏi thỏa mãn khi được chiêm ngưỡng hai cái tên “Kazamatsuri Tsubasa – Yasumi Hiyori” hiển thị trên danh sách diễn viên của phần tri ân, tôi tắt TV và đi về phía cửa chính.
Lí do là vì tôi nghe được tiếng ồn phát ra từ phòng bên cạnh.
Căn hộ bên cạnh làm gì có người ở đâu… Hay lẽ nào có ai đó đã chuyển đến?
Bị thôi thúc bởi cơn tò mò, tôi thử ló đầu ra khỏi cửa căn hộ như một con sóc đang trồi lên khỏi hang. Thoáng thấy có vài người đang đi vào trong thang máy nơi phía cuối của hành lang. Khi tôi đổi góc nhìn qua hướng ngược lại thì bắt gặp một người phụ nữ mặc váy trắng đang cúi đầu và nói: “Cảm ơn anh rất nhiều!”.
Có vẻ như ai đó thực sự dọn vào phòng bên cạnh này, và còn là phụ nữ nữa chứ.
Vờ như không thấy thì lại thô lỗ quá nên tôi quyết định sẽ chào hỏi hàng xóm mới của mình luôn.
“Xin chào.” (Souma)
“Kya!?” (?)
Có lẽ bị giật mình vì giọng nói vang lên từ phía sau, người phụ nữ bật ra một tiếng hét lớn.
Cô ấy quay lại trong tư thế lấy tay che ngực mình. Một mỹ nhân với mái tóc màu nâu đang nhẹ nhàng đung đưa theo quán tính hiện ra trước mắt tôi.
“Hể… Anh làm tôi sợ đấy…” (?)
“Xin lỗi, tôi không có ý dọa cô vậy đâu.” (Souma)
“Kh-Không, xin lỗi anh. Vừa nãy tôi có hơi lơ đãng. Rất vui được gặp mặt, tên tôi là Rinjou, sống ở căn hộ bên cạnh.” (Rinjou)
Người phụ nữ giới thiệu tên cô ấy là Rinjou, và rồi cúi đầu chào lần nữa.
“Rất vui được gặp cô, tôi tên là Tendou. 20 tuổi và hiện đang là sinh viên đại học.” (Souma)
Cảm thấy mình đã mắc sai lầm trong lần gặp mặt đầu tiên, làm tôi muốn tìm cách xoa dịu bầu không khí sặc mùi khả nghi dường như đang bao trùm lấy nơi đây. Vì thế, tôi cũng đáp lại bằng cách nói ra tuổi tác và chức nghiệp của mình như một lời khẳng định việc tôi chỉ là một người bình thường.
“Ah, chúng ta cùng tuổi này!” (Rinjou)
Rinjou-san không khỏi bất ngờ mà chỉ vào tôi.
…Cùng tuổi sao?
Đùa đấy à, gì mà trùng hợp dữ vậy.
Cô ấy trông có vẻ thân thiện, và tôi cũng không muốn cuộc trò chuyện trở nên ngượng nghịu. Có lẽ tôi nên dùng tông giọng tự nhiên thì hơn.
“Thật đấy à, cậu[note53665] cũng 20 á? Là sinh viên đại học sao?” (Souma)
“Nnya, đại loại như làm việc tại gia thôi. Mình đang hành nghề tự do.” (Rinjou)
“Một freelancer sao? Ấn tượng thật đấy.” (Souma)
“Nnya, không đâu, không đến mức đấy đâu.” (Rinjou)
Có vẻ như việc cứ liên tục thốt "Nnya" là thói quen của cô ấy. Ngay khi nhìn cổ khua tay phủ định... Tôi chợt đế ý thấy thứ gì đó, và rồi chỉ thẳng vào bàn tay đang di chuyển qua lại của cô ấy.
“…Chỗ đó bị gì vậy?” (Souma)
“Hửm? À, cái này à? Mình vô tình bị bỏng nhẹ thôi. Cơ mà, có từng này đi nữa thì nó cũng phải mất khá lâu để lành hẳn.” (Rinjou)
Cổ đưa bàn tay lên gần mặt để nhìn.
Thứ tôi để ý là một cái băng gạc lớn cuốn quanh ngón cái bên tay phải của cô ấy. Tôi tưởng đó vết thương mới đây do việc vận chuyển, nhưng dường là nguyên nhân khác.
“Hmm… việc dỡ đồ đạc của cậu có gặp khó khăn gì không?” (Souma)
“Chà, về cái này… Mình muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trong hôm nay, nhưng mà gặp chút rắc rối. Cơ mà, có lẽ sẽ tốn thêm kha khá thời gian nữa.” (Rinjou)
Vừa nói, vai của Rinjou-san vừa cụp xuống.
“Tôi giúp cậu nhé?” (Souma)
“…Eh?” (Rinjou)
Tôi đưa ra lời đề nghị không chút chần chừ.
“Hôm nay tôi cũng không có việc gì cần phải làm. Nếu có đồ đạc mà cậu không muốn người khác thấy thì ít nhất tôi cũng có thể giúp vận chuyển mấy món đồ nặng.” (Souma)
Rinjou-san có lẽ đang gặp rắc rối vì lời đề nghị của tôi, cổ cứ lẩm bẩm "Không..." hay "Nhưng..." tới lui. Và rồi cô ấy lại ôm đầu và lắc qua lắc lại. Dường như cổ là người có thiên hướng về ngôn ngữ cơ thể hơn, tôi nhận ra điều này cũng được một lúc rồi.
Thường thì tình huống trong này từ chối lời đề nghị sẽ tự nhiên hơn, và có lẽ cô ấy cũng đã nhanh chóng đi đến kết luận cho mình rồi.
Rinjou-san xoay người đối mặt trực tiếp với tôi và rồi cuối đầu thật sâu. Thông tin thêm, đây là lần thứ ba tôi thấy cảnh này rồi.
“Vậy thì… Thành thật xin lỗi, nhưng cậu có thể giúp mình được không?” (Rinjou)
◆
Ngoài kia có lẽ sẽ có nhiều người với mong muốn được gần gũi với “Oshi” của đời mình.
Họ khao khát, mong mỏi, và thèm muốn một tồn tại ngoài tầm với đồng thời mong muốn mãnh liệt được trở thành người gần gũi với những tồn tại ấy.
Tôi hiểu thứ cảm xúc này. Tuy nhiên, có một điều tôi muốn các bạn biết.
Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trong bầu trời đêm nhưng chúng thực chất cũng chỉ là rác thải của vũ trụ bao la. Giống như có nhiều điều về “Oshi” mà chỉ khi gần gũi với họ bạn mới biết được mà thôi.
Tôi đã học được điều này từ “Ette-sama” và “Yasumi Hiyori”.