Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan

chương 255: một lòng một dạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 255 : Một lòng một dạ

Phương Tú Khởi vô cùng thẹn thùng lẫn tức giận, sai người: “Mang gương đồng đến cho Liễu di nương soi.”

Nô tỳ dạ vâng chạy như bay đi rồi quay về, đặt gương đồng bên cạnh Liễu thị. Liễu thị soi mình vào trong, hiện ra một gương mặt như quỷ dạ xoa, giống như khỉ mông đỏ trên đài diễn vậy, ngượng ngùng vội bụm mặt trốn tránh.

Giang Sở Trạch lắc đầu, đã nghe Liễu thị nói tiền căn hậu quả một lần, lại nghe Phương Tú Khởi quở trách bà ta. Hắn hiểu rõ, nghiêng đầu nhìn Phương Tú Khởi, ôn tồn nói: “Bà ta ngốc nghếch không tả nổi. Nàng biết cách đòi tiền lại sao không chỉ cho bà ta.”

“Tiểu nữ…” Dù lòng không có ý gì, nhưng đứng trước mặt một chàng trai xa lạ, nàng cũng phải ngượng ngùng. Một lúc lâu Phương Tú Khởi cũng không nói ra lời.

“Đều do có người tác oai tác quái, cho rằng ai cũng thiếu nợ bà ta. Nếu muội ấy đối tốt với bà ta, chẳng những bà ta không biết ơn mà còn yêu sách không biết giới hạn. Giúp đỡ bà ta không khác nào để chấy rận bám trên người, cả bản thân cũng không được yên ổn, chỉ có một cách phủi sạch, phủi sao càng sạch càng tốt. Cứ để mặc bà ta rơi vào địa ngục, đó là do bà ta tự tìm lấy, không phải do chúng ta thấy chết không cứu.”

Chất giọng sáng sủa bỗng dưng vang lên ngoài cổng phủ.

Phương Tú Khởi ngẩng đầu, Giang Sở Trạch xoay người, ánh mắt họ đều sáng lên.

Người reo lên vui mừng: “Phương nhị lang!”

Người nghẹn ngào gọi: “Nhị huynh.”

Đồng loạt bước đến chỗ Lâm Nhữ.

Giang Sở Trạch chân dài, một bước của hắn bằng hai bước của Phương Tú Khởi, mạnh mẽ ghì lấy bả vai Lâm Nhữ, trong đôi mắt hổ là mừng rỡ vô tận: “Quãng thời gian không gặp này nhị lang ổn cả chứ?”

Phương Tú Khởi bị chậm lại mấy bước, ngẩn người, yên lặng lui về sau.

“Lúc trước thật không ổn, suýt chút nữa đã không gặp được huynh rồi. Giờ Giang huynh mới đến Nhuận Châu thăm ta, ta hẳn nên tức giận nhỉ.” Lâm Nhữ cười tủm tỉm nói, đi đường mệt nhọc, cẩm bào của nàng không được chỉnh tề, chật vật như Giang Sở Trạch vậy, vung một quyền qua, cao giọng nói: “Giờ không cho phép huynh đi ngay như hôm ấy. Phải ở lại, để Nhữ khoản đãi huynh thật thịnh tình mới được.”

“Vậy nhị lang cứ làm chủ.” Giang Sở Trạch cười lớn.

Lâm Nhữ tìm Phương Tú Khởi thì đã không thấy Phương Tú Khởi đâu nữa.

Hai người sóng vai vào trong, ngồi đối diện trong sảnh Kim Xương. Lâm Nhữ là người rất bình tĩnh cũng không nén được vẻ mừng rỡ, kể lại chuyện nhà họ Phương đã lấy được vinh dự làm hoàng thương cho Giang Sở Trạch nghe.

Giang Sở Trạch vậy mà không hề bất ngờ, hắn cười nói: “Ta biết Phương nhị lang không phải vật trong ao, trước mắt chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà thôi.”

Lâm Nhữ xấu hổ, chuyện này đều dựa vào cái tài của Sùng Huy, không tiện nói rõ, chỉ cười cười, hỏi Giang Sở Trạch, Giang thị đã xảy ra chuyện gì khiến hắn phải qua hơn tám tháng mới chạy đến được.

“Sau khi phụ thân ta qua đời, sức khỏe của mẫu thân cứ xấu đi, lơ là chuyện trong nhà, xảy ra án giết người của mấy tên đệ đệ cấu kết với nhau, bị ta ém xuống rồi, chúng lại làm ầm lên muốn phân nhà.”

Kiện cáo mạng người không phải chuyện đùa, phân nhà còn tổn hại đến căn cơ, cho dù gia sản có lớn cỡ nào thì sau khi phân nhà cũng tiêu tan. Tuy cách hắn nói nhẹ nhàng như nhấp một ngụm trà, an nhàn bình thường, nhưng Lâm Nhữ cảm thấy vô cùng bội phục. Thời điểm ấy, chỉ cần nghĩ cũng biết tiền bạc trong tay hắn rất thiếu hụt, hắn lại cắn răng không đòi lại tiền với nhà họ Phương. Nếu lúc ấy hắn đòi tiền, nhà họ Phương thật sự không thể duy trì được.

Ân tình như trời cao đất rộng. Lâm Nhữ đứng dậy, vái lạy trên nền nhà: “Tuy nói ơn lớn không lời nào cám ơn cho đủ, nhưng Nhữ lại không thể giả vờ câm điếc. Nếu sau này Giang đại lang có việc cần đến, Nhữ có vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”

Giang Sở Trạch đỡ Lâm Nhữ đứng dậy, hắn quan sát nàng thật kĩ rồi dài giọng “ồ” lên một tiếng. Hắn hỏi: “Nếu có việc cần đến quyết không chối từ sao? Vậy lấy thân báo đáp thì thế nào?”

Lâm Nhữ cứng đờ, khuỷu tay căng thẳng. Sau khi gặp mặt lại, lời nói cùng dáng vẻ của hắn như đang xem nàng là bằng hữu huynh đệ, nàng hồn nhiên quên mất bản thân đã lộ chuyện mình là con gái cho hắn biết. Mà cho dù có nhớ tới, nàng cũng không ngờ đến Giang Sở Trạch lại là người ra tay giúp đỡ chờ được báo đáp.

Giang Sở Trạch cao giọng cười lớn, mạnh mẽ vỗ lên bả vai Lâm Nhữ: “Phương nhị lang này, chuyện không làm được thì đừng có khoác lác, cẩn thận mất vó ngã ngựa đấy.”

Lâm Nhữ lau mồ hôi trán, vỗ ngực: “Hù chết Nhữ rồi, sau này Giang đại lang đừng đùa giỡn như vậy nữa.”

“Không phải ta đang đùa.” Giang Sở Trạch đanh mặt bày vẻ nghiêm túc, cười to, trong lúc sắc mặt Lâm Nhữ lại biến đổi, hắn đứng dậy hành lễ với Lâm Nhữ: “Ta muốn cầu hôn với nhà họ Phương, cầu Phương nhị lang hứa gả lệnh muội cho ta.”

“Khởi nương sao?” Lâm Nhữ mừng rỡ.

Từ dáng dấp, gia thế đến phẩm hạnh, Giang Sở Trạch đều đủ cả, không những là con trai trưởng dòng chính mà còn là gia chủ. Phương Tú Khởi là con gái dòng thứ, nếu được gả cho hắn, thật không gì sánh bằng.

“Phải đấy, Phương nhị lang có chịu tác thành hay không?” Giang Sở Trạch cười nói, mắt hổ hiện lên vẻ dịu dàng.

Tất nhiên là đồng ý, lời ưng thuận đã đến bên môi, Lâm Nhữ chợt ngưng lại, nghiêm mặt nói: “Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa, cần phải bàn luận kĩ hơn.”

Giang Sở Trạch không ngờ đến nàng lại không nhận lời ngay nên hắn thoáng kinh ngạc.

Không phải Lâm Nhữ cố ý làm khó hắn, mà nàng còn cân nhắc đến mặt khác.

Hôn nhân kết cái tình hai họ, không chỉ vì con người Giang Sở Trạch rất tốt mà có thể không suy nghĩ đến chuyện khác.

Hắn là con trai trưởng, cao đường vẫn còn, liệu Giang phu nhân có chịu tiếp nhận một cô con gái dòng thứ làm dâu trong nhà mình hay không. Việc này không thể không cân nhắc, nàng không muốn sau khi Phương Tú Khởi gả vào nhà họ Giang phải chịu ấm ức.

Còn nữa, con em gia tộc lớn trước khi thành thân đều có nhiều nô tỳ thông phòng, sau khi thành thân nạp nhiều thiếp thất là chuyện hết sức bình thường. Lâm Nhữ muốn giúp Phương Tú Khởi tìm một phu quân chung tình không nạp thiếp. Năm nay Giang Sở Trạch đã hai mươi mốt, vào cái tuổi này e là ở trong phủ đã có thông phòng rồi.

Phụ thân của Phương Tú Khởi là Liễu thị, vốn là một thông phòng được nạp làm thiếp, chỉ thế đã đủ loạn rồi. Nếu Giang Sở Trạch cũng có thông phòng, nàng thà rằng tìm môn đệ thấp hơn kiếm phu quân cho Phương Tú Khởi. Chỉ cần người đó có bộ dạng tốt, tính tình tốt, không có thông phòng, cam kết cả đời không nạp thiếp, gia cảnh bần hàn cũng không sao.

Không cần lo, vì nhà họ Phương sẽ cho hồi môn là cửa hàng ruộng đất gì đó, để gia đình nhỏ của hai người được no ấm cả đời.

Nghe Lâm Nhữ nói ra băn khoăn trong lòng, Giang Sở Trạch lộ vẻ xúc động không dứt.

Giang thị có ơn với nhà họ Phương, gia tộc và cơ nghiệp rất lớn, nếu kết thông gia với Giang thị thì rất có lợi đối với nhà họ Phương. Nếu Lâm Nhữ chỉ vì lợi ích gia tộc hoặc tư lợi cá nhân, hẳn sẽ đồng ý không chút do dự. Nhưng Lâm Nhữ không hề, trong lòng nàng chỉ có tình cảm máu mủ ruột rà, sao không khiến người ta cảm thấy bội phục cho được.

Phương Tú Khởi còn khác mẫu thân với Lâm Nhữ nữa, càng thêm đáng quý.

Có một nội huynh (thê tỷ) trọng tình trọng nghĩa như vậy, lại còn là người mà Lâm Nhữ coi trọng, hắn tin rằng Phương Tú Khởi cũng là một người hiểu lễ, tâm tư muốn kết hôn của Giang Sở Trạch càng thêm kiên định.

“Mẫu thân của ta đã nói, không quan tâm xuất thân của con dâu, chỉ cần ta thích là được. Còn về thông phòng…” Hắn buông tay, tự giễu mình: “Ta không biết nói lời ngon tiếng ngọt, không hiểu phong tình, thân mình trời sinh đã vai u thịt bắp, nô tỳ trong phủ đều sợ ta như hổ. Phương nhị lang có thể yên tâm, người hầu hạ ta đều là nô bộc, ta chưa từng thân cận với nô tỳ.”

Dựa vào dáng dấp và gia thế của hắn, sao có thể không có nô tỳ ưng ý hắn. Đây là hắn tự biết giữ mình không gần nữ sắc, cũng không muốn phô trương mình. Lâm Nhữ mừng rỡ khôn xiết.

Mọi điều đều ưng ý, nàng muốn đồng ý mối hôn sự này, nhưng ngay lúc đổi ý nghĩ lại phất tay, giờ nàng không nói ra nguyên do, chỉ bảo: “Giang đại lang để ta suy nghĩ thêm đã.”

“Nhị lang muốn hỏi thử tam muội của mình có đồng ý hay không đúng không?” Giang Sở Trạch nhìn thấu nàng, cười nói: “Làm phiền rồi, nhờ Phương nhị lang sai người dò hỏi.”

Bộ dạng của hắn thật nóng vội, Lâm Nhữ mỉm cười, để Giang Sở Trạch chờ, đích thân nàng đi hỏi Phương Tú Khởi.

Nghe nói Giang Sở Trạch không có thông phòng, còn cam đoan sau này không nạp thiếp, Phương Tú Khởi thẹn thùng, mi mắt rủ xuống, khẽ gật đầu. Lâm Nhữ mừng rỡ, trở về sảnh Kim Xương, trao đổi tín vật đính hôn với Giang Sở Trạch, quyết định chờ Phương Tú Khởi qua kỳ giữ đạo hiếu thì dùng lục lễ, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân.

Hai người đều đi đường xá xa xôi, phong trần mệt nhọc, nói lâu như vậy, Lâm Nhữ đứng dậy, muốn dẫn Giang Sở Trạch đi nghỉ ngơi, ngoài cửa nghe tiếng bước chân bịch bịch vội vã, Hà Lịch chạy vào như một cơn gió.

Mặt Hà Lịch đỏ bừng, hơi thở gấp, mồ hôi hột túa ra. Giang Sở Trạch cao lớn như cột trụ bằng sắt như không tồn tại. Trong mắt Hà Lịch chỉ có Lâm Nhữ, ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn nàng không chớp mắt.

Từ biệt mấy tháng, hốc mắt Lâm Nhữ cũng đỏ bừng, nhỏ giọng gọi: “Biểu ca.”, cổ họng nghẹn ngào.

“Biểu huynh đệ… à không biểu huynh muội các người cứ thoải mái trò chuyện, để ta tự đi là được.” Giang Sở Trạch cười nói, hắn bước ra khỏi cửa.

Giang Sở Trạch đã là muội phu trong nhà, không cần quá giữ lễ, Lâm Nhữ cũng không để ý.

“Nhữ lang!” Hà Lịch khẽ gọi, quan sát Lâm Nhữ thật kĩ, chăm chú đến mức tưởng chừng có thể đếm được bao nhiêu sợi lông mi trên đôi mắt nàng.

Nhớ nhung da diết, trái tim treo giữa không trung, nay được gặp lại, thoáng như đóa hoa trong gió rét ngày đông sắp lụi tàn chợt đón cơn gió xuân làm tan sương tuyết. Hoa nở trong ngày xuân ấm áp, mỗi cánh hoa mảnh mai đều bừng rộ. Nếu như đặt mình vào mây màu đầy trời, phong cách quá đỗi tuyệt vời. Hắn chỉ muốn quan sát thật kĩ Lâm Nhữ, nhìn thật thỏa dạ mới thôi.

Khóe miệng Lâm Nhữ nhếch lên, nàng khẽ mỉm cười, nhưng trong đôi mắt nàng không kiềm được những giọt nước mắt không thôi rơi.

Nàng ở bên ngoài, cho dù có khó chịu cỡ nào, cũng chỉ có một mình nàng, có ấm lạnh cũng chỉ cần lo cho bản thân mình thật tốt là ổn. Nhưng Hà Lịch thì không phải thế, cả gia đình nhà họ Phương đều phải dựa vào hắn, gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về hắn. Hắn làm tốt thì không có công, nhưng xảy ra bất trắc đều chịu sự chỉ trích.

Nàng nhìn thấy hắn, màu sắc của đất trời cũng trở nên tươi đẹp rực rỡ. Nàng không nén được nỗi vui mừng, bao tình tự dâng trào, hơi nóng từ cõi lòng lan ra khắp cơ thể, không có chỗ nào không thư thái.

Đôi mắt nhìn nhau ngấn nước hồi lâu, Hà Lịch hỏi khẽ: “Chuyến đi ổn cả chứ?”

“Bị bệnh nặng một đợt, cũng may đã chống chọi qua được.” Lâm Nhữ thở dài nói, kể lại sơ lược. Trong lòng hắn chắc chắn đã suy nghĩ đủ kiểu rồi, nếu cứ để hắn lo nghĩ mãi thì thật không ổn.

Hà Lịch bỗng biến sắc mặt, chạy ra ngoài cửa cao giọng sai người cho gọi Vương đại phu.

“Muội đã khỏi rồi.” Lâm Nhữ lại cười nói, kéo hắn quay lại sảnh, nắm bàn tay lại huơ huơ cánh tay, tràn trề sinh lực: “Huynh xem này, chẳng phải rất khỏe mạnh sao?”

Hà Lịch mím môi, ánh mắt đỏ bừng: “Về sau không cho phép muội đi xa một mình nữa.”

Một mình đi xa quả thật không được thuận lợi. Lâm Nhữ khéo léo đồng ý với Hà Lịch, nàng kéo hắn ngồi xuống, nói tỉ mỉ tình hình sau đó.

“Đều là nhờ muội làm việc thiện được báo đáp. Nếu muội không cứu Lan Tôn từ tay Tạ phu nhân, lại bất kể hiềm khích lúc trước mà phát khế ước bán thân, cho Lan Tôn tiền rời khỏi thành Nhuận Châu, thì sẽ không được Lan Tôn giúp đỡ đâu.” Hà Lịch cười nói.

“Cũng nhờ có mấy người Đông Tuyết xe chỉ luồn kim bên trong, Sùng Huy mới có thể gặp lại Lan Tôn, điều này là nhờ công lao của biểu ca.” Lâm Nhữ cười nói.

“Tuy hôm đó huynh chuộc bọn họ, nhưng lại tàn nhẫn cự tuyệt cầu khẩn được quay về phủ của bọn họ, may mà họ không so đo.” Hà Lịch thoáng nghĩ mà thấy sợ.

“Huynh không cho họ quay về cũng là tốt cho họ. Nếu họ về, Dư lang lại yêu cầu họ giúp y làm việc, bọn họ đồng ý cũng không ổn, mà từ chối cũng không xong, khó xử hai bề. Nay họ rất ổn.”

Hắn vẫn luôn hơi ích kỉ, may mà mấy người Đông Tuyết không giống Hà Dư, chỉ nhớ đến cái tốt của hắn chứ không nhớ cái ác của hắn.

Lần này chuyện có thể hoàn thành đều nhờ vào Sùng Huy. Hà Lịch thấy Lâm Nhữ đã hoàn toàn tin tưởng Sùng Huy rồi. Hắn ân cần hỏi: “Sùng Huy đâu? Sao muội không dẫn hắn về nhà cùng muội?”

Về nhà!

Nhà họ Phương có thể là nhà của Sùng Huy sao?

Lâm Nhữ im lặng.

Vào lễ lớn kế vị gia chủ, nhà họ Phương bị đạp xuống mười tám tầng địa ngục, thanh danh mất hết. Nàng rơi vào tuyệt cảnh như phượng hoàng niết bàn tắm trong biển lửa sống lại, dẫn theo nhà họ Phương từ cõi chết tìm về đường sống. Nhưng trong chuyện tình cảm, nàng không tìm thấy lối ra, nàng cũng không muốn lỗ mãng mặc kệ hết thảy, không hỏi đến chuyện sau này chỉ nắm chặt chuyện trước mắt mà chấp nhập Sùng Huy nguyện không chia xa. Nàng là gia chủ nhà họ Phương. Nàng không thể chỉ lo cho bản thân mình mà đẩy nhà họ Phương vào dầu sôi lửa bỏng. Tạ phu nhân điên cuồng cố chấp. Sùng Huy phản bội nhà họ Tạ bước vào nhà họ Phương, cam nguyện từ bỏ ý đồ, chắc chắn đó là bẫy rập để đối phó với nhà họ Phương. Cho dù nhà họ Phương không còn trò lừa bịp nào để phơi bày, Tạ phu nhân cũng sẽ bịa đặt, cắn chặt không buông, nhà họ Phương lại bị vùi vào hiểm cảnh.

Như con ba ba trong hũ, chạy bên trái va bên phải, lúng túng không được giúp đỡ, không có sức xoay chuyển trời đất, không có lối vào cũng chẳng có lối ra.

Chẳng biết từ bao giờ đã rơi vào mối tình si, hoàn cảnh đẩy đưa, đợi đến lúc muốn ngoảnh lại, đã đắm chìm quá sâu.

Sau khi vào thành, Sùng Huy không bám riết giống như lúc trên đường đi. Sau khi xuống xe ngựa đường dài, hắn sải bước không nói điều gì.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Quân Hôn: Thần Y Kiều Thê Sủng Nghiện

Truyện Chữ Hay