Chương 256 : Nhận lấy quả đắng
Hà Lịch muốn khuyên nhủ, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn đau lòng Lâm Nhữ, thương cảm Sùng Huy lại quên mất bản thân hắn. Trái tim của hắn đã vỡ thành trăm mảnh, cả người đều là thương tích, yêu nhưng không được hồi đáp, lại không hề tranh đoạt, chỉ thầm lặng chịu đựng nỗi hành hạ.
Lâm Nhữ không muốn vướng mắc với Sùng Huy nữa, thoáng yên lặng, nàng mỉm cười chuyển đề tài: “Vừa rồi nghe Liễu di nương với Khởi nương tranh chấp, Dư lang đã ra khỏi đại lao, nguyên do từ đâu thế?”
Vẻ vui mừng trên gương mặt Hà Lịch hoàn toàn biến mất. Hắn kể lại chuyện xảy ra hôm ấy một cách tường tận, thẹn thùng bảo: “Đều trách huynh lo chuyện không chu toàn, thả hổ về rừng.”
“Đâu liên quan đến huynh, trộm nhà khó phòng.” Lâm Nhữ lắc đầu, thở dài rồi nói: “Lòng của di mẫu lương thiện, chẳng qua cưng chiều Dư lang vô độ, tình cảm để quá mức sẽ hại nó. Di mẫu không hiểu đạo lí này, sớm muộn cũng phải nếm đau khổ.”
Hà Lịch đã hoàn toàn thất vọng về Hà Khương thị. Hắn kể lại những lời mà Hà Khương thị đã nói vào buổi trưa bà đi tìm hắn, rồi bảo: “Mẫu thân vẫn không chịu nhìn rõ, nếu giờ có thể giúp Phong lang đòi lại gia sản, nó chẳng có gì, phía chúng ta lại không tiếp tế, không còn đường để đi, nói không chừng sẽ tự mình tìm kế sinh nhai, hiểu ra tiền tài không dễ có, biết đâu sẽ đổi tính, từ đây sẽ biết làm ăn đàng hoàng.”
Nói đến đây, Hà Lịch hỏi Lâm Nhữ: “Năm mươi nghìn lượng vàng mà cứ tiêu tùy ý thì chẳng đến mấy tháng sẽ hết veo, giờ hẳn vẫn còn nhiều, muội có muốn phái người qua giúp Phong lang đòi hay không?”
“Không được!” Lâm Nhữ lắc đầu, có hơi mệt nên nàng ngả người lên đệm dựa, nghiêng cơ thể, lười nhác bảo: “Đại huynh không phải là người hết thuốc chữa. Chỉ là huynh ấy bị Liễu di nương chèn ép quá. Nếu không phải tự huynh ấy vực dậy, chúng ta có nhúng tay, sẽ không vứt bỏ Liễu di nương hoàn toàn được, sớm muộn cũng gây ra tai họa. Giống như di mẫu với Dư lang vậy. Tuy di mẫu rất tốt, nhưng Dư lang lại quá thối nát. Di mẫu lại không cách nào cắt đứt quan hệ với Dư lang, có lần đầu lại có lần thứ hai, thứ ba làm hại nhà họ Phương. Tuy giờ tình thế đã định, nhưng muội cũng không muốn gây thêm rắc rối, để ý đến người không chẳng dính dáng gì tới mình.”
Hà Lịch rủ mi mắt xuống.
Phương Du Phong dẫu sao vẫn là con trai trưởng nhà họ Phương. Nếu nàng chỉ là con gái nhà họ Phương thì đã đành, nhưng nàng lại là gia chủ, nhìn trong mắt là cả một nhà họ Phương. Hiện giờ nàng bị Phương Du Phong chọc giận quá mới nói không muốn để ý đến, nếu thực sự nàng mặc kệ, tương lai khó tránh được sẽ hối hận.
Hắn thoáng suy nghĩ rồi nói: “Nếu không, chúng ta cho Phong lang một cơ hội.”
Hắn nghĩ kế cho Lâm Nhữ, tạm thời không công khai tin tức nhà họ Phương đã thành hoàng thương. Nếu Phương Du Phong có thể bằng thực lực của gã đòi lại được gia sản, chủ động dâng gia sản đưa cho Lâm Nhữ bày tỏ trước hết giúp đỡ nhà họ Phương vượt qua ải khó rồi mới từ từ mưu tính đến việc phát triển của bản thân, thì họ mới nâng đỡ gã.
Giờ trong ngành quạt hợp hoan chỉ có nhà họ Phương độc quyền, không cần công khai tin tức nhà họ Phương đã thành hoàng thương để cứu vãn tình hình nữa, tất nhiên Lâm Nhữ tán thành rồi.
Hai người còn bàn những chuyện khác, nói một lúc lâu thì hoàng hôn buông xuống. Nàng vừa muốn vào trong viện bái kiến Phương Khương thị, Dẫn Tuyền sai người vào bẩm báo, Phương Du Phong dẫn theo Song Thụy và Song Phúc khiêng một cái rương lớn đến xin được cầu kiến Lâm Nhữ.
Khiêng một cái rương lớn đến?
Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau. Lâm Nhữ nhẹ thở phào một hơi rồi nói: “Đi xem thử.”
Không ít hạ nhân tụ tập trước cổng, nhỏ giọng thầm thì cười mỉa mai. Đầu tóc Phương Du Phong rối bù, gã ở trần, sau lưng trói bằng một cành trúc tía, quỳ ở cổng phủ. Sau lưng gã là Song Thụy và Song Phúc cũng y hệt, khóc lóc không ngừng, đặt một chiếc rương lớn ở bên cạnh, chính là rương cất vàng mang đi vào cái hôm phân nhà.
Màn chịu roi mận nhận tội qua gã trở thành chịu roi trúc nhận tội, vì thất học nên mới gây ra tình cảnh sai trái này. Khóe miệng Lâm Nhữ giần giật, đưa tay đỡ Phương Du Phong, nàng hỏi: “Đại huynh làm quá như vậy để làm gì?”
“Huynh sai rồi. Nhữ lang à, đệ tha thứ cho huynh đi.” Phương Du Phong xấu hổ nói.
“Đệ không hiểu đại huynh nói gì.” Lâm Nhữ nhàn nhạt nói.
Gương mặt của Phương Du Phong căng ra, đỏ bừng, gã liếc mắt nhìn Song Thụy và Song Phúc.
“Nhị lang, ngài mau cứu đại lang với bọn tôi đi.” Song Thụy và Song Phúc bò qua, mỗi người ôm lấy một chân của Lâm Nhữ, khóc lóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm nhem kể lể. Hai người trở thành một cái vò đầy nước mắt. Lúc đầu chỉ muốn gợi lên lòng thương cảm của Lâm Nhữ, nhưng về sau càng nói họ càng đau lòng, nước mắt tuôn trào, quên cả việc diễn trò.
Từ sau khi phân nhà, hai người chịu đủ tính khí của Liễu thị, bị Phương Hương Văn hở tí là quát mắng, sau khi Hà Dư ra khỏi đại lao thì hai người đến cả chó cũng không bằng.
Hôm nay Phương Du Phong trở về, nghe nói gia sản của mình đã rơi vào tay Hà Dư cả rồi không đòi lại được. Cơn tức của Phương Du Phong bạo phát, vung nắm đấm về phía Hà Dư. Hai người Song Thụy và Song Phúc tiến lên hỗ trợ, nhờ có sức của họ nên Hà Dư bị đánh đến mức không có sức trả đòn, chỉ có thể khai ra vàng đang được cất giấu ở một căn nhà khác y đang thuê. Chủ tớ ba người ép Hà Dư mang vàng trở về, họ không dám đi đâu cả, chỉ có thể phi nước đại đến Phương phủ cầu xin Lâm Nhữ che chở.
Hai người nói rất nhiều, sau cùng bảo: “Đều là lỗi của tiện nô đã không khuyên nhủ đại lang đàng hoàng. Nếu nhị lang không cho đại lang về phủ, tiện nô không còn con đường nào khác ngoài việc đập đầu chết trước mặt nhị lang chuộc tội.”
“Vậy các ngươi đập đầu chết cả đi.” Lâm Nhữ lạnh nhạt nói, nàng hất hai người ra, quay về phủ.
“Nhị lang!” Song Thụy và Song Phúc tuyệt vọng khóc lớn.
Phương Du Phong như bị sét đánh, bộ dạng gã chán chường: “Nhữ lang, huynh sai rồi, huynh không nên bức đệ phân nhà khi tình hình trong ngoài nhà chúng ta khốn đốn. Huynh… lúc ấy huynh hồ đồ, một lòng chỉ muốn nhanh chóng mở cửa hàng đồ sứ. Huynh trả vàng lại cho đệ, không đề cập chuyện phân nhà nữa có được không?”
Lâm Nhữ quay đầu, nhàn nhạt hỏi: “Lúc phân nhà huynh được chia năm mươi nghìn lượng vàng, giờ huynh cầm về bao nhiêu?”
Phương Du Phong rũ thấp đầu, yếu ớt bảo: “Ba mươi nghìn lượng vàng.”
Chưa đến một năm đã tiêu hết hai mươi nghìn lượng vàng. Lúc phường quạt nhà họ Phương còn ổn định, cả năm cũng không kiếm được hai mươi nghìn lượng vàng. Lâm Nhữ giận đến mức đá Phương Du Phong một cước.
Phương Du Phong hoảng sợ trợn tròn mắt, nhúc nhích cơ thể nhưng lại không tránh, chịu đựng một cước của Lâm Nhữ.
Hà Lịch quan sát ở một bên, thầm thở dài.
Quả nhiên vẫn không vứt bỏ được. Nếu Lâm Nhữ xem Phương Du Phong như người không còn dính líu gì đến, nàng sẽ không nổi giận, càng không đá gã.
Lâm Nhữ đá cước này đến cước khác. Song Thụy và Song Phúc sợ hãi run bần bật. Phương Du Phong ôm đầu nhưng ngoan ngoãn chịu đòn, không hề né tránh, cũng không gào khóc.
Lâm Nhữ đạp mệt rồi thì dừng lại, thở hồng hộc. Hà Lịch cho rằng nàng muốn để Phương Du Phong vào phủ thì chợt nghe nàng nói: “Biểu ca, huynh đưa chìa khóa căn nhà ở ngõ Trúc Chi cho đại huynh, phái Phương Thịnh qua giúp đỡ, xem thử ở trong thành có căn nhà hay cửa hàng nào phù hợp thì mua một chỗ.”
“Nhữ lang, huynh không muốn ở riêng, xin đệ cho huynh trở về.” Vừa rồi bị đánh thì Phương Du Phong không khóc, giờ gã lại khản giọng khóc lên.
Lâm Nhữ khẽ than, nàng đỡ gã dậy, tỉ mỉ lau nước mắt cho gã, ôn tồn nói: “Cây lớn phân cành, con lớn phân nhà, mãi luôn là thế. Đại huynh từ từ học cách đứng dậy là được. Huynh thấy đấy, giờ đệ với biểu ca không ở cạnh, huynh vẫn dựa vào bản thân mình đòi được vàng chỗ Hà Dư đấy thôi. Đệ tin tưởng rồi sẽ có một ngày, huynh chắc chắn có thể tự mình đảm nhiệm, làm gia chủ của một nhà.”
“Huynh… huynh…” Phương Du Phong càng khóc lóc đau lòng hơn, hán tử cao to lại thút thít nghẹn ngào, khản giọng nói: “Là huynh không tốt. Đệ luôn cân nhắc mọi điều vì huynh, nhưng huynh chỉ biết lo cho bản thân mình. Nhữ lang, huynh không kinh doanh cửa hàng đồ sứ nữa, đệ cầm lấy số tiền này trả lại tiền đã mượn người ta, từ nay về sau đợi phường quạt kiếm ra tiền rồi hẵng giúp huynh mở cửa hàng đồ sứ. Ba năm, năm năm, hay tám năm, mười năm đều được, huynh có thể chờ.”
“Chỗ đệ không thiếu tiền nữa.” Chuyện nàng bàn với Hà Lịch thì Phương Du Phong đã làm được, Lâm Nhữ cũng không dối gạt gã: “Chúng ta đã thành hoàng thương rồi, không hề thiếu tiền.”
“Tốt quá!” Phương Du Phong vui mừng vô hạn mà vỗ tay, sau đó ngượng ngùng: “Huynh là đại huynh, nhưng không giúp được gì cho đệ cả.”
“Huynh kinh doanh cửa hàng đồ sứ, có thể tự lập môn hộ, phụ thân ở trên trời có linh cũng yên tâm, thế là đủ rồi.” Lâm Nhữ cười nói.
Hà Lịch sai người gọi Phương Thịnh ra dặn dò mấy câu, lại căn dặn Song Thụy và Song Phúc, để họ hết lòng hầu hạ Phương Du Phong. Chỉ cần họ không nảy ra lòng xấu, hết lòng che chở chủ tử, thì sẽ không thiếu lợi ích cho họ.
Lúc đầu Song Thụy và Song Phúc thấy Lâm Nhữ không cho Phương Du Phong về phủ nên nét mặt họ lộ vẻ phàn nàn, sau đó thấy Lâm Nhữ không phải mặc kệ, nên nhất thời vui vẻ ra mặt. Hai người trao đổi với nhau, lại thì thầm vào tai Phương Du Phong, gã gật đầu liên tục.
Họ sợ sau đó Liễu thị sẽ đòi cầm vàng của Phương Du Phong, hoặc Hà Dư lại có quỷ kế độc chiêu nào đó, nên muốn đưa vàng cho Lâm Nhữ giữ, về sau có mua nhà hay cửa hàng cùng vật dụng thường ngày thì hỏi Lâm Nhữ chi tiền.
“Không được, đã phân nhà rồi, làm gì có cái lí để đệ thay thế quản việc nhà.” Lâm Nhữ cự tuyệt quả quyết, nếu cứ xen vào, Phương Du Phong sẽ là đứa trẻ mãi không dứt sữa, không thể trưởng thành được. Dù sao gã cũng phải thử gánh vác trách nhiệm, nên nàng để Phương Thịnh dẫn Phương Du Phong đến căn nhà đó ổn định cuộc sống, còn nàng thì tự ý về phủ.
Qua bức tường ngay cổng, Lâm Nhữ vừa muốn nói chuyện đính hôn của Giang Sở Trạch với Phương Tú Khởi cho Hà Lịch nghe, ngoài cửa đã vang tiếng kêu khóc rất lớn của Liễu thị.
Không giống tiếng khóc nhỏ giọt giả đò như sấm mưa chớp giật của Liễu thị mỗi khi bà ta giở trò, mà giờ là tiếng khóc thật sự đau khổ đến mức tan nát cõi lòng.
Lâm Nhữ với Hà Lịch nhìn nhau, sắc mặt đều trầm xuống, không hẹn mà cùng xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.
Tóc tai Liễu thị bù xù, gương mặt chỗ tím chỗ đỏ, váy thạch lựu tinh xảo bị ướt một mảng lớn, áo màu xanh nõn thêu hình đóa hoa đào lớn giữa ngực cũng ướt đẫm, tay áo vẫn chảy xuống tí tách, nhìn kĩ, đó là máu tươi. Con ngươi Lâm Nhữ co rút, hai tay siết chặt không tự chủ.
Thấy Lâm Nhữ đi ra, Liễu thị lảo đảo nhào đến bên chân Lâm Nhữ, khản giọng kêu: “Nhị lang, ngươi nên làm chủ cho Văn nương…”
Sau một lúc làm ầm ở Phương phủ thì Liễu thị trở về, không ngờ cả người Phương Hương Văn đầy máu tươi, té ngã dưới đất, không còn hơi thở nữa.
Không thấy Hà Dư với Hà Khương thị đâu, nghĩ cũng biết là do Hà Dư hại chết Phương Hương Văn, Liễu thị cầu xin Lâm Nhữ truy cứu trách nhiệm của Hà Dư, báo thù cho Phương Hương Văn.
Lâm Ngữ ngây người.
Đã từng tức giận đã từng oán trách, trong lòng nàng không xem Phương Hương Văn là tỷ tỷ. Lúc nàng bị ép bức đến cùng, cũng từng nghĩ qua một ngày nào đó Phương Hương Văn nhận lấy trái đắng, nàng sẽ được hả giận. Ngày này đến thật rồi, nhưng vẫn là máu mủ ruột thịt, nàng không kiềm được nỗi hoảng hốt.
Ráng chiều nơi chân trời rực rỡ, nhưng đáy mắt nàng chỉ có bóng tối. Qua một lúc rất lâu, cảm giác như người mù không thấy được ánh sáng.
Hồi lâu sau, Lâm Nhữ thở dài rồi nói: “Bà đi báo quan đi.”
“Để ta tự báo quan sao? Ngươi mặc kệ? Văn nương là tỷ tỷ ruột của ngươi, sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy!” Liễu thị nhảy cẫng lên, ngón trỏ nhọn hoắc muốn đâm vào dưới mũi Lâm Nhữ.
Hà Lịch bước nhanh về phía trước, kéo Lâm Nhữ ra, đứng trước mặt nàng để bảo vệ, lạnh lùng nói: “Lời này của Liễu di nương lạ thật nhỉ. Trong lầu Nghênh Tân là ai đã làm chứng nói Phương Hương Văn không phải con ruột của di phụ ta? Không chỉ có Phương Hương Văn, mà cả Phương đại lang, lúc phân nhà Liễu di nương đã ở trước mặt trưởng bối trong tộc nói rằng, Phương đại lang chui ra từ bụng bà, không hề liên quan đến Nhữ lang, giấy trắng mực đen lập cam kết, sống chết giàu nghèo đều do ý trời. Hôm nay còn nói tỷ tỷ gì chứ, chớ có tự vả mặt.”
“Các ngươi… các ngươi…” Liễu thị nghẹn họng, đảo mắt một vòng, đánh tới Hà Lịch, miệng kêu gào: “Dù Văn nương không liên quan đến các ngươi, nhưng Hà Dư là đệ đệ cùng biểu đệ ruột của các ngươi. Y hại chết con gái ta, các ngươi phải đền mạng.”
Lâm Nhữ kéo Hà Lịch tránh đi nhanh như chớp nhoáng. Liễu thị đụng vào khoảng không ngã nhào xuống đất.
Phương Du Phong chưa đi xa, nghe tiếng Liễu thị kêu khóc cũng trở lại nhìn xem, ngượng đến mức che mặt, nhỏ giọng kêu Song Thụy, Song Phúc cùng Phương Thịnh: “Đi mau.”
Lâm Nhữ lười gọi người đánh đuổi Liễu thị, ra lệnh cho mọi người: “Đóng cổng phủ lại, bà ta thích khóc thì kệ bà ta.”
Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê