Chương 254 : Tiểu nhân bỉ ổi
Quạt nhà họ Tạ không quật khởi, các nhà buôn quạt không còn đường nào khác ngoài việc đặt lại quạt nhà họ Phương.
Bởi vì nhà họ Quách không sản xuất quạt, trời hè nóng bức lại là thời cơ bán quạt tốt nhất, nhu cầu quạt hợp hoan còn cao hơn năm ngoái, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã bán được ba triệu chiếc.
Phần tiền Sùng Huy đưa trước hết dùng để làm tiền vốn xoay vòng cho việc làm quạt, sau khi bán quạt kiếm được lời lại dùng để xây dựng phường quạt, tuy không quá dư dả, nhưng tốt hơn nhiều so với dự tính nghèo rớt mồng tơi ban đầu, cũng không cần phải đổi bán phủ đệ.
Thợ quạt nhà họ Phương cắm đầu cắm cổ làm quạt. Thân là đại quản sự, Lâm Nhữ lại không có ở đây, Hà Lịch bận đến mức chân không chạm đất. Lâm Nhữ đã đi gần nửa năm, sắp đến tết trung thu rồi, thế lực của gác Thiên Cơ chỉ ở Giang Nam, Trường An không sử dụng bồ câu để đưa thư về, không biết hiện giờ Lâm Nhữ thế nào. Nhớ nhung da diết nghèn nghẹn trong tim Hà Lịch.
Cũng may trong phủ không xảy ra chuyện gì. Phương Tú Khởi cùng Phương Vị và Thư cửu nương đồng tâm đồng lòng xử lí việc trong Phương phủ rất kín kẽ. Hai đứa trẻ lớn lên không gặp tai nạn hay bệnh tật gì, ăn ngon ngủ yên, lúc không ngủ thì bi bô tập nói, khua tay múa chân. Mỗi ngày Phương Khương thị đều cười vui vẻ, không còn buồn rầu trước cái chết của Cẩm Phong nữa.
Vô cùng bận rộn nên Hà Lịch không có thời gian xử lí Hà Dư, tạm thời bỏ qua cho y, chờ Lâm Nhữ trở về, rảnh rỗi hơn sẽ tính sổ với y sau.
Hôm nay, Hà Lịch vừa tiễn một người buôn quạt, Hà Khương thị tìm đến phường quạt.
Đã nhiều tháng không gặp, Hà Khương thị già đi rất nhiều, như bà lão gần đất xa trời vậy, cả đầu tóc bạc chói mắt dưới ánh nắng. Hà Lịch siết chặt nắm tay rồi buông ra, không mặn không nhạt mà hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì không?”
“Mẫu… Mẫu thân… muốn hỏi con có thể đi khuyên đệ đệ con không, nếu nó cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra chuyện tày đình…” Hà Khương thị lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng, vừa thẹn thùng vừa hoảng hốt, một lúc lâu không nói tiếp, hai tay bóp vạt áo không ngừng. Lần này bà không mặc xiêm áo bằng vải bố thô ráp, có điều mùa hè người ta đều mặc tơ mỏng, con gái thì khoác thêm bên ngoài áo khoác con giãn hoặc áo bằng the mỏng, vừa đẹp lại mát mẻ, còn bà vẫn mặc xiêm áo mùa xuân từ cái hôm rời khỏi Phương phủ là áo Lĩnh màu xanh cùng bối tử màu xanh da trời đậm. Vì trời nóng nên trán bà mướt mồ hôi.
Hà Lịch cắn răng, rốt cuộc bà vẫn là mẫu thân ruột thịt của hắn, không thể hờ hững được. Hắn nhỏ giọng nói: “Vào trong hẵng nói.”
Trong phòng có để chậu đá quét đi nóng bức bên ngoài. Hà Khương thị thuận khí nên nói năng lưu loát hơn. Sau khi nói xong thì bà liếc nhìn Hà Lịch.
Hóa ra, Hà Dư rời khỏi đại lao, quy củ được mấy ngày đã không nhịn được lại tụ tập đám bằng hữu rượu chè ra ngoài ăn uống, mang theo một thân toàn mùi son phấn trở lại, Phương Hương Văn dần nảy sinh nghi ngờ. Y dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, được hai ba lần như vậy, Phương Hương Văn không tin y nữa, mắng chửi ầm lên. Thiên Nguyệt hùa giúp Phương Hương Văn. Hà Dư không nhịn được nên đem bán Thiên Nguyệt đi. Phương Hương Văn tức giận càng làm ầm lên hơn. Hà Dư không để ý đến nàng, mấy ngày trước y rời nhà, liên tiếp vài hôm không trở về. Phương Hương Văn đi tìm y khắp nơi, trưa nay nàng tìm được y trong phòng của một cô nàng tại lầu Ấp Thúy. Hai người chèo kéo nhau về nhà. Phương Hương Văn mắng lớn Hà Dư vong ân phụ nghĩa. Hà Dư mắng Phương Hương Văn không biết xấu hổ dâm loạn vô sỉ không hề đứng đắn, còn nói cả nhà nàng từ mẫu thân đến đại huynh đều dựa vào y nuôi, chớ có ra vẻ tiểu thư. Phương Hương Văn tức giận cực kì mà mắng lớn, nói tiền mà y xài là tiền phân nhà của Phương Du Phong. Liễu thị nghe đến đó cũng bùng nổ, đòi lại năm mươi nghìn lượng vàng tiền phân nhà của Phương Du Phong. Phương Hương Văn cho Hà Dư cả rồi, có muốn thì đòi y. Hà Dư chối đây đẩy, nói Phương Hương Văn giá họa cho người khác, còn ném quần áo của Liễu thị, Phương Du Phong với Phương Hương Văn ra khỏi cửa. Liễu thị với Phương Hương Văn cùng nhau làm ầm cả lên, khóc lóc om sòm đuổi đánh Hà Dư.
Hà Khương thị thấy tình hình không ổn nên vội vàng đi tìm Hà Lịch.
Hắn qua đó thì làm được gì? Chẳng lẽ giúp Hà Dư một tay trấn áp Phương Du Phong, chiếm đoạt gia tài của gã sao?
Đến nước này rồi, mẫu thân vẫn còn ngu ngốc cứng đầu không chịu hiểu?
Hà Lịch cực kì thất vọng, lạnh lùng nói: “Dư lang mục nát cả trong lẫn ngoài. Nếu mẫu thân còn muốn cứu đứa con trai này thì đợi Phong lang với Song Thụy và Song Phúc trở về giúp họ cưỡng chế được nó, ép nó trả lại gia sản cho Phong lang. Nếu không sớm muộn gì nó cũng rơi vào đường chết.”
“Tất nhiên số tiền đó phải trả lại rồi. Chỉ là đệ đệ con không có kế sinh nhai, không có tiền biết sống thế nào. Con qua đó khuyên nó trả lại tiền, về sau mỗi tháng con phát nó tám hay mười xâu tiền để xài có được không?” Hà Khương thị lúng túng.
“Việc gì con phải cho nó tiền? Nó có tay có chân, đã mười tám rồi, dựa vào đâu kêu con nuôi nó?” Hà Lịch tức giận đến mức cười lớn: “Làm tiểu nhị hay khuân vác, không quan trọng là nghề gì, chỉ cần chịu làm sẽ không phải chết đói, dựa vào số tiền tự kiếm được mà sống qua ngày, có khổ cách mấy cũng mạnh mẽ hơn việc sống bám người khác.”
“Đệ đệ con từ nhỏ chưa từng chịu khổ hay nhịn nhục, sao làm được công việc tiểu nhị hay khuân vác. Đó là đệ đệ ruột của con, con chăm sóc nó không được sao?” Hà Khương thị buồn rầu nói.
“Nó dựa vào đâu để không chịu khổ hay nhịn nhục? Nó có tài hoa hay năng lực gì? Không có gì hết. Giờ cần phải biết chịu khổ biết nhịn nhục.” Hà Lịch nói một nửa thì dừng lại. Mẫu thân ngu ngốc cứng đầu không chịu hiểu cho, cưng chiều đứa con trai yêu vô độ, hắn có nói cũng vô ích. Hắn chẳng buồn nói nữa, đứng dậy, hờ hững nói: “Công việc của con bận rộn, không thể ở với mẫu thân thêm nữa, mời mẫu thân về đi.”
Hà Khương thị cũng vô cùng thất vọng với Hà Dư, thấy y làm những chuyện như vậy không phúc hậu chút nào. Chẳng qua là tấm lòng của từ mẫu, không tự chủ cứ cưng chiều buông thả y, không nỡ để con trai chịu khổ. Bà thấy Hà Lịch tuyệt tình không chịu giúp đỡ, ra khỏi phường quạt, suy nghĩ một chút rồi đi về phía Phương phủ.
Bà muốn cầu xin Phương Khương thị để nhà họ Phương phát tiền tháng cho Hà Dư. Đến trước phố Quan Tiền, bà nhớ đến chuyện mình ôm Trĩ Nhi ra khỏi phủ, lại thẹn thùng, không còn mặt mũi nào nhìn Phương Khương thị nên xoay người rời đi.
Bà muốn tìm Phương Khương thị, Liễu thị cũng có chung suy nghĩ giống bà mà chạy đến Phương phủ.
Nhưng điều Liễu thị mong mỏi là muốn Phương Khương thị phái người qua bắt Hà Dư, giúp Phương Du Phong đòi lại gia sản.
Dẫn Tuyền không cho Liễu thị vào cổng, sai người đuổi đánh bà ta. Chuyện liên quan đến gia sản năm mươi nghìn lượng vàng của Phương Du Phong nên Liễu thị quyết không đi, bà ta vừa khóc vừa kêu gào. Đám Dẫn Tuyền đánh một trận, nhưng không dám ra tay quá nặng, không đuổi Liễu thị đi được nên đành phải vào trong bẩm báo. Phương Tú Khởi nghe thấy vậy, kêu họ đừng báo lại Phương Khương thị, tự nàng ra ngoài giải quyết. Nàng đứng trước cổng, nô tỳ cùng u già đi theo, không hề nhường nửa bước, quyết không để Liễu thị vào phủ, yêu cầu bà ta rời đi.
“Ta là mẫu thân ruột của mày. Phong lang là đại huynh ruột của mày, mày lại không chịu giúp, cái đồ lương tâm bị chó ăn, đến súc vật cũng không bằng.” Liễu thị mắng to, mắng xong Phương Tú Khởi lại mắng Phương Khương thị: “Hà Dư là cháu phía ngoại của cô ta, cô ta dựa vào đâu muốn phủi sạch, nếu không đòi được tiền thì ta sẽ đòi cô ta.”
“Lời này của mẫu thân nực cười thật đấy. Hôm ấy Hà nhị lang bị Hà đại lang nhốt trong phủ, là đại tỷ kiểu gì cũng muốn mang y cùng đi, liên quan gì đến đại mẫu thân nhỉ? Gia sản của đại huynh để các người cầm đi, các người không biết giữ, liên quan gì đến đại mẫu thân nhỉ? Ngày đó đã giấy trắng mực đen viết rất rõ, ân đoạn nghĩa tuyệt, sống chết đôi bên không liên can gì đến nhau. Nếu mẫu thân quên rồi thì để con cho mời người trong tộc đến nhắc nhở mẫu thân.” Phương Tú Khởi nói giòn giã.
Liễu thị á khẩu không trả lời được, run rẩy chỉ vào Phương Tú Khởi mà mắng: “Mày chớ có đắc ý, rồi sẽ có một ngày độc phụ với Phương Lâm Nhữ không cần đến mày nữa, mày có đi cầu xin ta thì ta cũng không chứa chấp mày.”
“Mẫu thân không cần bận tâm đến con. Nhị huynh là người mà bản thân có chết đói, cũng sẽ để dành miếng cơm cuối cùng cho người thân ăn. Con không hề lo lắng chuyện đó.” Phương Tú Khởi cười nhạt, nói xong những lời này thì không nói thêm gì nữa. Liễu thị quyết đứng ỳ ở đây không chịu rời đi, nếu đánh mạnh tay xảy ra án mạng thì không được, mà nàng cũng không thể ra tay đánh mẫu thân ruột của mình. Nàng sai người cho dọn mấy ghế tựa người Hồ, ngồi ngay trước cổng, cho người truyền lời xuống, có chuyện tìm nàng thì cứ đến đây.
Mấy hôm nay nàng gánh giúp Phương Vị với Thư cửu nương một nửa việc nhà nên có rất nhiều việc, người đến xin phép nàng nối liền không dứt. Liễu thị mắng chửi Phương Tú Khởi nhưng nàng không nghe lọt tai, chẳng để trong lòng.
Giang Sở Trạch mang theo bụi trần cả đường đi vào thành Nhuận Châu. Ngựa chiến đến trước cổng Phương phủ, hắn nhìn thấy một khung cảnh thế này.
Ngoài cổng lớn vang tiếng phố thị nhân gian ồn ào náo động có tiếng phụ nữ đanh đá chửi mắng. Ở ngay cổng là tiểu thư độ tuổi đào hoa nhàn vân dã hạc xuất thế cách trần, nói năng mạch lạc, áo trắng váy xanh, bên ngoài mặc áo khoác bằng the mỏng với tay áo lửng, hoa tay bằng ngọc xanh, kiểu tóc uy trụy cài bên trên một cây trâm ngọc xanh có chuôi ngọc trắng rũ thành chuỗi. Chỉ là xiêm áo ở nhà ngày thường thôi, nhưng lại nổi bật lên vẻ đẹp xinh xắn tuyệt trần của nàng, nụ cười yêu kiều càng khiến người ta ưng bụng hơn.
Thiếu nữ bỗng ngẩng đầu nhìn sang. Bốn mắt giao nhau. Gò má nàng từ từ đỏ lựng xinh đẹp, sau đó thì choáng váng, cả khuôn mặt, lẫn bên tai dưới cổ đều đỏ ửng, hiện lên sắc xuân ngượng ngập.
Giang Sở Trạch nhìn chăm chăm, trong mắt hổ hiện lên thần sắc mơ màng.
Hắn vốn muốn chạy đến lễ lớn kế vị của Lâm Nhữ, nhưng không may là mấy đệ đệ dòng thứ lại gây ra chuyện lớn tày đình, nên không thể phân thân được. Trước khi phong thư của Lâm Nhữ gửi đến, hắn đã từ đường dây của mình biết được biến cố trong lễ lớn kế vị chức gia chủ, chợt hiểu ra tại sao ngày ấy Lâm Nhữ lại không sử dụng quạt hợp hoan mỹ nhân để mở ngày hội đặt hàng quạt. Kính nể đối với Lâm Nhữ trong lòng hắn càng nặng hơn một phần. Ba mươi nghìn lượng vàng không phải số lượng nhỏ, lúc ấy Giang thị cũng đang đối mặt với nguy cơ, thực ra hắn rất cần tiền, nhưng hắn tình nguyện cầm nhà lớn họ Giang, vay mượn bằng hữu thân thích, cũng không đòi lại tiền chỗ Lâm Nhữ.
Nhận được thư của Lâm Nhữ, mở bức họa ra, hắn ngây cả người.
Lâm Nhữ lại là con gái.
Một người quả cảm cương nghị, phong tư hào sảng, nói cười có duyên, rong ruổi trong thương trường hiện ra hết bản sắc phóng khoáng của con trai lại là một người con gái.
Giang Thành hớn hở vui mừng đề nghị hắn chuẩn bị sính lễ đến nhà họ Phương cầu hôn Lâm Nhữ, tránh bị người khác nhanh chân giành trước.
Cầu hôn Lâm Nhữ ư?
Hắn im lặng, nhìn chân dung của Lâm Nhữ trên bức họa. Trong tranh là Lâm Nhữ với mi mắt rủ xuống, mỉm cười duyên dáng, thẹn thùng như hoa, cực kì lạ lẫm, không phải Phương nhị lang mà hắn quen thuộc.
Còn tiểu thư trước mắt này có bộ dạng mềm mại yêu kiều, nhưng từ trong xương cốt lại giống Lâm Nhữ, an nhàn, ung dung, thị phi rõ ràng, cương nghị kiên định.
Giang Sở Trạch khẽ cười.
Chính là cô ấy!
Hắn nhảy xuống ngựa, sải bước đến cạnh Liễu thị.
Một người cường tráng như cột trụ bằng sắt đừng sừng sững bên cạnh khiến Liễu thị sợ hãi vội lùi lại. Bà ta ngẩng đầu lên, mỏi cổ mới thấy mặt mày của Giang Sở Trạch. Một chàng trai có làn da màu đồng thiếc, gương mặt cứng rắn nghiêm túc, đôi mắt hổ không cần tức giận đã tự có uy. Liễu thị rủ mi mắt xuống không dám nhìn hắn, muốn rời đi, lại nghĩ đây không phải người nhà họ Phương mà chỉ là người ngoài. Nếu bà ta làm ầm trước mặt người ngoài, Phương phủ không còn mặt mũi gì, chắc chắn sẽ theo ý bà ta mà phái người qua cưỡng chế Hà Dư. Bà ta lập tức khóc lóc kể lể, tay kiểu lan hoa chỉ nắm khăn lau khóe mi chẳng rơi giọt nước mắt nào.
Phương Tú Khởi ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Người ngoài đang ở đây, nàng nhất thời không biết làm sao cho phải.
Giang Sở Trạch nhìn Phương Tú Khởi, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt hổ hiện lên tình cảm dịu dàng trào dâng. Phương Tú Khởi rủ xuống mi mắt, gương mặt trắng nõn trở thành ráng chiều đỏ rực. Giang Sở Trạch thấy hai tay của nàng chà xát vào nhau, một lúc lâu hắn mới thu lại ánh mắt nhìn về phía Liễu thị.
Liễu thị dùng ánh mắt quyết rũ nhìn hắn, cong eo vểnh mông, giở ngón lẳng lơ.
Liễu thị vừa bị Dẫn Tuyền sai người đánh, kiểu tóc xoắn ốc được búi kĩ lưỡng đã rối bù như ổ gà ụp trên đầu, cổ áo nghiêng lệch, eo váy hơi lệch, giống như tên hề trên sàn diễn, không tự biết còn cho rằng mình phong tình mê người.
Truyện convert hay : Thần Cấp Long Vệ