Chương : Vòng Tay Dương Chi Ngọc
Tay, nắm thật chặt thành quyền, mặc cho móng tay cắt rách da thịt làm đau cô.
Tân Hoành, làm sao ngươi lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Bị chính cha ruột của mình dung túng người đuổi giết!
Tân Hạo, làm sao ông có thể đối với tôi như vậy?! Đối với mẹ tôi cùng bà ngoại như vậy?!
Trong mắt sẽ không có ẩn nhẫn bình tĩnh, giờ khắc này, cô không có chút nào cất giữ, chỉ liền mặc cho trong lòng oán, giận cùng hận mãnh liệt trào ra, hung hăng đối với những người vây
quanh bỉ ổi kia, mệt mỏi “Không nên tới! Nếu không, tôi lập tức đem nó ném vụn! Các người một phân tiền đều không lấy được!”
Mắt của cô đã hiện hồng, bên môi nhất hiện nụ cười lạnh vô cùng, một tay cầm lấy vòng tay, nhấc cao, cánh tay duỗi ra, như là sau một khắc sẽ phải đem vòng tay ném đi.
Những người đó thấy trận thế này, quả nhiên trong nháy mắt động tác liền cứng nhắc, cuối cùng có chút kiêng kỵ.
Tân Hoành lại đột nhiên nở nụ cười, cười đến tùy ý, cười đến liều lĩnh, “Hạ Noãn Tâm nghĩ muốn lấy vòng tay này hơn nửa đời người, vậy tôi sẽ để cho bà ta vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ, không chiếm được, để cho bà ta nghĩ cả đời tốt lắm!”
Lời của cô…, vừa ngoan lại tà ác.
Những người kia vây đuổi cô lúc đầu đều là ngạc nhiên, có chút sợ hãi không dám tiến lên, nhưng cũng không có quá lâu lâu, người cầm đầu kia liền phản ứng lại, cười lạnh, chỉ huy những người còn lại, “Mọi người lên, cô nàng này không bỏ được té! Còn nữa, chính là té, có Hoạt Sắc Sinh Hương mỹ nhân này
cùng chúng ta một đêm, cũng chống được chút tiền này!”
Còn lại bốn người vừa nghe, lập tức đều cười dâm, một loạt hướng phía trước, hướng Tân Hoành , hoặc hướng vòng tay trong tay cô.
Lòng của Tân Hoành, đến thời khắc này, rốt cuộc thì hung hăng chìm xuống, vô ích.
Cắn răng, dùng sức lực bình sônh có, đem vật cầm trong tay vòng tay ném ra. Mặc nó bay ra khỏi
những người bẩn thỉu này…
Bể thôi. Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
Cô ném rất ngoan tuyệt, chỉ là trên mặt thật dài ướt quán tính đi trượt vào cổ.
Cô không nghĩ, cũng không bỏ, bất đắc dĩ, bị buộc đến loại tình cảnh tuyệt vọng này, không có lối thoát.
Bà ngoại, thật xin lỗi.
Vốn là hướng năm người cứ như vậy ném đi, năm người cả kinh, liền cùng nhau theo bản năng cực nhanh xoay người, ánh mắt truy tìm vòng tay, thân thể vội vàng đến hốt hoảng, muốn vùng vẫy đi tìm.
Vật báu vô giá, ai không thích? Hạ Noãn Tâm yêu thích, những người này, sợ cũng không thể so với
bà ta ít yêu đi chút nào!
Chỉ là, bọn họ cũng đuổi không kịp rồi.
Mau hơn nữa, cũng chỉ là ngọc vỡ.
Tân Hoành nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi nghe tiếng rơi xuống đất thanh thúy kia. Hồi lâu, nhưng không có.
Trong lòng cô hoảng hốt, đột nhiên mở mắt ra.Lại chỉ nhìn thấy, trong đêm tối, quang ảnh mờ mờ, thân hình người đàn ông cao lớn, bàn tay phải hai ngón tay tuyệt thế vô song cầm vòng ngọc, đứng ở phía trước cô không gần không xa, bên môi hiện ý lên cười, ánh mắt hướng cô nhìn.
Giữa bọn họ, là năm con ngươi đen tối, quanh thân che thật dầy , đối với tiền bạc , mà mất đi tính người.
Bọn họ lúc này, một ánh mắt liền giống như ruồi bọ, hận không thể trở lại quá khứ, gắt gao đem vòng ngọc trong tay người đàn ông dính chặt.
“Đồ tốt như vậy, nên được cất giữ thật tốt, cần gì vì vài tên cặn bã mà bể nát?”
Âm thanh của người đàn ông cực kỳ dễ nghe, âm thanh dễ nghe này so với âm thanh dơ dáy bẩn thỉu thật không hợp nhau. Năm người kia gần như điên cuồng, chỉ có chút sững sờ đứng ở nơi đó nhìn anh và Tân Hoành. Tân Hoành vốn đã ôm ngọc cùng tâm đều vỡ, lúc này lại xuất hiện một người, trong lúc nhất thời, vốn là tuyệt vọng trong vực sâu quay trở lại, chỉ có thể đứng ở nơi đó, có chút hoảng hốt nhìn người nọ. Còn lại năm người phản ứng cũng nhanh, những người này, ở trong thế giới đen tối mò mẫm lăn lộn, khi bọn hắn có ích lợi bị trở ngại thì luôn là có thể có cảm giác tốc độ nhanh nhất cảm giác.
Lúc này, bọn họ liền cũng không bằng mới vừa cùng Tân Hoành làm loạn, thậm chí không lời, chỉ năm người rất là ăn ý cùng nhau hướng người đàn ông kia đánh tới.
Cho dù đánh lẫn nhau, cho dù tàn sát lẫn nhau, vốn là vật này không thuộc về bọn họ.
Người vì tài mà chết. Tài này, không phải nghĩa tài sản. Chỉ là, có ít thứ, không phải ngươi, cho dù ngươi có thể vì nó chết, cuối cùng cũng không chiếm được.
Không biết khi nào xuất hiện người đàn ông thân phận như thế, lướt mắt liếc qua, khóe môi hiện một tia cười nhạo, trong mắt loé lên tia ngoan tuyệt, thân hình lẩn tránh. Nữa nghiêng người, ra quyền, hung dữ, gọn gàng, cái tiếp theo, đâu vào đấy, nhanh, chính xác, hung ác.
Trong không khí, từng mùi máu liên tiếp, không ngừng, lại còn có chút tiết tấu.
Sau đó, kêu thảm thiết, thân thể đụng vào nhau. Liên tiếp, năm tiếng, vừa lúc. Chỉ là giây lát, tất cả, tất cả đều kết thúc.
Trên đất, năm người, vốn là bởi vì mặt vặn vẹo, lúc này vẫn như cũ vặn vẹo, chỉ khác, là bởi vì đau đớn. Bọn họ mọi người ôm thân thể trên mặt đất, bởi vì đau đớn, lăn lộn.
Một bên, người đàn ông cao ngất kia bản lĩnh, trong thoáng chốc, lại nửa phần không nhiễm chút bụi bậm nào.
Đôi mắt xinh đẹp khinh thường liếc qua, liền nhấc chân hướng Tân Hoành đi.
Tiến gần, hình dáng anh càng thêm rõ ràng, là một người đàn ông xinh đẹp (nguyên văn luôn đấy ^^) đến kinh ngạc.
Trên mặt, hình như là theo thói quen cười, hướng về phía cô.
Tân Hoành lạnh giọng hỏi, “Anh là ai?”
Người đàn ông vốn đã hướng cô đưa tay ra liền cứ như vậy cứng đờ trong không khí, trên tay, là chiếc vòng tay.
Vốn là, là muốn đưa cho cô. Cứng ngắc một cái chút, liền vòng vo thu hồi.
Tân Hoành trong lòng hung hăng vừa động, ánh mắt hốt hoảng, chỉ nhìn chằm chằm tay của anh, hoặc là nói, trên tay anh là đồ của cô.
Mà anh, cười, hình như đã thành thói quen, còn là cười, chỉ là lúc này thêm chút khí lạnh, “Dịch Tân.”
Tân Hoành có chút phòng bị quan sát anh.
Tốt lắm nhìn người đàn ông liền nói, “Nhớ sao? Nhất định phải nhớ kỹ rồi. Bởi vì, Dịch Tân người này, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, chính là chồng của cô.”
Nói đến đây, anh nói xong tự tin, dường như bầu trời trải qua thiên kinh địa nghĩa.
Lời giống vậy, cô nghe được cũng là toàn thân chấn động, trong phút chốc, toàn thân cứng ngắc, không thể tin càng không thể tiếp nhận ngẩng lên đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ.
Người nọ cũng không ngừng, không lưu thời gian để cho cô phản ứng, chỉ lại nói: “Nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, là chỉ, nếu như cô còn sống.”
Tối nay, tổng cộng không tới phút, tánh mạng của cô lần lượt bị kinh sợ, lần lượt tuyệt vọng, lại một lần gặp phải khó khăn quấn quanh.
Tân Hoành hung hăng trừng mắt nhìn, cô chỉ cảm giác, trước mắt đều xoay chuyển quá nhanh. Cô, tình nguyện là ở nằm mơ.
Tư thái của cô rất có rõ ràng trốn tránh ám hiệu, anh nhìn thấy rồi, anh hiểu. Môi nhếch lên, cả người nhất thời trở nên tà ác, anh quyết định giúp cô!
“Cô phải biết, hiện mà nay, có ít nhất ba người không bỏ qua cho cô. Cô cũng có thể rõ ràng, ba người này, không phải là người bình thường ứng phó được. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, ngày sau, còn có thể nối gót trình diễn, liền mới xem cô có thể hay không chịu được rồi.”
“Trước mắt nha, cô ước chừng chỉ có hai cái lựa chọn, gả cho tôi, hoặc là vọng tưởng tuyệt phùng sinh.”
Chương : Vòng Tay Dương Chi Ngọc
Từ trong hồi ức quay về, Tân Hoành nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe môi mang theo ý cười, trong mắt mang theo chút trách giận.
“Làm sao anh có thể như vậy? Một chút tình cảm cũng không có! Thì ra anh chính là người đã cứu em, giúp tôi, khi đó nếu là có thể rất tốt với em một chút, hơi an ủi một chút, lòng của phụ nữ là rất mềm, nói không chừng em thật sự hướng về phía anh. Làm cái gì nhất định phải như tên ác bá cưỡng ép dân nữ đến bức em đây?”
Dịch Tân biết cô không có quên, lúc này trong mắt liền không khỏi loé lên chút ánh sáng, đôi tay kéo qua hông của cô, cúi đầu, đối mặt cô, “Ừ, em nói đúng. Chỉ là khi đó nha, anh đại khái là bị em làm cho tức giận.”
“À?” Tân Hoành ngẩng đầu, không hiểu.
Anh liền đưa tay ngắt mũi cô, cô bất mãn, anh mới buông cô ra, “Còn không chính là vì một câu kia ‘ anh là ai ’ của em.”
“Chúng ta khi đó rõ ràng đã gặp mặt ba lượt rồi, em còn chưa có nhớ rõ anh…anh trong lòng tóm lại vẫn còn có chút tức giận. Hơn nữa gấp gáp, chính là dùng phương pháp cực đoan rồi. Em không phải là không nhớ rõ anh sao? Vậy anh đã giúp em nhớ lại tốt nhất.”
Anh lúc này nói xong giống như rất là vui vẻ, chẳng qua là lúc đó, sợ là quả thật nổi giận, nếu không, có thể nào đem một cô gái không nơi nương tựa ép như vậy.
Lấy sinh mạng mà hiếp, cộng thêm cô quan tâm nhất lợi thế, buộc cô gả cho anh. Mà anh, lúc ấy đối với cô mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ. Không biết thân phận, không biết bối cảnh, thậm chí không biết, là địch hay bạn.
Tân Hoành nghe lời lúc này anh nói, khẽ cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng không hiểu được, mới hỏi, “Anh nói khi đó chúng ta đã gặp mặt ba lượt? Em vẫn cho là, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chỉ là mới gặp gỡ, anh liền ép buộc em, so với anh tới, em sợ cũng không thiếu được có rất nhiều tức giận.”
Vừa trầm ngâm, nói: ” chẳng lẽ là vội vã trong dòng người lướt qua nhau, anh liền đem em nhớ thương đến trong lòng, lúc này ngược lại muốn tới trách em không có chú ý tới anh?”
Anh chỉ đối với cô cười một tiếng, cười đến thâm trầm, có chút tà ác, “Anh có thể nói cho em biết, chúng ta như thế nào thấy mặt ba lần, chỉ là nếu khi đó em không phản bác được, anh liền muốn từ em đòi ít thứ, làm bồi thường.”
Cô đề phòng nhìn anh, “Đòi cái gì?”
Anh cười một tiếng, tay xinh đẹp chậm rãi nâng lên, ở trên mặt của
cô êm ái mơn trớn, mang theo tình cảm, “Đề phòng cái gì? Chẳng lẽ là sợ anh muốn giành vòng tay của em?”
Cô nghe anh nói như vậy, cả người thì ngược lại nhẹ nhõm tự tại lên, cười nhìn anh, “Thì ra là vậy, a, đúng là có chút sợ, phải biết, em nhưng chính là vì chiếc vòng tay này, đem lấy chính mình bán cho anh. Chỉ là hiện tại a, em nói không chừng có thể vì anh đem chiếc vòng tay này bán đi.”
Cô cười nói nói xong, lại nhìn anh, một đôi xinh đẹp con mắt sáng chói, thật dầy đem cô khép lại. Chỉ là bị anh nhìn như vậy, trong lòng cô cũng có chút nóng.
“Thật sự?” Âm thanh của anh có chút khàn. Trong lòng cô càng nóng, nhất thời cũng không biết như thế nào đồng ý.
Cô không đáp, anh cũng không ép cô, lại nói tiếp: “Chỉ là a, vòng tay của em mặc dù cũng là đáng tiền, nhưng sợ là quả thật bán, cũng không đáng giá được như anh.”
Tân Hoàng nhất thời một nghẹn lại, người này…
Nhìn anh, có chút bất đắc dĩ, mang theo khinh thường. Người nọ vui mừng đủ rồi, cũng không lại giỡn cô, chuyện trở về, muốn từ giờ cô cam kết.
Cô nghi ngờ, “Tân thiếu, ngài hôm nay muốn cái gì còn có thể không có được? Em một tiểu cô nương, sợ là đem lấy chính mình bán cũng giúp không được anh cái gì ấy chứ? Tội gì dựa dẫm vào em cam kết đây?”
Anh khẽ mị con mắt, ý vị sâu xa hỏi ngược lại, “Cô nương? Lại không nói quá khứ, chính là tối hôm qua, nhiệt tình như vậy, em còn có thể là một cô nương?”
Trong lòng cô nhất thời liền thẹn thùng, trên mặt liền nhuộm đỏ, âm thanh thật thấp cáu giận, “Anh còn có thể không biết xấu hổ chút không?”
Anh hăng hái tới, một tay chống cằm, trầm ngâm, “Ranh giới của anh ở nơi nào, anh nhớ em đã biết.”
Cô không cách nào giữ anh, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng cắt đứt lời anh, “Tốt lắm tốt lắm, em cho anh một nguyện vọng, như thế rất tốt đi.
Anh lúc này mới bỏ qua cho cô, rốt cuộc nói cho cô lần đầu tiên họ gặp mặt.
Trong biệt thự Thẩm, cô giúp anh.
Cô nghe, bỗng nhiên mở to cặp mắt, nhưng có chút không tin.
Anh thấy cô như vậy, liền biết cô quả nhiên là đã sớm đem tất cả sự tình quên mà không phải là chỉ một lần quên mất anh… Cô “đã cứu” đàn ông.
Cô nói, “Ta khi đó tâm tình vô cùng không tốt, tất cả tâm tình đều tiêu cực nên cũng không muốn nói gì, giúp anh a, ngược lại không nghĩ quá nhiều, chỉ là chuyện này qua em liền quên, làm gì giống như anh, nhớ lâu như vậy?” Lại hỏi, “Cho nên, anh lấy em, là muốn báo ân?”
Anh nghe xong, mắt bỗng dưng nheo lại, mang theo chút nguy hiểm, không đáp, hỏi ngược lại: “Em cứ nói đi?”
Bộ dáng kia, liền giống như nếu Tân Hoành dám nói “đúng”, anh cũng không để ý nếu để cho cô nhìn anh còn có thể làm ra những chuyện gì.
Tân Hoành trong bụng rét run, vội cười nói: “Anh lấy em, là bởi vì anh yêu em, không thể rời bỏ em, đúng không?”
Cười đến có chút xấu hổ, trong mắt hàm chứa ác liệt. Làm cho cô sợ, vậy cô cũng ép anh!
Chỉ là, nếu hai người so da mặt dày, Tân Hoành vô luận như thế nào cũng không thắng được người đàn ông kia.
Đàn ông không có chút nào là không tự tại, hoàn toàn không chịu được cô thúc ép, chỉ cười đến tà mị, ôm eo cô tay bắt đầu chậm rãi dao động, bỗng dưng chìm giọng nói: “Em không phải biết không? Vậy nếu không muốn anh yêu em lần thứ nhất, để cho em xem xem anh có bao nhiêu không thể rời thân thể của em?” Dứt lời, không đợi cô phản ứng, liền ôm lấy cô, Tân Hoành cả kinh, đưa tay ôm qua cổ của anh.
Động tác của anh lại nhanh, mấy bước đến trên giường, thân thể che ở trên cô, dán thật sát.
Lời anh vừa nói, cộng thêm động tác lúc này như vậy, trong lòng Tân Hoành đột nhiên cả kinh, vội tới gần mặt của anh nói: “Em mệt mỏi, thật sự.”
Mặt của anh ở phía trên cô, hướng về phía cô cười, “Ừ, anh hiểu rõ.”
“Vậy…” Cô thấy anh không có cái động tác gì, vẫn còn do dự nói: “anh xuống?”
Thế nhưng anh lại bất động, thân thể vẫn là dán lên cô, chỉ là vùi đầu đến cổ của cô, nói thật nhỏ, “Tân Hoành, em nói đúng.”
Cô ở phía dưới anh, sửng sốt. Một hồi lâu, mới hiểu được, người đàn ông này là ở trả lời câu hỏi của cô. Cô hỏi anh, “Anh lấy em, là bởi vì anh yêu em, không thể rời bỏ em, đúng không?” Anh trả lời cô, “Em nói đúng.”
Tân Hoành nhất thời trong tim có cái gì tình cảm hung hăng bị đánh úp, trong phút chốc, mềm đến rối tinh rối mù.
Dịch Tân là người như vậy, bất cần đời, cho dù đối với cô có mấy phần nghiêm túc cùng thật lòng, cô cũng chưa từng có hy vọng xa vời qua anh có thể đem đối với cô thừa nhận tình cảm thản nhiên như vậy, thản nhiên… Gần như hèn mọn. Chính là cô muốn làm khó câu hỏi của anh. Mà anh, nhưng cũng nghiêm túc.
Cô vươn tay, ôm thật chặt hông của anh, ghé vào lỗ tai anh nói: “Dịch Tân, đời này có thể gặp được anh, thật sự là thật tốt quá!”