Chương : Chúng Ta Xứng Đôi Như Vậy, Chẳng Phải Là Vừa Khéo?
Hai người nằm lên trên giường, lại nói rất nhiều lời, chỉ là cơ hồ đều là Tân Hoành đang nói. Vốn là Dịch Tân đối với cô, lời nói cũng không phải là ít như vậy, chỉ là người này mỗi lần nói ra vài lời nói, cũng có thể đem cô vừa giận vừa xấu hổ, cô bị nghẹn đã mấy lần, cũng không cho anh cơ hội nói chuyện rồi, chỉ cho anh trả lời vấn đề cô hỏi.
Dịch Tân cũng vui vẻ ôm cô, tay có một chút cũng không dừng vuốt tóc cô.
Tân Hoành phần lớn đều là đang hỏi anh một chút chuyện anh đang H thị, anh ở nơi này lớn lên. Nói xong, lại đột nhiên nghĩ đến Phong Dương, hỏi, “Phong Dương là em họ của anh, hắn kêu ông ngoại là ‘ông nội’, sao lại họ ‘Phong’? Mà anh, gọi ông ‘ông ngoại’, tại sao lại là họ ‘Dịch’?”
Anh nghe cô vừa hỏi, mắt đẹp nhìn trên mặt cô nhìn một hồi lâu, mới ôm cô lật lại, “Phong Dương vốn là gọi ‘Dịch Phong Dương’, là con của chú hai anh, chỉ là người từ nhỏ được xưng mình thấy người chết phải cứu, đối với Dịch gia làm những chuyện kia khinh thường tham dự, chung quy lại bởi vì thân phận ‘con cháu của Dịch gia’, không hiểu bị cuốn vào một chút hắn chán ghét giao dịch trong tối, sau liền định đem chữ ‘Dịch’ xóa đi, lưu lại ‘Phong Dương’, làm cho mình sạch sẽ.”
Tân Hoành vừa nghe, nhất thời trong lòng kinh ngạc một phen, nhưng có chút không tin, “Vậy hắn như vậy chẳng phải không khác nào cùng nhà họ Dịch cắt đứt quan hệ? Dịch lão… Người như vậy. . . Có
thể cho phép chuyện này xảy ra?”
“Ừ, quả thật không cho, thiếu chút nữa tự tay đem tiểu tử kia làm thịt rồi.” Dịch Tân cười khẽ. “Tiểu tử kia cuối cùng còn có chút tự biết rõ, biết ông cụ sẽ tức giận, chốc lát không dám ở lại, trực tiếp liền chạy đi nước Mỹ.”
Tân Hoàng gật đầu, cho là Phong Dương chạy trốn rất sáng suốt. Dịch Tân giễu cợt cười một tiếng, “Chỉ là mới vừa xuống máy bay, liền bị ông ngoại người bắt được, lập tức trục xuất trở về Dịch gia.”
Tân Hoàng bị kinh sợ. Lại hỏi, “Này, sau đó thì sao? Tại sao hắn đến nay còn có thể sống tốt hay sao?”
Anh nhẹ nhàng giương môi cười một tiếng, “Khi đó, ông ngoại cơ hồ có lẽ đã không quản rồi, chuyện Dịch gia đều là chính anh xử lý, anh có tâm thả hắn một con đường sống, ông ngoại coi như lại tức giận, mạng vẫn là sẽ cho hắn giữ lại.”
Tân Hoàng gật đầu, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy Dịch Tân cái người này vẫn là rất hiền lành.
Anh lại trả lời vấn đề bên ngoài, “Mà anh, là bởi vì mẹ của anh là con gái ông ngoại thích nhất, chỉ là hôn nhân bất hạnh, ông ngoại liền đem anh tới đây, từ nhỏ giữ ở bên người nuôi.”
Anh bình tĩnh nói xong, nhưng Tân Hoàng chính là mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy, anh cũng không dễ dàng, ít nhất, nhất định không giống trên mặt anh nói dễ dàng như vậy. Hôn nhân bất hạnh… Cô biết, gia đình như vậy những đứa trẻ từ nhỏ cũng có chút tự ti, huống chi là bị nuôi dưỡng ở một gia tộc khác, ở nhà người khác, cho dù ông ngoại che chở anh, anh cũng muốn bỏ ra hơn những người khác nhiều, rất nhiều cố gắng mới có thể ở bình thường khi có vô số người chất vấn.
Mà anh, từ ăn nhờ ở đậu đến phát hiện hôm nay trở thành nắm quyền chính thức của Dịch gia, trong lúc này trải qua gian khổ và khiêu chiến, sợ là người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Người ngoài luôn nhìn anh như vậy, liền trong lòng hâm mộ, chỉ có thể chính anh mới biết bước này chạy bộ, trong đó có bao nhiêu khó khăn.
Tân Hoàng đưa tay vòng qua hông của anh, vùi đầu ở trong lòng anh, tâm tình có chút khổ sở, phức tạp. Hồi lâu, cuối cùng, lời đến khóe miệng, nhưng chỉ là một câu, “Ừ, chúng ta cũng coi là môn đăng hộ đối.” Thân thể anh khẽ cứng lại.
“Chúng ta cũng sinh ra ở gia đình có hôn nhân bất hạnh, những người khác sẽ không biết cũng không thể tưởng tượng, nhưng anh xem, lần này, em hiểu rõ anh… anh hiểu em… chúng ta như vậy, chẳng phải là xứng đôi vừa lứa?”
Cô nói xong, hồi lâu thân thể của anh cũng không động, chỉ là giữ vững tư thế ôm cô, Sau đó, cô chỉ cảm giác thân thể anh khẽ chấn động, anh thật thấp cười ra tiếng.
Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh đem cô thật sâu thu lại, bên môi cười, có tên, gọi vui vẻ.
“Ừ, đúng là xứng đôi vừa lứa.” Anh trả lời cô.
Sau đó, anh cùng cô nói chuyện, liền đúng là nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, không hề trêu chọc cô nữa. Cô muốn nghe cái gì, anh liền cùng cô nói. Từ chuyện của anh khi còn bé, đến tính tình Dịch lão.
Anh cùng cô nằm trên giường, âm thanh thật thấp, không lâu lắm, cô có chút buồn ngủ. Cô thật ra chính là vô cùng mệt mỏi, lúc này bị anh ôm vào trong ngực, lại vừa lúc thích hợp ngủ.
Mơ mơ màng màng một lúc, chỉ nghe điện thoại vang lên, rồi lại cực nhanh bị người chặn lại, trả lời thật thấp mấy chữ xong, ấm áp bên cạnh cẩn thận từng li từng tí rời đi. Thần trí cô cứ như vậy liền thanh tỉnh.
Mở mắt ra, thấy người kia đang mặc quần áo, nhìn sắc trời bên ngoài, cũng chính là vừa mới bắt đầu ngày mới, không khỏi có chút đau lòng “Không ngủ một chút nữa được sao? Anh vẫn chưa có ngủ.”
Anh nghe xong, nhanh chóng đem đai lưng thắt lại, liền cúi thấp người đến gần mặt cô, ở trên trán cô khẽ hôn một cái, “Em ngủ tiếp một lát, anh có chút chuyện đi xử lý một chút.”
Lại nói, “Anh một lát sẽ phân phó, để cho bọn họ không nên tới quấy rầy em… em buổi sáng ngủ một giấc đi. anh ước chừng buổi chiều sẽ trở lại rồi, đến lúc đó anh bồi em.”
Tân Hoàng nghĩ thầm, người này lại còn coi nơi này như nhà ở B thị! Ông ngoại ở chỗ này, cô có thể không biết xấu hổ tham ngủ?
Dịch Tân lại như biết cô đang suy nghĩ gì, lập tức lại bổ sung. “Ông ngoại a, em không phải cần quản người.”
Tân Hoàng nhất thời liền hoa lệ đầy đầu vạch đen rồi. Ngoài miệng nhưng chỉ là nói: “Ừ, được, anh có chuyện trước hết đi đi, yên tâm.”
Dịch Tân lại ở trên môi cô trằn trọc một phen, lúc này mới cầm lấy áo khoác đi ra cửa.
Người nọ sau khi đi, Tân Hoàng lại mơ mơ màng màng ngủ một lát, nhưng trong lòng nhớ tới lần đầu tiên đến nhà chồng không thể thức dậy quá muộn, sẽ thất lễ, ngược lại không có ngủ say. Sau đó, quyết định cũng không ngủ, rời giường dọn dẹp tốt liền đi xuống lầu. Cũng đang thấy người trong đại sảnh thì tâm nặng nề, kinh ngạc một chút.
Chương
Trong đại sảnh, Phong Dương cùng Tang Nhuế và Dịch lão đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ nghiêm túc mà nghiêm túc nhìn cô.
Cô cố gắng bình phục tâm tình, ở trong đầu cẩn thận nhớ lại một lần, mới vừa xác định hiện tại đúng là không tới giờ rưỡi sáng, cô tuyệt đối không có dậy muộn.
Nghĩ như vậy, cả người mới thở dài một hơi, mới có thể ổn định bước, đi tới chỗ ba người nhìn cô chăm chú hồi lâu.
Phương thức xuống lầu như vậy, thật đúng là khiêu chiến người a… Không cẩn thận sẽ đùi mềm té xuống đó a…
Tới đại sảnh, hướng về phía Dịch lão cung kính kêu một tiếng”Ông ngoại” , lại Hướng Phong Dương cùng Tang Nhuế hỏi thăm, lúc này mới sử dụng ánh mắt hỏi thăm Tang Nhuế, hi vọng cô có thể giải thích sớm tinh mơ một đống người tụ tập lại cùng nhau làm tăng khí áp a.
Tang Nhuế tiếp thu được, miễn cưỡng cười cười, giải thích, “Cậu xuống thật là khéo, vừa lúc là giờ cơm. Mới vừa rồi chúng ta ở chỗ này nói chuyện, nói đến ông nội mấy ngày gần đây cất giữ Giáp Cốt, tớ nhớ tới cậu biết về Giáp Cốt Văn, đang cùng ông nội nói đến cậu…cậu liền xuất hiện rồi.”
Tang Nhuế nói rồi, Dịch lão lúc này mới lên tiếng, hỏi, “Cô biết Giáp Cốt Văn? Cô không phải là học tiếng ngoại quốc sao?”
Lời kia của Dịch lão có chút rõ ràng khinh thường.
Tân Hoành vội nói, “Biết. Bà ngoại cháu là nhà ngữ ngôn học, bà
cả đời nghiên cứu chữ viết, cháu từ nhỏ đi theo bà lớn lên, cũng nhận được một chút chữ cổ, đồ cổ.”
Tang Nhuế vừa vội vàng bổ sung nói: “Đúng vậy a, Hoành Hoành từ nhỏ nhớ tới Tứ Thư Ngũ Kinh lớn lên, hiện mà nay có thể nói là thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa mọi thứ giai thông rồi.”
Dịch lão nghe, ý vị sâu xa nhìn Tân Hoành một chút, mới đứng dậy, nói: “Đi thôi, nên dùng bữa sáng.”
Nói xong, mình dẫn đầu hướng phòng ăn đi.
Tân Hoành ở trong lòng may mắn thở ra một hơi… May mắn không có ngủ quá muộn!
Có thể vượt qua bữa ăn sáng, thật sự là tốt quá!
Bữa ăn sáng qua đi, Dịch lão liền gọi Tân Hoành lên phòng, mang cô cùng nhau đi thư phòng của ông, đem Giáp Cốt gần đây ông thu tập được lấy ra, cẩn thận từng li từng tí. Ông cụ không nói gì, nhưng ý đồ là cực kỳ rõ ràng, Tân Hoành lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nhận thức. Cô cử chỉ cũng cực kỳ cẩn thận, tận lực tránh khỏi đụng phải những thứ Giáp Cốt kia.
Cô như thế, trên mặt Dịch lão rốt cuộc mới có chút hiểu, thấy cô chân mày nhíu lại, thậm chí chủ động hỏi cô, “Có vấn đề gì không?”
Tân Hoành lúc này mới lớn mật hỏi, “Ông ngoại, mạo muội hỏi một câu, bảy mảnh Giáp Cốt ngài là từ nơi nào lấy được?”
Thấy ông cụ con mắt híp lại, vừa vội vàng bổ sung, “Bảy mảnh Giáp Cốt, từng mảnh đều là Trân Phẩm. Chỉ là từ chữ viết trên Giáp Cốt xem, cũng là đã chạy đến European mất mảnh xương, Quốc Nội là không có. Nếu như Giáp Cốt này là từ Quốc Nội, vậy…Chỉ sợ cũng không phải thật, chỉ là theo mắt của cháu xem, lại đúng là chính phẩm. Cho nên…”
Ông cụ nghe lời của cô…, rốt cuộc nở nụ cười, nụ cười còn rất thân thiết, cắt đứt lời của cô, nói: “Ừ, quả thật không tệ, có chút kiến thức! Mảnh xương quả thật thật ra ở Châu Âu! Là một hậu bối của bằng hữu gần đây từ Châu Âu trở về, biết ta thích những thứ đồ này, đặc biệt mang tới đây hiếu kính cho ta.”
Tân Hoành lần nữa ở trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa không nhịn được cảm khái tài sản của Dịch gia.
Tùy tiện hiếu kính, chính là bảy mảnh Giáp Cốt, chuyện này…Giống như, cô tới nơi này, cũng là hai tay trống không…Bởi vì ông cụ rốt cuộc biết Tân Hoành còn có thể nhận được chút chữ cổ, đồ cổ, có thể thưởng thức đánh giá chút đồ cất giữ, đối với Tân Hoành thái độ rốt cuộc hòa hoãn không ít, tất cả buổi sáng đều kéo cô cùng nhau nhìn ông cất giữ một ít chữ viết đồ cổ.
Tân Hoành không biết Dịch lão thật hăng hái tới muốn tìm người chia sẻ cất giữ tâm tình cùng tự hào, vẫn là suy nghĩ muốn thử cô, trong toàn bộ quá trình nhất định bảo trì độ cao hết sức bó buộc, ông cụ kia chỉ cho nàng xem mỗi một đồ, cô đều không dám chút nào chậm trễ, chuyên nghiệp xem xét, cùng chuyên gia không có gì khác biệt.
Cũng may, ông cụ rốt cuộc ở bức cô phải kiểm tra kỹ càng mới bỏ qua cho cô, cô có chút kiệt sức rồi, mới phát hiện đã giữa trưa rồi.
Cô…Cô thế nhưng chống đỡ được tròn một buổi sáng!
Chỉ là, Dịch Tấn buổi trưa vẫn chưa về.
Ông cụ giống như là hoàn toàn không có chú ý, tự tại cực kì, thậm chí còn thăm hỏi cô mấy câu, “Đúng rồi, Hoành Hoành, quê quán ở nơi nào à?”
Tân Hoành nghiêm chỉnh mà đợi, “A thị.”
“Vậy những thứ này món ăn có ăn quen chứ?” Buổi tối ta bảo đầu bếp làm cho cháu mấy món ăn ở quê.”
Tân Hoành vội nói, “Không cần, ông ngoại. Cháu ăn quen, A thị cùng H thị cũng không khác nhau nhiều, còn nữa cháu bình thường không có việc gì, cũng thích làm những thứ đồ này ăn.”
Ông cụ hài lòng gật đầu một cái.
Tang Nhuế lập tức đã nắm câu chuyện, “Hoành Hoành, buổi chiều tớ đi mua ít thứ, cậu cùng đi với tớ được không?” Nói xong, thậm chí lặng lẽ đối với Tân Hoành nháy mắt, cố ý cậu không đi cùng tớ đi ra ngoài cậu còn muốn cùng ông cụ cùng nhau Văn Hóa Phục Hưng sao?
Tân Hoành xem hiểu rồi, nhịn cười, lắc đầu, “Không, Dịch Tân buổi chiều anh ấy dẫn tớ đi ra ngoài hình như có chút chuyện.”
Cô không có nói, Dịch Tân mang cô đi ra ngoài là chơi… Tang Nhuế nghe, sắc mặt nháy mắt cứng đờ, cũng là cực nhanh, lại đổi lại cười, “Ừ, nếu như hắn bận, cậu cũng có thể cùng tớ đi cùng nhau.”
Tân Hoành không có suy nghĩ nhiều, chỉ là lúc xế chiều, Dịch Tân lại vẫn là chưa có trở về, tận tới đêm khuya cũng không có.
Tân Hoành ở trong phòng đợi anh hồi lâu, đến hơi trễ, bất đắc dĩ cô tối hôm qua vốn là ngủ không được ngon giấc, hôm nay lại khẩn trương cao độ cả ngày, lúc này ở trên ghế sofa xem ti vi, cũng nhịn không được mỏi mệt nữa, ngủ thiếp đi.
Ngủ được một lúc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, có một đôi tay bế cô lên. Cô mở mắt ra, đập vào mắt, người đàn ông diện mạo vẫn có chút mơ hồ, chỉ là có thể mơ hồ thấy rõ anh nhíu chân mày. Lúc này tâm tình anh hình như không tốt lắm.