Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngay cả một người lười biếng như tôi cũng phải ra ngoài vào các ngày trong tuần. Tôi không còn lựa chọn nào khác, dù một sinh viên có rảnh rỗi đến đâu thì họ vẫn là một sinh viên, và tất nhiên là vẫn phải đến lớp.
Buổi chiều ngày thứ hai, tôi bước ra khỏi nhà với chiếc máy tính xách tay trong túi.
Không khí mùa xuân thật thoải mái.
Ughhh, nhưng thay vì cảm thấy trong người sảng khoái hơn, tôi lại muốn quay về nhà ngay lập tức.
Từ nhà tôi đến cổng sau trường mất tầm 10 phút đi bộ, nếu chỗ này xa hơn một tí, tôi đã không ngần ngại mà đi taxi rồi.
Nhưng hiện tại thì không được, bởi vì đây là một khoảng cách khá ngượng ngùng để tôi có thể đi taxi.
Khi tôi đến gần trường hơn, tôi thấy có rất nhiều nhóm người đang hối hả đi lại. Có lẽ là họ đang quay trở lại trường sau một bữa trưa muộn.[note60298]
Tôi chen qua họ và đi về phía cổng sau, rồi tiến đến tòa nhà nơi sẽ diễn ra lớp học của tôi.
Sau khi đặt chiếc máy tính xách tay xuống bàn và thở dài một hơi.
“Ồ, mày đã tới rồi đấy à.”
Người bạn duy nhất của tôi đã đến bắt chuyện với tôi.
“Ừm, tao tới rồi đây. Có chuyện gì à?”
“Tao còn đang định liên lạc với mày đấy, tao đang lo rằng mày đã chết đói rồi cơ.”
Một người bạn thực sự quan tâm đến sức khoẻ của tôi, có lẽ vậy.
“Tao không sao đâu, mày không cần phải lo lắng nữa.”
“Mày có mua nồi để nấu mì không đấy?”
“Không, và dù tao có lười đến đâu thì tao vẫn có thể tự nấu mì ăn được mà.”
“Thật sự như lời mày nói à?”
Cậu ta có vẻ không quan tâm lắm, vội lục tung túi xách của mình để tìm thứ gì đó.
“Rồi sau đó thì sao?”
“Tao đã thuê một người giúp việc.”
Bàn tay đang lục lọi chiếc túi xách của cậu ta bỗng dưng cứng đờ.
“Thật hả?”
“Thật đấy.”
“Tao chỉ nói vu vơ thế thôi, vậy mà mày thật sự đã thuê một người giúp việc sao? Thật không giống mày chút nào, về khoảng làm việc nhanh chóng như vậy.”
“Tao đã suy nghĩ về điều đó và nhận ra rằng nó thật sự không phải là một ý kiến tồi. Việc nhà đối với tao rất phiền phức, với cả tao cảm thấy bản thân nên ăn thêm nhiều bữa khác nhau.”
“Đúng đấy, nếu mày có nhiều tiền thì tốt hơn hết là nên thuê người khác để chăm sóc cho mày.”
Cậu ta nhún vai.
“Vậy thì, mày trả họ bao nhiêu vậy?”
Tôi mở túi xách và lấy chiếc máy tính xách tay ra để lên bàn.
“500.000 won mỗi tháng.”
“Hmmm… Hảa? 500.000 won một tháng?”
Khi tôi gật đầu một cách hờ hững, cậu ta bắt đầu nhíu mày, trông như cậu ta vừa nghe thấy một điều gì đó vô lý vậy.
“Sao?”
“Sao á? 500.000 won một tháng? Đó là một cuộc giao dịch khá hời đấy!”
“Nhưng họ sẽ ở lại chỗ tao mà không phải đi làm, vì vậy về cơ bản là họ sẽ làm việc 24/7. Nếu mày tính theo cách nhân hai mươi bốn với ba mươi, thì thậm chí nó còn thấp hơn mức lương trung bình phải không?” [note60299]
“Còn có cả giờ ngủ nữa, nên mày không thể tính như vậy được… Cơ mà đợi đã, họ ở chung nhà với mày à?”
“Đúng rồi.”
“...”
Có lẽ cậu ta không biết phải nói gì, phản ứng của cậu ta hôm nay dường như có phần hơi thái quá.
Ngay sau đó, cậu ta dường như đã nhớ ra gì đó và hỏi tôi.
“Cái này để đề phòng thôi, người mà mày thuê giúp việc… Liệu có phải là con gái không?”
“Đúng vậy, cô ấy là con gái.”
“Chuyện này điên rồ thật đấy…”
Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, cái nhìn đó có thể tổn thương về mặt cảm xúc với một người cô đơn như tôi.
Trước khi bị ánh nhìn ấy làm tổn thương thêm, tôi quay trở lại với chiếc máy tính xách tay của mình, và cậu ta bắt đầu cười khẩy.
“Tao còn có thể nói gì bây giờ nhỉ? Mày thật sự phá vỡ đi các tiêu chuẩn xã hội rồi tên điên ạ.”
“Có lẽ cũng có một chút…”
Sống với một cô gái mà tôi chưa từng gặp trước đây không phải là một chuyện bình thường, tôi biết rõ điều đó.
“Mà thôi kệ đi, cơ mà khi nghĩ về việc mày kiếm được lợi nhuận từ các khoản đầu tư, tao tự hỏi liệu nó diễn ra như thế nào nhỉ…”
“Tao thường sẽ viết các chương trình cho các nhà đầu tư, vì vậy nên tao chỉ cần xử lý các số liệu thôi.”
“Thôi được rồi, tao không biết nhiều về việc này nên dừng lại đi. Nhưng mà… một cô nàng giúp việc, sống tại nhà mày sao?”
“Ừm.”
“Mày với cô ấy chắc hẳn là có gì đó nhỉ?”
Đúng vậy, nếu cô ấy là một người hoàn toàn xa lạ, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý sống trong nhà tôi.
Nhưng cô ấy vẫn để ý đến tôi từ xa, và cô ấy biết rõ rằng tôi không phải là một loại người sẽ làm phiền đến cô ấy.
“Một phần cũng bởi vì cô ấy học cùng khoa với chúng ta.”
Tôi đã định nói rằng đấy là Yoo Si-eun, chủ tịch hội học sinh của trường chúng tôi, nhưng rồi lại thôi.
Kể cả khi điều đó ổn với tôi, nó cũng không có nghĩa là sẽ ổn với cả Si-eun, có thể đó là điều mà cô ấy muốn giữ bí mật. Vậy nên sẽ không tốt nếu tôi tiết lộ mọi chuyện một cách liều lĩnh.
“Cùng khoa với chúng ta à?”
“Đúng vậy, cô ấy cùng khoa với chúng ta, chuyên ngành khoa học máy tính.”
“...Thật hả?”
Trông giây lát, cậu ta tỏ vẻ nghi ngờ những lời tôi nói.
“Hmm, nhưng mà nó cũng tốt hơn là mở một nhà hàng gà rán sau khi tốt nghiệp ngành khoa học máy tính. Thành thật mà nói công việc lương 500.000 won một tháng cũng không tệ.”
Cậu ta đã chấp nhận nó, phew, thật sự tôi khá nhẹ nhõm với nó đấy.
Đúng lúc đó, tôi thấy Si-eun bước vào lớp học.
Với một mái tóc đen dài óng ả, cô ấy mỉm cười rạng rỡ và vẩy tay vào đón những người cô đi ngang qua.
Cô ấy trông giống hệt một Si-eun của thường ngày.
Hoàn toàn khác với người mà tôi nhìn thấy khi làm người giúp việc, Thật khó tin khi phải nói cả hai là cùng một người, như thể cô ấy có một người chị em sinh đôi ẩn nấp ở đâu đó vậy.
“Mày đang nhìn chằm chằm cô ấy kìa.”
“C-cái?”
“Ý tao là Si-eun.”
Tôi quay lại, cậu ta nhìn tôi với một nụ cười nhếch mép.
Sau đó, cậu ta bắt đầu trêu chọc.
“Mày phải lòng cô ấy rồi phải không?”
“KHÔNG.”
“Mọi người thường sẽ chối bỏ một việc gì đó mà họ muốn giấu diếm đó.”
“Tao sẽ phủ nhận ngay cả khi tao không hề giấu diếm bất cứ thứ gì.”
“Vậy thì sao nào? Cô ấy là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường chúng ta. Cô ấy còn có tính cách rất tốt và điểm số của cô ấy cũng rất cao. Có lẽ phải là cô gái được yêu thích nhât đấy nhỉ?”
“Tao sẽ nói với bạn gái mày về việc này.”
“Mày thậm chí còn không có số của cô ấy.”
Cậu ta nói thêm: “Với cả bạn gái tao xinh hơn gấp một trăm lần nên tao không quan tâm.”
Đúng rồi, tôi nhớ là đã từng nghe tin đồn về bạn gái của cậu ta. Dường như họ đã hẹn hò từ hồi trung học, tôi đoán vậy.
Duỗi người, cậu ta nói tiếp.
“Mà mày không nghĩ là mày cũng nên đi kiếm bạn gái luôn đi sao? Yoo Si-eun có thể hơi… À không, thật ra thì rất khó…”
“Đầu tiên thì, tao nghĩ mình nên đi kết thêm bạn thì hơn.”
“Đúng vậy đấy.”
Cậu ta cười vui vẻ và đồng ý với những gì tôi nói.
“Khi đã thân thiết hơn rồi thì sẽ nhận ra đi chơi với mày thực sự rất vui. Chỉ là mày hơi đặc biệt hơn người khác một chút thôi.”
“Mọi người hay nói những người đặc biệt thường dễ bị soi mói mà.”
“Nhưng trông mày cũng không tệ, đối với một người chỉ ở lì trong nhà, thì so với họ mày vẫn ổn áp hơn. Nếu mày cố gắng, mày cũng có thể dễ dàng tìm được một cô bạn gái ấy chứ.”
Nói thì dễ lắm khi cậu ta là một tên đã có bạn gái. Thấy tôi im lặng, cậu ta vỗ vai tôi.
“Bây giờ mày đã có được một cô hầu gái rồi, hãy thử làm quen với một số cô gái khác đi.”
“Cô ấy là người giúp việc, không phải người hầu.”
“Chẳng phải tiếng anh cả hai từ đấy đồng nghĩa sao?” [note60300]
“Thật vậy à?”
“Ai lại quan tâm đến thuật ngữ chính thức nó như nào chứ? Chẳng phải gọi ‘hầu gái’ sẽ hay hơn là ‘người giúp việc’ sao?”
Tôi không chắc lắm về phần nó có hay hơn không, nhưng nếu nói thuận miệng và nhanh hơn thì đúng vậy thật.
“Dù sao thì mọi người vẫn thường bảo tuổi trẻ không thể mua được bằng tiền mà, vậy nên mày hãy thử hẹn hò với một ai đó xem?”
“Mày cũng sẽ không thể mua được thời gian bằng tiền, vậy nên tao thà đi ngủ còn hơn là lãng phí thời gian vào một cuộc tình nào đó.”
“Tao biết ngay là cậu sẽ nói thế mà… Hãy suy nghĩ thêm về điều đó đi.”
“Ừm.”
Trả lời một cách mơ hồ, Cậu ta chỉ đành rời đi với một nụ cười cay đắng.
Cậu ấy thực sự là một sinh viên gương mẫu, luôn ngồi ở phía trước trong lớp học.
Trong khi đó, tôi lại ngồi ở hàng ghế cuối cùng, những người ngồi ở đây thường sẽ giống với một lời tuyên bố rằng ‘tôi sẽ không để ý tới các bài giảng trên lớp học đâu’.
Còn về phần Si-eun, một sinh viên siêu gương mẫu, cô nàng luôn ngồi chễm chệ ở vị trí đối diện giáo sư. Sự nhiệt tình của cô ấy thực sự rất đáng ấn tượng.
Đang nhìn cô nàng với vẻ ngưỡng mộ, tôi đột nhiên thấy Si-eun quay đầu lại.
Cô nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó, rồi chợt cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
Sau đấy cô nàng lại nhanh chóng quay đầu trở lại.
Vừa rồi là sao vậy?
Tôi thoáng bối rối trước hành động khó hiểu của Si-eun, nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, vậy nên tôi quyết định không suy nghĩ thêm về nó nữa và đảo mắt trở lại chiếc máy tính xách tay của tôi.