Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Những ngày tháng trôi qua thật chậm rãi, và cuối cùng thứ sáu cũng đã đến.
Tôi hầu như không nghe giảng bất cứ thứ gì khi ở trong lớp, chỉ ăn đồ ăn nhanh ở căn tin hoặc mì ly cho qua, rồi sau đó lại dành cả ngày để sử dụng máy tính khi về nhà.
Sống như thế này khiến thời gian của tôi trôi nhanh hơn.
Sau khi chịu đựng bài giảng cuối cùng và quay về nhà, tôi nhận thấy có một chiếc hộp nằm ở một góc trong phòng khách.
Ba bưu kiện từ bưu điện gửi đến, còn người gửi thì… Chắc chắn là Si-eun rồi.
Một cái đến vào hôm thứ tư, một cái khác thì vào thứ năm và cái cuối cùng là vào hôm nay.
Có lẽ cô ấy đang gửi đồ đạc của bản thân đến đây theo một cách có trật tự nhỉ.
Và hôm nay là thứ sáu, điều này có nghĩa là bắt đầu từ tối nay, Si-eun sẽ bắt đầu ở lại ngôi nhà này.
Một giờ sau trôi qua và tiếng chuông cửa vang lên, không có người nào đến thăm nhà tôi vào lúc này, vậy nên chỉ có thể là người ấy.
Khi tôi mở cửa, quả nhiên là Si-eun đang đứng ở đó.
Cô ấy trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo khoác mỏng và một chiếc váy ngắn.
Đó chính là Yoo Si-eun mà tôi thường thấy ở trường.
Si-eun giơ một tay lên và chào tôi.
“Chào cậu.”
“À, vâng, ờm… Xin chào?”
“Sao cậu lại có vẻ ngượng ngùng thế?”
“À thì… Tôi chưa từng chào đón một người giúp việc nào trước đây nên...”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi bắt đầu làm công việc người giúp việc đó.”
Si-eun đáp lại tôi bằng một tiếng cười khúc khích.
Cô ấy nói đúng, có lẽ tôi thấy ngượng ngùng chỉ vì tôi là một người sống ẩn và ít tiếp xúc với người khác thôi.
Si-eun cởi giày và đặt chúng gọn gàng trước khi bước vào trong.
Một mùi hương lạ tràn ngập trong không khí, có lẽ cô ấy đã xịt một ít nước hoa trước khi đến đây. Mùi này không giống như khi cô ấy đến đây lần trước.
Nghĩ lại thì, lần trước trang phục của cô ấy cũng khá đơn giản. Có vẻ như là sẽ có sự khác biệt giữa Si-eun khi đi học và Si-eun khi đi làm.
Si-eun nhìn vào những chiếc thùng chất đống ở góc phòng rồi hỏi tôi.
“Cậu đã lấy gom đồ của tôi lại đấy à?”
“Tôi định mở ra và sắp xếp chúng lại, nhưng rồi lại thôi và tôi bắt đầu xếp chồng chúng lên nhau.”
“Làm tốt lắm, vì nếu cậu mở nó ra thì tôi đã kiện cậu rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và hỏi cô ấy.
“Đây là tất cả những đồ đạc của cậu à?”
“Ừm.”
“Có vẻ ít hơn tôi mong đợi.”
“Tôi đã vứt bỏ hết những thứ không cần thiết như dụng cụ nấu ăn vì tôi không cần dùng chúng nữa rồi.”
“Hmm.”
Cô ấy sẽ sống ở đây như một người giúp việc trong một thời gian dài, vậy nên cô ấy sẽ không cần mang theo những vật dụng đã có sẵn ở đây.
Nhưng ở đây chỉ có ba chiếc hộp, bao gồm cả quần áo và mền gối, điều này có nghĩa là cô ấy có rất ít đồ đạc.
Trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ thì Si-eun quay sang hỏi tôi.
“Tôi nên sử dụng phòng nào đây?”
“Ờm…”
Tôi vẫn chưa quyết định về điều đó, tôi chỉ nghĩ sẽ cho cô ấy sử dụng bất cứ phòng nào khác ngoài phòng của tôi mà cô ấy muốn. Đấy là những gì tôi dự định.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi lên tiếng.
“Tôi chỉ sử dụng duy nhất phòng của tôi, nên cậu có thể chọn bất kỳ phòng nào ngoại trừ phòng đó đều được, cả ba phòng còn lại.”
“Thật sự… Tôi có thể tự chọn bất kỳ phòng nào tôi muốn sao?”
“Đúng vậy.”
“Ưm~”
Được lựa chọn, Si-eun dường như suy nghĩ rất kỹ, bất kỳ phòng nào cũng đều ổn với tôi thôi. Tôi có thể sử dụng cả ba phòng còn lại mà không vấn đề gì.
Cuối cùng, Si-eun mở cửa cả ba căn phòng và bắt đầu so sánh kích thước của chúng.
“Vậy thì tôi sẽ chọn phòng này.”
Cô ấy chỉ vào một căn phòng nhỏ nhất, đồng thời cũng là căn phòng cách xa tôi nhất, có lẽ là để phòng những trường hợp bất trắc xảy ra.
Nhưng cũng không hẳn là có bất kỳ lý do gì để lo lắng như vậy.
“Được rồi, vậy từ giờ trở đi. Đây là phòng của cậu.”
“Ừm, tôi sẽ đi chuyển đồ của mình vào.”
Nói xong, Si-eun cầm một chiếc hộp và đi đến căn phòng mà cô ấy chọn, còn tôi thì đi theo sau cùng với hai chiếc hộp còn lại.
Si-eun đi vào và đặt đồ đạc của mình vào căn phòng trống.
“Sạch sẽ lại còn đẹp.”
Tôi cũng đặc hai chiếc hộp đang cầm xuống và đồng ý với những gì cô ấy nói.
“Đúng là như vậy nhỉ.”
Như Si-eun đã nói, căn phòng rất sạch sẽ. Nó sạch bong trước cả khi tôi chuyển đến, và công ty chuyển nhà cũng đã dọn sạch lại thêm lần nữa khi tôi đến đây.
Nhưng như thế này có phải là quá gọn gàng rồi không?
“Nghĩ kỹ thì.”
“Hửm?”
“Ở đây không có bất kỳ món đồ nội thất nào cả.”
“Ồ…”
Có vẻ như Si-eun cũng vừa mới nhận ra.
Tôi đã mua và sắp xếp đồ đạc cần thiết cho phòng của mình rồi, nhưng tất nhiên là phòng của Si-eun thì vẫn chưa. Dù sao thì, chúng tôi cũng vừa mới chọn được phòng cho cô ấy hôm nay mà.
Tôi không biết nhiều về phòng của con gái, nhưng tôi đoán chắc chắn là cần phải có bàn trang điểm và giường. Thêm cả một bộ bàn ghế vì cô ấy cũng cần phải học nữa.
Tôi hỏi Si-eun.
“Tôi có nên chọn một số đồ nội thất cho cậu không?”
“KHÔNG.”
Si-eun xua tay tỏ ý không quan tâm đến vấn đề ấy.
“Tại sao? Nó sẽ khó chịu lắm đấy.”
“Sẽ rất kì nếu cậu mua những thứ đó cho tôi trong khi tôi chỉ làm một người làm thêm.”
“Dù sao thì tất cả những đồ nội thất cũng sẽ ở lại nhà tôi, có thể sau này tôi cũng sẽ cần đến chúng, vậy nên không sao cả.”
“Kể cả vậy thì…”
Si-eun vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng, dường như cô ấy nghĩ rằng nếu yêu cầu nhiều thứ như vậy sẽ rất vô liêm sỉ.
“Ít nhất thì cậu cũng nên có một chiếc giường nhỉ. Vì nếu cậu ngủ trên sàn cứng, cơ thể của cậu sẽ rất đau nhức đấy, có thể cậu sẽ không cảm nhận được nó bây giờ vì cậu vẫn đang còn trẻ mà.”
“Chúng ta bằng tuổi nhau đấy. Hơn nữa, tôi không định làm công việc này cho tới lúc già, vậy nên không sao cả.”
Mặc dù nói vậy, nhưng Si-eun dường như nhận ra cô không thể từ chối một cách kiên quyết vì thế nên cô vội nói thêm: “Nhưng mà ổn thôi”.
“Bởi vì sẽ rất tệ nếu tôi cố gắng từ chối trong khi chủ nhà lại muốn mua nó.”
“Đúng vậy đấy, thế nên hãy lập một danh sách sơ bộ về các món đồ nội thất cậu muốn và nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đặt nó cho cậu.”
“...Ừm.”
Si-eun dường như có điều gì đó muốn nói ra nhưng lại chỉ cắn môi thay vì nói, và tôi cũng cảm thấy không cần phải tọc mạch về vấn đề này cho lắm.
Một lát sau, Si-eun quay đầu lại và hỏi tôi.
“Bữa tối thì sao?”
“Tôi vẫn chưa ăn.”
“Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị, chỉ cần nấu các món đơn giản từ nguyên liệu chúng ta mua từ trước đó là được phải không?”
“Ừm.”
Dụng cụ nấu nướng và nguyên liệu mà Si-eun đã mua đều còn nguyện vẹn. May mắn thay, cô nàng đã chọn những nguyên liệu có hạn sử dụng khá dài.
“Chúng ta đã có các dụng cụ nấu ăn rồi, và tôi cũng có đủ tiền trong người để mua những phần nguyên liệu còn thiếu, vậy nên tôi đi mua chúng đây.”
“Được thôi.”
“Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Si-eun bước ra khỏi phòng.
Vì bây giờ đây đã là phòng của Si-eun, tôi không nên xâm phạm không gian riêng tư của người khác, vì vậy nên tôi cũng nhanh chóng cất bước theo sau.
Khi tôi bước ra ngoài, tôi bắt gặp ánh mắt của Si-eun ở lối ra vào.
“Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
“Hể, À, ừm… Được thôi.”
Cuối cùng tôi đã vô tình tiễn cô ấy đi.
Khi tôi ấp úng đáp lại, Si-eun trông như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau đó quay lưng bước ra ngoài.
Hmm, có lẽ tôi nên đi viết code một tí trong khi Si-eun đang đi mua đồ, khi tôi đang nghĩ vậy và định quay trở lại vào phòng thì…
“Này!”
Si-eun đột nhiên lên tiếng, cô nàng đứng cạnh cánh cửa ra vào mà cô vẫn chưa đóng lại.
“Sao vậy?”
Tôi hỏi lại cô ấy với tâm thế bối rối không biết có chuyện gì, và sau một hồi im lặng, Si-eun bắt đầu nói.
“Ờm… Cảm ơn vì cậu đã quan tâm đến tôi nhé.”
Nói xong, cô ấy đóng sầm cửa lại.
Tiếng cửa đóng vang lên khắp căn nhà, mùi hương mà Si-eun để lại xộc thẳng vào mũi tôi.[note60401]
Đứng đó, tôi suy ngẫm về những lời mà Si-eun vừa nói.
Cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi… Có phải là nói về vấn đề nội thất không? Tôi đã bảo cô ấy là đừng lo lắng về điều đó rồi mà.
Mà khoan đã, nếu vậy thì… Cô ấy đã do dự suốt khoảng thời gian từ nãy đến giờ chỉ để nói điều đó thôi sao?
Ý nghĩ đó khiến tôi phải bật cười một cách gượng gạo.