Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cái này là sao đây?”
Đó là phản ứng đầu tiên của Si-eun khi mở tủ lạnh, thật ra thì phản ứng đó là hiển nhiên thôi, vì trong tủ lạnh hoàn toàn không có gì cả.
Không hề phóng đại chút nào, thực tế là bên trong chẳng một thứ gì hết.
Nghe tôi nói muốn cô ấy chuẩn bị bữa trưa, Si-eun mỉm cười ra vẻ không thể tin được.
Nhưng cô ấy không từ chối, thay vào đó cô ấy lại vui vẻ chấp nhận và nói: “Được thôi”.
“Vì tôi đã được thuê nên từ bây giờ đây cũng chính là công việc của tôi, và tôi sẽ nghe theo những gì cậu yêu cầu.”
“Cảm ơn nhé.”
“Tôi có thể dùng bất cứ thứ gì có trong tủ lạnh để làm bữa trưa được không?”
Không đợi tôi phản hồi, Si-eun nhanh chóng mở tủ lạnh và bên trong trống rỗng một cách đáng kinh ngạc.
Điều này dẫn đến tình hình hiện tại.
“Ngay cả tôi cũng không tệ đến thế này, mà trong khi tôi lại còn đang cháy túi. Còn cậu thì lại có rất nhiều tiền, vậy mà tại sao tủ lạnh của cậu lại trống trơn thế này?”
“Có lý do cả đấy.”
“Lý do gì cơ?”
“Tôi không quan tâm đến nó lắm.”
Si-eun nhìn tôi với ánh mắt sắt lạnh.
Với hơn 20 năm kinh nghiệm sống như một kẻ ngoài cuộc, tôi không thể đáp lại bất cứ câu nào và phải quay mặt đi để lảng tránh.
“Hôm qua cậu đã ăn gì vậy?”
“Mì ly.”
“Vậy còn ngày hôm trước?”
“Mì ly nốt.”
“Thế hôm trước đó nữa, tôi đoán cậu cũng ăn mì ly luôn nhỉ?”
“Không có.”
“Vậy thì?”
“Đó là mì ăn liền trong bịch…”[note60210]
Si-eun thở dài trước câu trả lời của tôi.
Liệu mì có phải là phát minh vĩ đại nhất không? Một món ăn được sáng tạo bởi các học giả đại tài, chắc chắn là ngon lắm.
Thêm vào đó, việc làm nó chỉ mất vài phút, và mì cũng sẽ sẵn sàng để ăn sau vài phút chờ đợi. Mì chắc chắn là món ăn duy nhất vừa tiện lợi vừa ngon miệng.
Tôi rất muốn bảo vệ mình bằng những lập luận này, nhưng tôi chọn cách im lặng.
Ngay sau đó, tiếng sột soạt vang lên nơi Si-eun đang đứng.
Liếc nhìn sang, tôi thấy cô nàng đang mở tủ đựng các loại gia vị và dụng cụ nấu ăn.
“Tất cả những gì có ở đây chỉ là bọt ớt và một chiếc nồi thôi sao? Khá ngạc nhiên khi những thứ này lại có ở đây đấy.”[note60211]
“Cậu sẽ cần chúng để nấu mì mà…”
“Thôi được rồi cứ cho là vậy đi.”
Si-eun chỉ gật đầu tỏ vẻ cam chịu, rồi đột nhiên nhìn lên.
“Vậy giờ như nào đây? Sẽ không ai có thể nấu ăn nếu không có công cụ và nguyên liệu hết.”
“Ờm… Có một cái siêu thị ở ngay phía trước… Nếu cậu đến đó mua đồ, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu sau…”
“Xin lỗi, nhưng mà… Tôi không còn tiền cho việc đó.”
À, đúng rồi.
“Ờm… Vì đây là những vật dụng mà chúng ta sẽ dùng trong nhà, thế nên sẽ tốt hơn nếu chủ nhà cùng đi mua những thứ ấy chung với tôi đúng không?”
Si-eun nói xong rồi đóng cửa tủ lại.
Cô ấy nói đúng. Nếu Si-eun nghỉ việc, mọi thứ chúng tôi mua đều sẽ là đồ dùng của tôi.
Ngoài ra, tôi không thích giao thẻ ngân hàng của mình cho một nhân viên bán thời gian mà tôi mới nhận ngày hôm nay.
Vì thế nên sẽ hợp lý hơn nếu tôi đi cùng cô ấy, chọn những thứ mình cần và mua nó.
Vấn đề duy nhất ở đây là… Đề nghị chúng tôi đi cùng nhau tức là tôi cũng phải đi…
Tôi thuê cô ấy để giảm bớt việc nhà, nhưng cảm giác nó càng ngày càng thêm vào vậy.
Nhưng thôi. Nếu tôi chịu đựng điều này một lần và ra ngoài vào lúc này, có lẽ tôi sẽ được thoải mái trong một khoản thời gian sau.
“Thôi được rồi.”
—-----------------
Có rất nhiều gia đình sống chung trong một khu chung cư lớn.
Và đây là khu mua sắm chính với người tiêu dùng, cũng chính xác là siêu thị ngay trong khu chung cư.
Có lẽ sau này tôi nên cân nhắc về việc sẽ đầu tư vào những nơi như này.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
Si-eun bước đi trước vài bước và chợt quay đầu hỏi tôi.
“Chỉ là đang băn khoăn không biết có nên mua thứ gì đó ở đây hay không thôi.”
“Có vẻ như cậu đang muốn ăn một bữa ngon nghẻ nhỉ. Nói đi, cậu muốn ăn gì?”
“À không, thật ra tôi đang cân nhắc xem có nên mua cổ phiếu E-Mart hay không thôi.”
“Chậc, suy nghĩ chúng ta quá khác nhau…”
Si-eun lẩm bẩm và ấn tay vào thái dương.
Dù sao thì, chúng tôi cũng đã đi vào siêu thị, có lẽ là vì chủ nhật nên nơi này khá đông đúc.
Một bên là cặp vợ chồng cùng một đứa bé đang kéo xe, bên kia thì là hai người trông giống như một cặp đôi trẻ đang cầm một chiếc giỏ đựng đồ.
Si-eun tiến đến lấy xe đẩy ra một cách tự nhiên và bắt đầu đẩy, có vẻ như cô ấy định tự mình đẩy xe đến quầy đồ ăn.
Điều đó khiến tôi cảm thấy như mình có lỗi vậy, như thể tôi đang đổ mọi thứ lên người cô ấy.
Vậy nên tôi vội vã tiến đến và đẩy xe, nhưng Si-eun lại có vẻ bối rối.
“S-sao vậy?”
“Tôi cảm thấy như thể tôi đang sai cậu làm việc cho mình vậy.”
“Thì sao chứ? Tất cả chỉ là công việc và tôi được trả lương mà. Cậu cũng có thể sai tôi nhiều hơn nếu cậu muốn ấy chứ.”
Cô ấy trả lời tôi với một tiếng cười nhỏ.
Luôn luôn tuyệt vời trong mọi việc, nhưng mà cô ấy lại không có dáng vẻ như thế này khi ở trên trường.
Sau đó chúng tôi nhanh chóng tiến đến khu ẩm thực.
Thực phẩm đông lạnh được xếp chồng lên nhau, bày ra trước mặt chúng tôi.
Bên trái là khu vực gia vị, bên phải có lẽ là khu vực trưng bày rau và thịt.
Siêu thị này thực sự rất rộng rãi và cũng tương đối lớn nhỉ.
Nhưng Si-eun, người đang cầm xe đẩy thì lại không động đậy hay nhúc nhích một inch nào, cô nàng đứng im như thể bản thân đã biến thành băng vậy.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
“Nó có vẻ là khu vực bán các loại gia vị đúng không?”
“...”
Ngay cả khi tôi bắt chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không có bất kỳ lời phản hồi nào.
Tự hỏi không biết có chuyện gì, tôi liền nhìn theo hướng nhìn của cô ấy và thấy một người phụ nữ đang nấu bánh bao.
Đó là một khu vực để mọi người dùng thử các món ăn.
“Nếu muốn ăn thì cứ tới ăn một miếng thôi.”
Câu nói này của tôi vô tình khiến Si-eun giật mình, rồi cô ấy nhướng mày.
“Tôi không muốn ăn.”
“Vậy thì chúng ta nên tiếp tục đi thôi, thời gian là vàng là bạc mà.”
“Được thôi.”
Si-eun trả lời không chút do dự, nhưng đôi mắt cô lại đảo về phía những chiếc bánh bao, vậy nên cô vẫn chưa nhúc nhích.
“Cứ đến ăn một miếng đi.”
“Tôi không nhìn nó vì tôi muốn ăn.”
Vậy thì cô ấy muốn gì chứ…
Thôi được rồi, dù sao thì tôi cũng khá thích bánh bao.
Thực phẩm đông lạnh là kết quả của những người thông minh tụ họp lại một chỗ và làm ra, vì vậy nên chúng chắc chắn sẽ rất ngon, mặc dù sẽ không ngon bằng ramen.
Tôi mở tủ đông cạnh khu vực cho nếm thử thức ăn ra và lấy một gói bánh bao bỏ vào xe đẩy, Si-eun ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi ước gì cô ấy đừng nhìn chằm chằm tôi như thế, bởi vì điều đó thực sự khá đáng sợ…
“Đi nào.”
Tôi lên tiếng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Si-eun dường như có điều gì đó muốn nói ra nhưng rồi lại thôi, và cô nàng bắt đầu đẩy xe đi tiếp.
“Cậu có muốn ăn gì không?”
“Bất cứ thứ gì.”
“Món ăn ưa thích của cậu là gì?”
“Ramen chăng?”
“Cậu có thể tự làm nó mà.”
“Cũng phải…”
Quan điểm của cô ấy quá đúng để tôi có thể phản bác.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Si-eun đứng một bên cười khúc khích.
“Cậu thật sự tuyệt vời đấy, vậy ra đây là cách cậu kiếm tiền à.”[note60212]
Sau khi thở dài một hơi, cô nàng trả lời tôi.
“Quên đi, vậy thì từ bây giờ tôi sẽ nấu những món tôi mà muốn làm.”
Sau đó, cô ấy bắt đầu chất nhiều loại thực phẩm và nguyên liệu khác nhau vào xe đẩy.
Gia vị, rau, thịt và các loại vật dụng khác được chất đầy xe, nhìn thấy vậy, tôi mới cảm thấy vui mừng vì bản thân đã tìm được một người giúp việc.
—-----------------
Chuyến mua sắm cuối cùng cũng kết thúc sau khi chúng tôi mua xong các vật dụng để nấu nướng.
Lúc này thì đã quá giờ ăn trưa rồi, nếu bắt đầu nấu ăn từ bây giờ, bữa trưa và bữa tối sẽ được gộp lại thành một.
Dự đoán đó của tôi không sai, sau một lúc ôm cái bụng đói đang cồn cào thì khoảng một giờ sau, Si-eun gọi điện cho tôi để thông báo rằng bữa ăn đã sẵn sàng.
Khi tôi đi vào bếp, một bữa ăn thịnh soạn đã được bày ra trên bàn ăn.
Thịt lợn bulgogi cay, canh đậu phụ hầm, các món rau trộn và còn có cả trứng chiên nữa.[note60213]
Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại một bữa ăn như thế này, đến nỗi tôi hầu như còn không nhớ rõ lần cuối là khi nào.
“Cậu chắc hẳn phải nấu ăn giỏi lắm.”
“Làm sao cậu biết được khi thậm chí còn chưa nếm thử chứ? …Nhưng tôi cũng khá tự tin, tôi đã làm việc này rất nhiều lần kể từ khi còn nhỏ rồi.”
Tôi hiểu rồi…
Si-eun đã mất bố từ khi còn nhỏ. Có lẽ mẹ cũng không thể luôn luôn ở nhà với cô, vì vậy nên cô ấy chắc hẳn đã phải học nấu ăn từ khi còn nhỏ.
Tự gật đầu với chính mình, tôi ngồi xuống, và sau đó Si-eun ngồi phịch xuống trước mặt tôi.
“Chúng ta sẽ ăn cùng nhau à?”
“Tại sao lại không? Cậu không thích chia sẻ bữa ăn với tôi hả?”
“Không, tôi chỉ nghĩ có thể cậu sẽ thấy không thoải mái khi ăn cùng tôi thôi.”
“Sẽ tốt hơn nếu chúng ta ăn cùng nhau và dọn dẹp tất cả trong một lần.”
Điều cô ấy nói rất có lý, tôi gật đầu nhẹ để tỏ lòng biết ơn và cầm đôi đũa lên.
Với ý định thử món thịt lợn xào cay trước, tôi với tay gấp lấy một miếng thịt và đưa nó vào miệng.
Tôi nhai kỹ và thưởng thức từng hương vị của nó.
“Nó thế nào?”
Một ánh mắt tràn đầy hy vọng hướng về phía tôi.
Có lẽ ngay cả khi cô ấy tự tin vào khả năng nấu ăn của mình đi chăng nữa, thì nó cũng không có nghĩa là ngày nào cô ấy cũng sẽ nhận được một lời đánh giá.
Sau khi nuốt miếng thịt, tôi trả lời.
“Nó rất ngon.”
“Đúng như tôi đã nói mà phải không?”
Si-eun khẽ cười khúc khích.
Thành thật mà nói thì, đồ ăn cô ấy nấu rất ngon.
Với một người chỉ luôn ăn mì ăn liền và đồ ăn đặt về nhiều dầu mỡ như tôi, tôi vẫn có thể ăn hết vài bát cơm trong một lần.
Chỉ khi tôi bắt đầu ăn thì Si-eun mới bắt đầu nhấc đôi đũa của cô ấy lên. Sau khi tự mình nếm thử món thịt heo xào cay mà bản thân làm, cô ấy thốt lên.
“Đây rồi, chính là nó~”
Cô nàng đặt tay lên má, nở một nụ cười mãn nguyện.
Cảm giác như thể cô ấy vừa nhai một quả chanh vậy.[note60214]
Nhìn cái cách mà cô ấy không khỏi liếc nhìn khu vực cho nếm thử đồ ăn lúc nãy, có lẽ là cô ấy đã không ăn uống điều độ.
Nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, tôi chìm vào suy nghĩ cho đến khi ánh mắt của cả hai chúng tôi chạm nhau.
Dường như nhớ ra sự có mặt của tôi, Si-eun đứng thẳng dậy, kiểm soát lại biểu cảm và hắng giọng nói.
“Dù sao thì, Cậu thấy tôi làm có ổn không?”
Si-eun hỏi với một tông giọng bình tĩnh hơn.
“Ồ, ổn thôi. Đồ ăn thật sự rất ngon. Hmm, khiến cậu thậm chí còn thốt lên “Đây rồi, chính là nó” cơ mà.”
“Tôi tát cậu một cái nhé? Được không?”
Tôi nhanh chóng tránh ánh mắt của cô ấy đi và thầm xin lỗi.
“Vậy thì… khi nào thì tôi nên bắt đầu làm việc đây?”
Có lẽ là không chấp nhận lời xin lỗi trong im lặng của tôi, Si-eun hỏi lại với một giọng hờn dỗi.
“Cậu sẽ cần thời gian để chuẩn bị phải không, vì vậy hãy đến đây từ tối thứ sáu. Lần tới khi cậu đến, chỉ cần nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ thôi là được. Tôi sẽ đặt mua máy giặt và máy hút bụi ngay trong ngày hôm nay. À, và hãy gửi đồ của cậu qua đơn vị chuyển phát nhanh nhé, hoặc là cậu tự mang qua cũng được.”
“Tôi hiểu rồi.”
Si-eun đáp lại tôi bằng một giọng đầy tự cao, nó khác hẳn với lúc cô ấy ăn món thịt heo xào cay.
Nhìn lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Sau này xin hãy chăm sóc tôi nhé.”
“Hểh? À, ừm.”
Khi tôi quay mặt đi để tránh ánh mắt ấy và trả lời lại… Có một tiếng cười nhẹ từ phía đối diện tôi vang lên.