Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ờm… Vậy là cậu đã đầu tư ở đây và ở đó, sau đó kiếm được một ít tiền, và các công việc dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn đều là những công việc cậu cho là phiền phức. Vậy nên cậu đã đăng một bài tuyển dụng người giúp việc, ý của cậu có phải là vậy không?”
“Ừm, đúng vậy.”
Đầu tiên, tôi để Si-eun vào trong nhà và sau đó bắt đầu giải thích tình hình cho cô ấy.
Tôi chỉ kể với duy nhất một người bạn của mình về việc mình kiếm được nhiều tiền, và bây giờ thì đã có thêm một người nữa.
Tôi đã cố gắng để không truyền bá những thông tin này nhiều nhất có thể.
Khi Si-eun vuốt cằm và suy nghĩ về câu chuyện đó, cô ấy nhanh chóng gật đầu.
“Cậu lúc nào cũng chỉ gõ phím trên máy tính xách tay, ngay cả trong giờ học cũng thế. Lúc nào cũng bận rộn với việc khác nhỉ.”
“Đầu tư là không bỏ lỡ thời điểm, nếu không, cậu sẽ hối hận suốt đời đấy.”
“Thật vậy sao? Ổn thôi, nếu cậu nói cậu kiếm được nhiều tiền thì điều đó có nghĩa là cậu vẫn biết mình đang làm gì.”
Đó hẳn là một câu trả lời thẳng thắn và khá thú vị.
Ngay cả trong tình huống mà chủ thuê hoá ra lại là bạn học cùng khoa, Si-eun cũng không hề tỏ ra lo lắng.
Có lẽ ở đây tôi mới là người đang cảm thấy xấu hổ.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, Si-eun lên tiếng.
“Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là… tôi tự hỏi liệu cậu có cảm thấy khó chịu khi nhận ra một người cùng trường lại là chủ thuê trong một buổi phỏng vấn hay không thôi.”
“Không sao đâu, tôi hơi lo lắng vì cậu là người tôi có biết đến. Nhưng thực ra thì điều đó cũng không quan trọng lắm.”
“Có khi nào điều đó lại quan trọng đối với tôi không…?”
Tất nhiên là chuyện này ổn với tôi, thực ra thì như vậy còn tốt hơn, tôi có thể hỏi cô ấy xem có thông báo gì trong lớp học không, nó cũng là một điều tốt.
Nhưng có một điều mà tôi tò mò, tôi hỏi mà không nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Tại sao cậu lại muốn làm công việc này?”
“Tôi không nghĩ đó là điều mà một người chủ thuê nên hỏi, phải không?”
“Đúng vậy, nhưng… chuyện này là sao vậy chứ…”
Sau khi tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình trong giây lát.
“Cậu học hành rất chăm chỉ, đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh trong khoa và cậu còn có vẻ quen biết được rất nhiều người. Suy cho cùng thì, tôi cũng biết được là cậu đang bận rộn với rất nhiều việc khác nhau.”
Si-eun lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Làm sao cậu lại biết được tất cả những điều đó?”
“Chúng ta học cùng khoa và cùng năm, đó là lý do tôi nhận ra nhiều điều như vậy.”
Mặc dù tôi nói vậy, nhưng sự thật lại hơi khác một chút.
Đúng vậy, Chúng tôi học cùng khoa và cùng năm, nhưng Si-eun lại nổi tiếng khắp trường. Chủ yếu là vì ngoại hình, vóc dáng và sức quyến rũ độc đáo của cô ấy.
Có tin đồn cho rằng cô ấy đã cố tình quyến rũ các nam sinh. Nếu những tin đồn như vậy mà đến được tai tôi, một kẻ cô đơn tột cùng, thì có thể là có gì đó thật.
Si-eun cúi gằm xuống bàn và trả lời.
“Tôi bận lắm, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi thật sự rất cần tiền.”
“Cậu cần tiền?”
“Vâng, mẹ tôi bị bệnh.”
Giọng điệu của cô ấy rất nghiêm túc.
“Thêm vào đó, bố tôi đã mất khi tôi còn nhỏ. Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình kiếm tiền. Tôi đã xin nghỉ phép, nhưng mẹ tôi lại phản đối, vì vậy tôi phải tiếp tục đi học.”
Mặc dù vậy, có lẽ cô ấy vẫn tận hưởng được cuộc sống học đường của mình...
“Tôi cần tìm việc ngay sau khi tốt nghiệp, vì vậy nên tôi đang xây dựng sơ yếu lý lịch của mình càng nhiều càng tốt. Nếu tôi học tập tốt, tôi sẽ nhận được học bổng, việc giao lưu rất quan trọng khi tìm việc và tôi sẽ tiết kiệm được các chi phí ăn uống vì những người mà tôi quen biết thường sẽ mời tôi ăn cùng họ.”
“...”
“Nghe có vẻ thảm hại nhỉ? Cậu nghĩ gì thì nghĩ đi. Tôi biết chuyện này không phải là chuyện nghe ngầu hay gì cả, nhưng dù sao thì ở thời điểm hiện tại, tôi thật sự cần phải kiếm được nhiều tiền và chi tiêu ít nhất có thể, để còn phải đóng số tiền ấy vào các hoá đơn y tế.”
“Ừm.”
Tôi không xem thường cô ấy chỉ vì cô ấy nghèo, thật chí nó còn khiến tôi nhận ra chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau.
Gia đình tôi cũng khá nghèo khi tôi còn nhỏ, nhưng tôi lớn lên khác với Si-eun. Tôi luôn thấy khó khăn trong việc kết bạn.
Thay vào đó, tôi lại thấy vui hơn khi mày mò và tìm tòi với một chiếc máy tính còn không thể tải được các trò chơi.
Tôi thích dự đoán biểu đồ sẽ thay đổi như thế nào. Vì vậy, tôi đã từ bỏ việc kết bạn.
Kết quả là tôi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vẫn chỉ có một người bạn.
Mặt khác, Si-eun đối mặt với tình huống khó khăn của mình mà không hề nản lòng, lựa chọn cách tiếp cận trực diện với nó. Đó là một sự khác biệt đáng kể giữa cô ấy và tôi.
Sau đó Si-eun tiếp tục câu chuyện của mình.
“Vì vậy, tôi đã tiếp tục tìm kiếm công việc bán thời gian cho đến khi nhìn thấy bài đăng tuyển dụng của cậu. Một công việc như thế này và trả 500.000 won một tháng. May mắn là tôi đã nhìn thấy nó ngay lập tức.”
“Tôi hiểu rồi, vậy ra ứng dụng của cậu luôn được tải lại liên tục để tìm kiếm công việc.”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ một công việc tốt xuất hiện thôi.”
Ra là vậy sao.
“Ngoài ra, công việc này còn được cung cấp cả bữa ăn và chỗ ở. Vì thế nó chả khác gì một công việc trong mơ cả.”
“Ừm, Ừm… Hở?”
“Sao thế?”
Si-eun nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
Nghĩ lại thì, tôi tự hỏi liệu mình đã chọn tùy chọn “Có cung cấp chỗ ở và ăn uống” khi đăng tin tuyển dụng hay chưa.
Nhà tôi còn rất nhiều phòng trống và tôi cũng có thể chi trả các chi phí mua nguyên liệu thực phẩm.
Vì vậy, ý tôi là tôi thực sự có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở nếu cần.
Cơ mà cái ý tưởng có một người giúp việc là nữ ở chung nhà khiến tôi cảm thấy có đôi phần hơi… ngại.
“Không, không có gì đâu.”
Vào thời điểm này, ý nghĩ phải tuyển dụng một người mới thực sự quá phiền phức.
Tốt hơn là tôi nên dành thời gian đó để nghiên cứu và đầu tư thì tốt hơn.
Xét cho cùng, chúng tôi sẽ sử dụng các phòng riêng biệt, vì thế nên về cơ bản điều này không quan trọng lắm.
Cơ mà tôi càng ngạc nhiên hơn khi Si-eun chẳng hề quan tâm chút nào về việc ấy.
“Cậu có đồng ý không?”
“Về cái gì cơ?”
“Sống chung nhà với tôi.”
“Có vấn đề gì với nó sao?”
Si-eun bật cười cười khúc khích rồi nói.
“Nó ổn mà, theo những gì tôi thấy từ những điều cậu làm hằng ngày, tôi nghĩ mình có thể sẽ bị vướng vào một vài rắc rối. Dù sao thì cậu cũng chỉ lo chăm chú với chiếc máy tính xách tay của bản thân thôi mà.”
“Ừm.”
Đó không hẳn là một lời khen, có vẻ như cô ấy xem tôi là một người dễ bảo.
Nhưng vì cô ấy đúng 100%, vậy nên tôi không thể phản bác nó mà phải đành chấp nhận thôi.
“Vậy, ý của cậu như nào…?”
Si-eun nheo mắt hỏi.
“Cậu đã đậu…?”
Câu hỏi của cô ấy chứa đầy sự tuyệt vọng, như thể cô không muốn bỏ lỡ cơ hội ngon ăn này vậy.
Khi một sinh viên cùng trường, cùng khoa và cùng năm đề nghị sống cùng với tư cách là một người giúp việc, hầu hết mọi người sẽ phản ứng thế nào?
Lựa chọn thường gặp sẽ là chọn một người bán thời gian khác. Khá dễ hiểu khi thông thường mọi người sẽ từ chối vì ngại ngùng, và Si-eun sẽ không có nhiều điều để có thể giải bày.
Nhưng tôi thì khác.
Lý do rất đơn giản, tôi không muốn bận tâm đến nó.
“...Được thôi, cậu được nhận rồi.”
Ngay sau khi nghe câu trả lời của tôi, Si-eun đứng bật dậy.
“Khi nào thì tôi nên bắt đầu đây? Vẫn chưa quyết định mà phải không? À, với cả tôi có thể gửi đồ đạc của mình qua dịch vụ chuyển phát nhanh trước được không? Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị và chuyển đến vào ngày mai.”
“Ờm…”
“Sao vậy?”
Si-eun nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Xin lỗi, nhưng có vẻ như tôi cần phải nêu ra một chủ đề không mấy vui vẻ rồi.
“Nếu có thể…”
“Vâng?”
“Tôi muốn cậu bắt đầu nấu ăn từ bữa trưa hôm nay luôn…”
“Cái gì cơ?”
Si-eun hỏi lại với vẻ mặt không nói nên lời, bây giờ thì tôi đã hơi hối hận vì đã chấp thuận cho cô ấy làm công việc này rồi…