My Housemaid Is The Most Beautiful Girl In School

chương 1: chuyển nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit: Zepreni

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Tôi có thể đặt nó ở đây được không?”

“À, vâng. Xin hãy để ở đó giúp tôi nhé.”

Tôi gật đầu đáp lại, người vận chuyển trả lời: “Đã hiểu~” rồi đặt cái thùng xuống.

Như vậy là công việc chuyển đồ đã gần hoàn tất.

Tôi nhìn xung quanh.

Một căn phòng rộng rãi, ngăn nắp với một chiếc giường lớn và một chiếc bàn làm việc tương đối sang trọng.

Nó có mùi như tôi đã bước sang một trang mới vậy.

Ký ức về cuộc sống trong căn trọ chật hẹp, ở một căn phòng nhỏ bé thoáng qua tôi như một chiếc đèn lồng nhấp nháy.

Sau khi vượt qua đống quá khứ khó khăn ấy, từ hôm nay tôi sẽ sống trong một căn hộ sạch đẹp và rộng rãi.

Tôi cảm thấy xúc động đến nỗi gần như đã nghẹn ngào.

“Nhưng mày có thật sự cần một nơi ở lớn như vậy không?”

Tôi quay về phía phát ra giọng nói đột ngột ấy, cậu bạn của tôi đang đứng ở đấy, cậu ta đến đây để phụ giúp tôi trong công cuộc chuyển nhà của mình.

Cậu ấy học cùng khoa với tôi, và cũng bằng tuổi với tôi.

Chúng tôi đã là bạn từ rất lâu kể từ khi tôi bắt đầu lên đại học, cậu ấy là người bạn duy nhất mà tôi thân thiết.

Mặc dù tôi đã khăng khăng rằng không có gì nhiều để phải phiền cậu ấy đến giúp, nhưng cậu ta vẫn nhất quyết đi đến đây để giúp tôi.

Tôi không thể biết ơn hơn được nữa.

“Không thật sự cần thiết đâu, một kích cỡ vừa phải có lẽ sẽ thoải mái hơn.”

“Tao cũng cảm thấy như vậy, thế tại sao mày lại mua một nơi như này thế?”

Tôi tập trung suy nghĩ trong giây lát.

“Đó là một dạng đầu tư, tao đã tiết kiệm tiền và đang muốn chuyển đi, và tình cờ giá của nơi này khá thấp. Có vẻ như sẽ tốt hơn nếu tao mua để ở cho sau này.”

“Tao hiểu rồi… Một việc làm rất giống mày nhỉ.”

Cậu ta mỉm cười gượng gạo.

Nghĩ lại thì đó thực sự là một việc tôi rất muốn làm.

Trong vài năm qua, tôi đã gia tăng số tài sản của mình thông qua rất nhiều khoản đầu tư khác nhau.

Cổ phiếu, tiền điện tử, quỹ và rất nhiều các sản phẩm tài chính khác.

Tôi đã thử sức mình ở mọi việc.

Về phần ngôi nhà này thì cũng không có gì khác biệt.

Mặc dù tôi mua nó chủ yếu là để ở, nhưng nó cũng là một phần đầu tư của tôi.

“Tao hiểu rằng đây là một khoản đầu tư, nhưng mà làm sao mày có thể dọn dẹp một nơi lớn như vậy được chứ? Nó có tận bốn phòng, và mày chỉ sử dụng một trong số đó, đúng không?”

“Đúng rồi.”

“Và liệu ngôi nhà này có còn tốt không? Tay nắm cửa trong căn phòng đã lỏng lẽo rồi này.”

“Tay nắm cửa không quan trọng đối với cuộc sống, mày biết mà. Vả lại tao cũng định ở một mình thôi.”

“Mức độ thờ ơ đó của mày thật đáng kinh ngạc đấy, tên ngốc ạ.”

“Tao ấn tượng đến vậy à? Cảm ơn mày nhé.”

“Đó không phải là một lời khen!”

Vậy đó có phải là một sự xúc phạm không?

Chỉ nhìn vào diện tích căn nhà thì nó không lớn đến mức phải đưa ra những lời nhận xét như vậy.

Nhưng tên này lại biết rất rõ tình trạng căn phòng ký túc xá cũ của tôi.

Đầy rác và quần áo, chỉ đủ chỗ cho mỗi chiếc máy tính xách tay của tôi.

Căn phòng điển hình của một sinh viên nam đại học, biết được quá khứ của tôi, cậu ta không khỏi lo lắng.

Nhưng tôi có kế hoạch riêng của mình, vì vậy nên cũng không cần phải lo lắng như thế.

“Tao đang nghĩ đến việc sẽ mua một con robot hút bụi.”

“Ồ, hay quá nhỉ.”

Mặc dù những lời tôi nói là nghiêm túc, nhưng biểu cảm tôi nhận lại được chỉ toàn là sự bực bội.

“Được thôi. Mày giàu rồi, vậy nên việc dọn dẹp đã được giải quyết. Thế còn việc giặt giũ thì sao nào? Mày sẽ nhét hết mọi thứ vào máy giặt cùng một lúc như trước sao? Rồi còn bữa ăn, sẽ lại là mì ăn liền và đồ ăn nhanh mang về thôi hả?”

“...Làm sao mà mày biết?”

“Bởi vì tao biết mày sẽ không quan tâm đến bất kì điều gì khác ngoài việc đầu tư. Hãy chú ý đến những thứ khác dù chỉ một lần đi trời ạ, ngay cả khi mày không dọn dẹp, thì ít nhất hãy chú trọng đến những bữa ăn của bản thân đi. Kiếm được nhiều tiền cũng sẽ là vô ích nếu mày chết đấy.”

“Ở tầm tuổi này sao?”

“Sống như mày, thực sự rất có thể.”

Thật là một điều đáng lo ngại.

“Với cả hãy tìm hiểu và làm quen một chút với mọi người đi. mày có tính cách rất tử tế nhưng có lẽ thứ cản trở duy nhất chính là cách suy nghĩ độc đáo của mày. Vậy nên mọi người thường thấy rất khó để tiếp cận mày đấy.”

“Tao không muốn bận tâm đến việc đấy, tao muốn dành thời gian đó để nghiên cứu về đầu tư hơn.”

“Tao biết ngay là mày sẽ nói vậy mà.”

Bây giờ thì cậu ta có vẻ rất thích thú với câu trả lời thật lòng của tôi, có lẽ vậy.

Sau đó, cậu ấy bắt đầu khoanh tay và nhìn tôi với một ánh mắt đầy thương hại.

“Sẽ thật tuyệt nếu mày có một cô bạn gái giống như tao để thỉnh thoảng cô ấy sẽ có thể đến nấu ăn cho mày nhỉ. Nhưng nhìn vào hoàn cảnh hiện tại, điều đó có vẻ không khả thi lắm…”

Cậu ta bắt đầu im lặng, rồi đột nhiên mở to mắt như thể vừa ngộ ra cái gì đó.

“Có chuyện gì vậy?”

“Này, sao mày không thuê một người giúp việc nhỉ?”

Đề xuất của cậu ta xuất hiện một cách bất ngờ.

“Người giúp việc… sao?”

“Ừ, mặc dù tao không biết nhiều, nhưng nếu mày thuê một người giúp việc, liệu họ có thể lo việc giặt giũ, dọn dẹp và nấu ăn không?”

“Ồ, việc đó tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Tao không biết, mày là một người giàu có mà, vậy nên hãy tự đi tìm hiểu đi.”

“Tao không muốn bận tâm đến nó lắm, tốt hơn hết là tao nên tìm kiếm một khoản đầu tư với đống thời gian ấy.”

“...”

Đứng trước câu trả lời của tôi, cuối cùng thì cậu ta cũng lắc đầu đầy thất vọng.

—-----------------

Sau khi cậu ấy cùng với cả nhân viên vận chuyển rời đi, tối hôm đó tôi đã ở lại một mình trong căn nhà rộng rãi.

Nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình trên bàn làm việc, tôi chìm sâu vào suy nghĩ.

Một người giúp việc sao… Có lẽ đó là một ý tưởng hay.

Dù sao thì tôi cũng có khá nhiều tiền.

Vì vậy nên tốt hơn hết là tôi sẽ dành thời gian đó để viết code thay vì phải bận tâm đến việc dọn dẹp.

Tại sao trước đây tôi không nghĩ tới việc này nhỉ?

Nó sẽ giải quyết mọi cơn đau đầu mà tôi sẽ gặp phải khi làm việc nhà hằng ngày.

Thuê một người giúp việc như vậy sẽ là một khoản đầu tư xứng đáng.

Được rồi, hãy cùng xem làm cách nào để thuê được một người như vậy…

Vì đây là một công việc bán thời gian, vậy tôi có nên đăng tin tuyển dụng lên các trang web tìm việc làm không?

Với niềm tin rằng điều đó sẽ hiệu quả, tôi đã mở một trang web tìm việc làm lên.

Tôi nhấp vào nút ‘Tìm người làm việc bán thời gian’ và ngay lập tức có một biểu mẫu xuất hiện.

Có vẻ như tôi chỉ cần điền tiêu đề, mô tả, mức lương và kiểm tra một số tùy chọn.

Tôi đã viết tiêu đề là ‘Tìm một người giúp việc’.

Mức lương nên là bao nhiêu đây nhỉ?

Nghĩ đến số tiền tôi có thể kiếm được khi giao dịch trong ngày trong khoản thời gian nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ… thì 500 một tháng có lẻ là đủ rồi.[note60119]

Với số tiền này, tôi sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tìm người.

Tôi có rất nhiều phòng trống để cung cấp cho họ.

Và họ chỉ có thể nấu hai suất ăn để cho cả tôi và họ thôi.

Tôi đã tích vào ô cung cấp chỗ ở và thức ăn, có lẽ vậy là đủ rồi.

Sau khi nhấn nút xác nhận, một thông báo tin nhắn xuất hiện: “Chúng tôi sẽ gửi tin nhắn KakaoTalk cho bạn khi có người ứng công việc này.”[note60116]

Bây giờ thì tôi chỉ cần chờ tin nhắn đến thôi.

…Ngay khi tôi nghĩ vậy, điện thoại của tôi reo lên.

Kiểm tra màn hình chính thì, có thông báo rằng có tin nhắn từ KakaoTalk gửi đến.

Đã có người nộp đơn chưa nhỉ?

Tôi mở lại trang web và nhấp vào ‘Kiểm tra đơn đã nhận’.

Có một danh sách và người hiện trên đấy là một người phụ nữ tên là Yoo Si-eun.

Yoo Si Eun.

Đó là một cái tên khá quen thuộc, nhưng tôi lại không nhớ mình đã từng thấy nó ở đâu nữa.

Cũng có khi đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Khi nhấp vào để biết thêm chi tiết, sẽ có một danh sách dài các tham vọng và lý do muốn có công việc đó.

Tất nhiên là tôi chẳng quan tâm gì cả.

Tôi kéo xuống để tìm số điện thoại liên lạc, sau đó cầm điện thoại lên và bắt đầu nhắn tin.

[Xin chào, tôi là người đang tìm người giúp việc đây. Xin vui lòng đến phỏng vấn vào ngày mai lúc một giờ chiều ở tại địa chỉ này nhé.]

Mặc dù tôi đã nói là tôi sẽ tiến hành phỏng vấn, nhưng tôi có ý định sẽ cho qua dù đó là ai đi chăng nữa miễn họ là con người. Bởi vì chắc chắn là không ai có thể tệ hơn tôi trong khoản làm việc nhà rồi.

Còn nữa, khả năng của tôi không xoay quanh việc chọn lựa người này người kia. Nó không giống như việc chọn cổ phiếu.

Ngay sau khi gửi tin nhắn đi, tôi đã nhận được một phản hồi ngay lập tức.

[Vâng, tôi sẽ cố gắng!]

Tôi không chắc là cô ấy có ý gì khi nói phải làm việc chăm chỉ dù buổi phỏng vấn của chúng tôi còn chưa hề diễn ra.

Tôi bật cười khúc khích rồi ném điện thoại lên giường.

—-----------------

Khi tôi thức dậy vào hôm sau thì đã quá giờ trưa.

Thay đổi nơi ở không làm thay đổi một con người được, hôm nay tôi lại một lần nữa xác nhận sự thật đơn giản này.

May mắn thay, tôi đã thức dậy đúng lúc. Tôi đã bảo cô ấy đến phỏng vấn lúc một giờ chiều.

Sẽ là một thảm hoạ nếu cô ấy đến rồi mà chủ nhà vẫn còn ngủ. Khi tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, bụng tôi lại bắt đầu cồn cào.

Cuộc phỏng vấn chỉ mang tính chất hình thức, tôi không hề có ý định từ chối cô ấy.

Nếu có thể, tôi còn muốn cô ấy bắt đầu chuẩn bị bữa tối ngay từ hôm nay.

À không, nếu có thể thì… Tôi muốn cô ấy bắt đầu luôn từ bữa trưa cơ…

Sau khi tắm rửa và thay quần áo một cách nhanh chóng, không lâu sau đó, tiếng chuông cửa reo lên.

Với một kẻ chỉ có một người bạn như tôi, không có bất kỳ người quen nào khác, vậy nên đó chắc hẳn là người đến phỏng phấn.

Nghĩ vậy, tôi liền tiến đến mở cửa mà không cần kiểm tra xem đó là ai.

Có một người phụ nữ đứng ở đó.

“Xin chào! tôi là Yoo Si-eun, hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn.”

Cô ấy chào tôi bằng một cái cúi đầu thật thấp, thậm chí còn không thèm nhìn vào mắt tôi.

Một người có phép lịch sự.

“À, xin chào…”

Khi tôi chào lại, cô nàng ấy ngẩng đầu lên.

Và sau đó…

“Ah.”

“Huh?”

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhớ lại suy nghĩ của mình từ ngày hôm qua, cái tên Yoo Si-eun, nghe rất quen thuộc nhưng tôi không thể nhớ ra là ai.

Tôi không biết mình đã nhìn thấy nó ở đâu trước đây, nhưng bây giờ, có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi.

Tôi đã nhớ ra cô ấy là ai.

“Cậu có phải là Yoo Si-eun ở khoa khoa học máy tính không?”

“Vậy còn cậu, cậu có phải là Lee Hwi-min không?”

Đúng như tôi nghĩ.

Với mái tóc đen như một màn đêm và đủ dài để bắt sáng ấy, đôi tai nhỏ thò ra hai bên, các đường nét rõ ràng và có một nốt ruồi nhỏ ở gần miệng.

Không thể nào đây chỉ là một người có vẻ ngoài là người giống người được.

Người đang ứng tuyển vào vị trí giúp việc của nhà tôi… Chính là cô gái xinh đẹp nhất ngôi trường mà tôi đang theo học.

Truyện Chữ Hay