Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Chúng tôi bước ra khỏi rạp chiếu phim và lẻn qua những dòng người để rời khỏi trung tâm thương mại. Điểm đến tiếp theo của chúng tôi nằm ở phía sau nhà ga, vậy nên phải đi bộ vài phút.
Chúng tôi thong thả đi bộ đến địa điểm tiếp theo.
Khi đã rời xa khỏi rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại và nhà ga thì đám đông cũng đã thưa dần. Đến lúc này, tôi và Si-eun mới có thể tách ra một chút mà không bị ai chen ngang qua.
Tuy nhiên, việc tạo ra khoảng cách vào lúc này lại khiến chúng tôi cảm thấy khá ngại ngùng, thế nên đến cuối cùng thì chúng tôi vẫn giữ khoảng cách gần lại như lúc đầu.
Chẳng mấy chốc tôi và Si-eun đã đi đến điểm dừng thứ hai của ngày hôm nay, khi chúng tôi dừng lại, Si-eun nghiêng đầu tò mò và hỏi tôi.
"Có phải nơi này không?"
"Ừm."
Tôi trả lời một cách ngắn gọn trước khi cất bước vào trong.
Chúng tôi bước vào một một khu trò chơi điện tử trước nhà ga, có rất nhiều những máy móc phát ra tiếng ồn ở đây.
Tôi nheo mắt lại, mắt tôi đang cố gắng thích nghi với sự quá tải của giác quan khi tôi quan sát xung quanh.
Có một số người đang đắm chìm vào các trò chơi, trong khi đó ở phía bên kia thì lại là những cặp đôi đang thử vận may của họ vào trò gắp thú.
Si-eun, người đã theo tôi vào trong, nhanh chóng nhìn quanh trước khi lên tiếng.
"Cậu có định đầu tư vào cả khu trò chơi điện tử không?"
"Ờm… Tôi không chắc..."
Tôi im lặng, không thể nghĩ ra được một lý do nào hợp lý. Nhưng kể cả thế, việc đưa Si-eun đến khu trò chơi điện tử là một điều hiển nhiên đến đau lòng.[note61392]
Si-eun nheo mắt trước câu trả lời ngớ ngẩn của tôi, nhưng tôi không thể làm gì được.
Vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là nên tôi bỏ qua nó.
Lấy hết can đảm, tôi nói.
"Sao cậu không thử chơi trò gì đó đi?"
"...Được thôi."
Cô ấy trả lời lại tôi, có vẻ cô ấy cũng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Điều đó làm tôi khá nhẹ nhõm.
Chúng tôi đi lang thang, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Ở gần lối vào, các trò chơi gắp thú được xếp thành một hàng dài ngay ngắn. Khi chúng tôi tiến vào sâu hơn, chúng tôi thấy các máy nhảy nhịp điệu cùng với trò ném phi tiêu, bóng chày, bowling và thậm chí còn có một số trò chơi VR mà trước giờ tôi chưa từng thấy.
"Cậu có muốn tôi tặng cậu một con thú nhồi bông không?"
Tôi đề nghị với Si-eun, nhưng rồi cô ấy lại chỉ ra sự thật thực tế đến đau lòng.
"Nếu cậu không có kỹ năng thì mua một cái sẽ rẻ hơn đấy.”
Cô ấy nói đúng, với cả tôi chắc chắn là một tên thiếu kỹ năng về gắp thú. Và chắc chắn rồi, tôi không muốn thể hiện những thất bại liên tiếp của mình ở mức 1000 won cho một lần gắp đâu...
Sau khi xem xét nhiều máy trò chơi khác nhau, chúng tôi gần như đã đi hết một vòng trong đây. Trong suốt chuyến đi, khuôn mặt của Si-eun luôn tỏ ra không mấy hứng thú.
Có lẽ việc tôi đưa Si-eun đến một khu trò chơi điện tử thực sự là một sai lầm. Ngay khi ý nghĩ này vừa được lóe lên trong đầu tôi, chân Si-eun đột nhiên dừng lại.
Cô ấy đã dừng lại trước một buồng hát karaoke trả tiền xu bên trong khu trò chơi. Đó là một không gian nhỏ gọn có thể chứa hai hoặc ba người, bên trong có lắp đặt máy karaoke.[note61393]
Cô ấy muốn hát karaoke à?
"Cậu có thích hát không?"
Tôi hỏi nhỏ, Ngay lập tức Si-eun quay ngoắt đầu đi trước câu hỏi của tôi.
"Tôi chỉ đang nhìn thôi."
"Chúng ta đã đi đến đây rồi, hãy vào trong thôi.”
"Gì chứ?"
Trước lời đề nghị của tôi, Si-eun vẫn có chút bối rối và hỏi lại, nhưng tôi đã nhẹ nhàng dẫn cô ấy vào buồng mà không nói thêm lời nào.
Khuôn mặt Si-eun lộ vẻ không vui, nhưng cô ấy vẫn đi theo tôi.
Khi tôi đang cầm điều khiển và suy nghĩ về một bài hát mà chúng tôi sẽ hát, thì một sự thật đột nhiên ập đến với tôi.
Tôi không biết bản thân có thể hát bài nào hết…
Tôi rất hiếm khi đi hát karaoke, có lẽ chỉ một lần một năm nếu có, và tôi thậm chí còn không thích những bài hát thịnh hành dạo gần đây.
Những bài hát duy nhất có trong đầu tôi chỉ toàn là những bài hát từ nhiều năm về trước.
Ờm....
Có lẽ tôi nên trao lại quyền quyết định cho Si-eun.
"Cậu có biết hát không?"
Tôi hỏi Si-eun, với một hy vọng có thể chuyển hướng việc này sang cho cô ấy.
Si-eun nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi, sau đó cô ấy cất lời.
"Cậu không định hát sao?"
"Sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra mình không biết bài hát nào cả.”
Tôi ngượng ngùng thừa nhận.
"Cái gì?"
Phản ứng của cô ấy cho thấy cô ấy không thực sự tin lời tôi nói.
Thôi nào, chuyện đó cũng không lạ lắm, phải không…?
Sau đó tôi nhanh chóng đưa cho Si-eun chiếc điều khiển từ xa, cô ấy thở dài cầm lấy. Khi cầm trên tay chiếc điều khiển, cô ấy liên tục nhấn các nút trên đấy bằng những động tác thành thạo.
"Có vẻ như cậu đã đến đây nhiều rồi nhỉ."
"Karaoke bằng tiền xu là cách tốt nhất để giải tỏa căng thẳng mà không tốn nhiều tiền, vậy nên tôi thường đến đây vài lần một tuần.”
Nghe câu nói của tôi, Si-eun nhanh chóng giải thích.
"Hmm…"
tôi trầm ngâm một hồi lâu, bây giờ khi nghe cô ấy nhắc đến điều đó, nó thực sự rất có lý.
Bởi trước khi chuyển đến sống ở nhà tôi, Si-eun đã từng làm khá nhiều công việc bán thời gian trước đây.
Theo những gì cô ấy nói, những công việc đó có vẻ rất căng thẳng.
Vậy nên có lẽ cô ấy đã đi hát một vài bài sau khi hoàn thành công việc trước lúc về nhà.
Ngay sau đó, Si-eun nhấn nút để bắt đầu một bài hát. Tôi không nhận ra giai điệu này là của bài gì, nhưng tựa đề thì có vẻ quen quen.
Khi bài nhạc bắt đầu, Si-eun cầm micro bằng cả hai tay và bắt đầu hát, mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giọng cô ấy cao hơn và thanh hơn giọng nói bình thường của cô ấy. Tôi đã không nhận ra trước đó, nhưng khi nghe như thế này, tôi mới thật sự thấy giọng cô ấy khá dễ chịu. Thậm chí còn có cảm giác như nó đang làm nhột tai tôi.
Kỹ năng ca hát của cô ấy thực sự rất ấn tượng, tuy có chút lo lắng đã khiến giọng cô ấy hơi run, nhưng ngay cả thế nó cũng không thật sự tệ nếu tôi xem nó là một loại kỹ năng gọi là “Rung giọng”. [note61394]
Khi bài hát kết thúc, tôi lặng lẽ vỗ tay.
"Đừng vỗ tay..."
Si-eun hơi lẩm bẩm khi thấy tôi đang vỗ tay, cô ấy có vẻ đang rất xấu hổ. Nhìn cô ấy như vậy, tôi nói với một nụ cười đang nở trên môi.
"Nhưng cậu hát hay lắm mà.”
Si-eun hơi nhíu mày lại rồi đưa chiếc điều khiển trên tay cho tôi.
"Tại sao cậu lại đưa nó cho tôi chứ?"
Tôi hỏi cô ấy một cách bối rối, nhưng rồi cô nhấn mạnh.
"Cậu cũng phải hát.”
"Tôi đã nói là tôi không biết bài hát nào cả mà…"
Tôi phản đối lại một cách yếu ớt.
"Chỉ cần hát thôi."
"Vâng, thưa cô."
Si-eun vẫn khăng khăng yêu cầu tôi phải hát, giọng điệu của cô ấy không cho phép tôi có chỗ nào để phản biện hết. Vậy nên tôi đành nhượng bộ, không có ích gì khi tranh cãi với mệnh lệnh của Si-eun cả...
Những bài hát tôi biết đều khá cũ, thậm chí nhiều nhất cũng chỉ có ba hoặc bốn bài. Và chúng rất được phổ biến với trẻ em khi tôi còn học trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Trong số đó có một bài không có nốt cao nào đặc biệt, bài này được biết đến là bài hát yêu thích của những người đàn ông không hát hay.
Tôi nhớ hồi trung học, bọn trẻ đã hát vang bài này trong lớp. Nhưng tất nhiên, vì tôi là một người hướng nội mà, vậy nên lúc đó tôi chỉ hát theo trong đầu thôi.
Có lẽ giờ đây tôi sẽ có thể khoe mẽ một tí về những kỹ năng mà tôi đã rèn luyện được bằng cách ngâm nga một mình trong phòng khi ngồi sử dụng máy tính.
Nghĩ vậy, tôi hắng giọng và bắt đầu hát.
Nhưng mà…
Tôi nên nhìn vào đâu khi hát đây?
Cho đến thời điểm hiện tại, tôi chưa bao giờ lo lắng về việc nhìn vào đâu. Bởi vì tôi không thích hát karaoke, và ngay cả khi tôi có đi hát đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có một mình.
Nhưng bây giờ thì lại có Si-eun ngồi bên cạnh, vậy nên tôi không biết phải điều chỉnh ánh mắt của mình thế nào cả...
Liệu việc chuyển đổi ánh nhìn một cách tự nhiên giữa màn hình và Si-eun có làm tôi tự nhiên hơn không?
Cơ mà, chắc có lẽ tôi chỉ cần nhìn chằm chằm vào màn hình giống như Si-eun đã làm là được.
Chỉ đến khi bài hát kết thúc, tôi mới quay lại nhìn Si-eun.
Si-eun thì đang ngồi đấy nhìn tôi với một vẻ mặt vô hồn. Sau khi tôi im lặng chờ đợi một hồi lâu, dường như cuối cùng cô ấy cũng đã tỉnh táo lại, sau đó cô ấy hơi nhún vai và vỗ tay cho màn trình diễn của tôi vừa rồi.
Nghe tiếng vỗ tay từ Si-eun khiến tôi có chút ngượng ngùng, có lẽ bây giờ tôi đã hiểu tại sao Si-eun lại hờn dỗi như vậy khi tôi vỗ tay rồi.
"Tôi bắt cậu hát là để trêu cậu, nhưng cậu hát khá ổn đấy. Giọng cậu... không tệ đâu.”
"Đó chỉ là một bài dễ thôi mà."
Tôi nói lại với một Si-eun đang thẫn thờ ngồi ở đấy, cố gắng giảm nhẹ lời cô ấy hết mức có thể.
Tôi định đặt chiếc micro về trở lại bàn thì Si-eun lại lên tiếng.
"Chúng ta vẫn còn một bài hát nữa."
Sau đó Si-eun chỉ vào màn hình và tiếp tục.
"1000 won chúng ta được ba bài hát."
"Thật sao? Vậy thì cậu hát thêm một lần nữa đi."
"Thật ngại khi phải hát trước mặt người khác như vậy..."
Đúng như lời Si-eun nói, nhất là sau khi tôi tự mình trải nghiệm nó thì tôi càng chắc chắn điều đó hơn.
Sau đó Si-eun khoanh tay lại và nói.
"Tôi không thể là người duy nhất hát hai lần được, điều đó là không công bằng."
"Nhưng cũng không công bằng nếu tôi hát hai bài..."
"Chính xác."
Si-eun đồng ý với lời tôi nói trong khi đang cầm điều khiển và phát một bài hát đang hiện trên màn hình.
"Cậu có biết bài này không?"
Bài hát đang hiện trên màn hình không gì khác ngoài một bản song ca nam nữ, và lời bài hát này thì nói về một cặp đôi cãi nhau.
Thật ngạc nhiên, đó là một trong số ít những bài hát mà tôi biết.
Không thể tin là lại có một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến đáng kinh ngạc như vậy...
Hoặc là vì Si-eun và tôi cùng tuổi, vậy nên có lẽ cô ấy nghĩ tôi biết đến bài hát này dựa trên bài hát mà tôi vừa hát chăng?[note61395]
"Tôi biết, nhưng..."
Tôi chưa nói được hết câu thì Si-eun đã nhấn nút bắt đầu bài hát.
"Vậy thì hát đi."
Cô ấy nhìn sang tôi và nói một cách kiên định, thái độ của cô ấy thật cương quyết.
"Giờ nói ra có lẽ đã muộn rồi, nhưng mà thực ra tôi chưa từng hát bài hát này trước đây."
"Không sao đâu, cứ hát đi."
Nghe vậy, tôi chỉ đành gật đầu đồng ý, hiểu rằng tốt nhất là nên nghe theo lời của Si-eun, người vẫn còn có vẻ hơi hờn dỗi.
Hơn nữa, nếu tôi không hát, một nửa bài hát sẽ bị bỏ trống mất.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên.
Giọng tôi hòa vào giọng Si-eun, và giọng cô ấy hòa vào giọng tôi. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến một cảm giác ấm áp nở rộ trong lồng ngực tôi rồi.
Nhưng ngay cả với một bài hát song ca như thế này, tôi cũng không thể nhìn vào mặt Si-eun. Không, nói chính xác hơn, vì đây là một bài hát song ca, vậy nên việc đối mặt với cô ấy càng trở nên khó khăn hơn gấp nhiều lần đối với tôi.
Đến cuối cùng, cả hai chúng tôi đều hoàn thành bài hát trong khi chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình.
Tôi không thể hiểu nổi làm cách nào mà mọi người có thể giải tỏa căng thẳng ở một nơi “căng thẳng” như thế này nữa...