Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Rạp chiếu phim nằm ở bên dưới khu ẩm thực, một lựa chọn thiết kế thông minh giúp tập trung được một lượng lớn người đi bộ ở đó.
Khi chúng tôi đi lên thang cuốn, mỗi tầng tôi lại chứng kiến được sự gia tăng theo cấp số nhân về số lượng người.
Sau khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy khi đã đến tầng có rạp chiếu phim, tôi quan sát đám đông đang nhộn nhịp xung quanh.
Đột nhiên giọng nói của Si-eun vang lên lấn át đi tiếng ồn xung quanh chúng tôi.
"Chúng ta xem gì vậy?"
Tôi lắc đầu.
"Không chắc."
Tôi đã nghiên cứu về những địa điểm trên mạng, thậm chí còn đi do thám về những địa điểm ấy. Vậy nên tôi biết được là trung tâm thương mại này có rạp chiếu phim bên trong, vả lại bầu không khí cũng khá dễ chịu.
Nhưng cho tới hiện tại thì tôi vẫn chưa quyết định được chúng tôi sẽ xem phim gì.
Bảng điện tử phía trên quầy bán vé hiển thị lên những thứ hạng của các bộ phim.
Vị trí đầu bảng: phim hành động bom tấn phần tiếp theo.
Vị trí thứ hai: một bộ phim hài thân thiện với gia đình.
Vị trí thứ ba: phim tình cảm được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết nổi tiếng.
"Cậu chọn đi.”
Tôi nói với Si-eun.
"Được thôi, tôi giỏi với mọi thứ mà."[note61388]
Si-eun nhìn lên chiếc bảng điện tử và đảo mắt.
"Cũng giống như khi chúng ta đi ăn ngoài vậy. Ý kiến của cậu không quan trọng lắm, dù sao thì cuối cùng cậu cũng sẽ ăn ramen thôi."[note61389]
"Đúng vậy nhỉ, bởi nếu cậu không chọn thì tôi chỉ có thể chọn bất cứ thứ gì có ở cuối danh sách thôi."
Thời gian chúng tôi ở bên nhau đã dạy cho Si-eun một bài học.
Cô ấy biết rằng trong những tình huống như thế này, tốt hơn hết là cô ấy nên là người chủ động.
Với tính cách của Si-eun, tôi có chút mong đợi là cô ấy sẽ chọn bộ phim hành đầy động bom tấn.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cô ấy lại tiến đến khu mua vé và chọn bộ phim tình cảm được chuyển thể từ tiểu thuyết ở hàng thứ ba.
"Bộ này huh?"
"Ừm, tôi nghe mọi người nói nó khá hay trên mạng."
"Hmm."
Cái tên này gợi cho tôi một chút ấn tượng.
Trên thực tế, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ xem nó, tôi thậm chí còn đọc cả phần tiết lộ nội dung từ trước.
Một cốt truyện mơ hồ hiện ra trong đầu tôi…
Một người phụ nữ mắc phải căn bệnh nan y, sau đó là một tình bạn được chớm nở với một người đàn ông, tiếp đến là sự suy sụp của cô ấy, ở gần cuối có một cuộc phẫu thuật đã được diễn ra, và cuối cùng thì là một cái kết đầy viên mãn.
Sự lựa chọn của Si-eun làm tôi khá ngạc nhiên, nhưng tôi cũng không có lý do gì để phản đối cả.
Thời gian cũng khá hoàn hảo, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ chiếu.
Vậy nên tôi chỉ đành gật đầu trong im lặng.
Sau khi đi vệ sinh thì chúng tôi chuẩn bị bỏng ngô và cola trước khi vào rạp.
Bên trong, các cặp đôi chiếm ưu thế khá lớn trong rạp, họ ngồi thành từng cặp ấm cúng. Và ghế của chúng tôi, chắc chắn rồi, chúng nằm cạnh nhau.
Chúng tôi đặt hộp bỏng ngô lớn ở giữa, tôi đã cân nhắc đến việc sẽ mua hai hộp cỡ vừa nhưng lại rồi cuối cùng lại chọn một hộp lớn để tránh lãng phí.
Tôi không thích rạp chiếu phim hay bỏng ngô cho lắm, nhưng nhập gia thì phải tùy tục thôi… [note61390]
Khi tôi đưa tay lấy một nắm bỏng ngô, ngón tay của tôi chợt chạm vào ngón tay của Si-eun.
Cả hai chúng tôi đều giật mình và rút tay lại ngay lập tức.
"Ah."
"Ồ."
Sự ngượng ngùng trùng xuống như một tấm rèm nặng nề đang đè lên hai chúng tôi vậy.
Cố gắng che giấu đi trạng thái bối rối của mình, tôi lẩm bẩm.
"Ờm, cậu cứ lấy trước đi…"
"Ừm, cảm ơn."
Si-eun cầm một nắm bỏng ngô và nhét vào miệng.
Sự thèm ăn huyền thoại của cô ấy chưa bao giờ khiến tôi thất vọng cả.
Bộ phim bắt đầu, theo đúng các tình tiết đã bị tiết lộ trước. Một chàng trai bình thường bị cuốn vào mối quan hệ với một người phụ nữ sau khi chứng kiến cô ấy ho ra máu.
Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng lại rất hiệu quả trong việc chạm đến trái tim người xem.
Ở giữa bộ phim, các nhân vật chính tiến lại gần nhau hơn. Người phụ nữ đã cố đẩy người đàn ông ra, nhưng anh ta vẫn rất kiên trì, và người phụ nữ ấy không hề hay biết rằng… Cuối cùng, cô đã phải lòng anh ta.
Tôi liếc nhìn sang Si-eun. Cô ấy có vẻ rất tập trung, mắt dán chặt vào màn hình lớn, môi cô ấy luôn mím chặt trừ những lúc ăn bỏng ngô.
Bộ phim đang tiến gần đến đoạn cao trào.
Trong chuyến đi chơi của cả hai người họ, người phụ nữ đã đột ngột ngã quỵ. Tiếp sau đó người đàn ông nhanh chóng gọi xe cứu thương đến để đưa cô ấy đến phòng cấp cứu, và cuối cùng anh đã phát hiện ra tình trạng của cô tệ hơn nhiều so với những gì anh ta biết.
Khi anh hỏi tại sao cô lại giấu anh chuyện đó, cô thì thầm trả lời "Em chỉ muốn cùng anh đi du lịch..." trước khi lại thiếp đi một lần nữa.
Mặc dù tôi đã biết qua cốt truyện từ trước, nhưng cũng không thể phủ nhận là nó rất cảm động.
Khi đang suy nghĩ thì có một tiếng khịt mũi thu hút sự chú ý của tôi. Tôi liếc nhìn sang Si-eun thì thấy cô ấy đang khóc.
Điều đó khiến tôi khá bất ngờ, bởi vì tôi luôn nghĩ cô ấy là người không dễ khóc. Khuôn mặt đẫm nước mắt của Si-eun vẫn giữ được nét quyến rũ riêng của cô ấy.
Một Si-eun yếu đuối thế này khác xa với Si-eun bình thường mà tôi biết, nhìn thế này khiến tôi cảm nhận có một thứ gì đó đang khuấy động trong lồng ngực tôi.
Bộ phim kết thúc với cảnh người phụ nữ hoàn thành quá trình điều trị và ôm lấy người đàn ông.
Trong suốt phần kết, Si-eun liên tục sụt sịt mũi và khóc òa. Mặc dù cô ấy cố gắng kìm nén tiếng nức nở, nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ.
Khi chúng tôi ra khỏi rạp, Si-eun trông rất bình tĩnh.
Biểu cảm của cô ấy không biểu lộ bất kỳ điều gì, như thể cô chưa từng rơi một giọt nước mắt vậy.
Nhưng đôi mắt đỏ ngầu và sưng húp của cô lại là một câu chuyện khác.
Giả vờ không biết về nó, tôi hỏi.
"Cậu khóc à? Mắt cậu sưng lên rồi kìa."
"...Không, đây là... Cậu biết đấy, là do việc ăn mì ramen và ngủ muộn từ đêm qua thôi."
Một lời bào chữa tương đối hợp lý, nhưng rõ ràng là nó có một lỗi sai đang được hiện hữu rõ mồn một.
"Nhưng trước khi xem phim, trông cậu vẫn ổn mà."
Lúc này đây, Si-eun lại đang loay hoay cố gắng để tìm một lời giải thích khác.
"Thật ra, bộ phim ấy chán đến mức khiến tôi cứ ngáp mãi. Đó là lý do tại sao mắt tôi sưng húp. Đúng vậy, mọi chuyện là thế đấy."
"Từ khi nào mà cậu lại có thể vừa khóc vừa ngáp thế?"
"Nếu cậu đã nghe hết rồi thì còn hỏi tôi làm gì?"
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với một vẻ mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Tại sao cô ấy lại phải tỏ ra cứng rắn như vậy chứ?
Không có gì đáng xấu hổ khi chúng ta xúc động về một việc gì đó cả.
"Khóc thì có gì sai chứ? Nó rất cảm động mà, cũng khá buồn nữa."
Vẻ mặt cau có của Si-eun vẫn vậy, nó không hề thay đổi. Có lẽ tôi không nên trêu cô ấy…
Sau đó cô ấy thở dài và nói với tôi.
"Cậu nói là cảm động, nhưng cậu đâu có khóc đâu."
"Tôi chưa bao giờ khóc khi xem bất cứ thứ gì hết. Nghĩ lại thì, tôi cũng chưa từng khóc kể từ khi tôi còn nhỏ."
"Cậu bị chậm phát triển về mặt cảm xúc đấy."
"Tôi á?"
Chà, có lẽ cô ấy nói đúng.
Mải suy nghĩ về chuyện ấy, chúng tôi tiếp tục bước đi cho đến khi Si-eun đột nhiên dừng lại và hỏi.
"Vậy, nó sao rồi?"
"Hả? Ờm, nó rất xúc động."[note61391]
"Đó không phải là ý tôi muốn nói."
Cô ấy chỉ xuống đất.
"Chúng ta đến đây để quyết định xem có nên đầu tư vào nơi này hay không mà, nhớ không?"
"À~ Đúng rồi."
Câu trả lời hờ hững của tôi khiến Si-eun nhìn tôi với một ánh mắt nghi ngờ.
"...Cậu đến đây để kiểm tra nơi này phải không?"
"Tất nhiên rồi."
Không để ý đến ánh mắt của cô ấy, tôi tiếp tục bước nhanh về phía trước.
"Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
"Hừ."
Mặc dù Si-eun có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng sau cùng thì cô ấy cũng nhanh chóng cất bước theo tôi.