Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi chúng tôi rời đi thì trời đã tối dần.
Tôi định ăn tối trước khi về, nhưng Si-eun có vẻ không đói. Điều đó cũng không có gì ngạc nhiên cả, bởi vì cô ấy là người đã ăn hết khoảng 90% bỏng ngô của chúng tôi trong suốt buổi chiếu phim mà.
Chúng tôi đã định sẽ kết thúc buổi đi chơi ở một nhà hàng, nhưng vì điều đó không khả thi cho lắm vậy nên chúng tôi quyết định sẽ quay về nhà.
Dù sao thì đối với tôi đồ ăn của Si-eun ngon hơn hầu hết các món ăn trong nhà hàng, vậy nên tôi ổn với điều đó.
"Về thôi."
"Ừm."
Sau một cuộc trao đổi ngắn ngủi ấy, chúng tôi tiến đến một chiếc taxi ở phía trước nhà ga.
Nhưng khi chúng tôi chưa đi được bao xa thì Si-eun kéo tay áo tôi.
“Này…”
"Hửm?"
Khi tôi quay lại thì thấy cô ấy đang chỉ tay vào một tòa nhà.
"Chúng ta có thể dừng lại ở đó một chút không?"
Nhìn theo cử chỉ của cô ấy, tôi nhìn sang tòa nhà hướng đối diện. Điều ngạc nhiên là cô ấy đang chỉ tay vào một quán nhậu.
"Cậu muốn uống không?"
"Có..."
"Chắn chắn?"
Tôi hỏi cô ấy với một giọng đầy lo lắng, ngay lập tức Si-eun nhíu mày nhìn tôi và trả lời.
"Không sao đâu. Tôi đã là người lớn rồi, đủ tuổi để uống bia rồi."
Rõ ràng là Si-eun vẫn còn bận tâm đến cuộc trò chuyện của chúng tôi vào lúc sáng.
"Và tôi cũng sẽ không bao giờ say nếu chỉ uống một ly."
"Lần trước không phải cậu cũng nói thế rồi sau đó uống quá nhiều sao?"
"Đó là...!"
Giọng Si-eun cao lên một lúc trước khi cô kịp lấy lại bình tĩnh. Si-eun lấy tay che miệng mình lại rồi tiếp tục bằng một giọng trầm hơn.
"Lần đó… Lần đó là do cậu đã nói những điều kỳ lạ nên tôi đã uống nhiều hơn dự định một tí..."
"Điều kỳ lạ à?"
Tôi đã nói gì vậy?
Ngày hôm đó có rất nhiều sự kiện đáng nhớ, nên mọi thứ đối với tôi đều khá mơ hồ. Bất cứ điều gì tôi đã nói trong buổi nhậu đó đều đã bị tôi lãng quên từ lâu.
"Nếu cậu không nhớ thì quên đi.”
Si-eun hơi khịt mũi khi nói những lời đó.
Được thôi, nếu cô ấy bảo bỏ qua thì tôi sẽ bỏ qua vậy.
"Dù sao thì, chỉ cần không quá một ly thì mọi chuyện chắc chắn vẫn ổn."
"Vậy thì để tôi nói cho cậu biết trước một điều trước nhé."
"Điều gì?"
"Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng không thể cõng cậu về nhà từ đây được đâu..."
"Tôi sẽ không yêu cầu cậu cõng tôi đâu."
Si-eun hơi biểu môi khi nói với tôi.
Tôi có thể làm gì đây?
Không có cách nào để khuyên Si-eun từ bỏ ý định khi cô ấy cứ bướng bỉnh như thế này. Vậy nên không còn cách nào khác, tôi chỉ đành gật đầu và chúng tôi cùng nhau tiến vào quán nhậu.
Mặc dù còn khá sớm, nhưng nơi này vẫn đông nghẹt.
Chúng tôi gọi hai cốc bia và một ít đồ ăn nhẹ, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài để ngồi một chiếc bàn ngoài trời.
"Sau khi uống xong thì chúng ta nên về nhà thôi."
Tôi nói một cách bình thản.
"Được rồi, với cả chúng ta cũng cần phải ăn tối nữa."
"Nhưng không phải lúc nãy cậu đã nói là cậu no rồi sao? Bây giờ cậu uống bia và ăn đồ ăn kèm thì cậu vẫn không no cho đến tối được hả?"
"Tôi có một dạ dày riêng dành cho bữa tối."
Điều đó thật tiện lợi…
Sau cuộc trao đổi vô nghĩa, sự im lặng bao trùm cả hai chúng tôi. Giờ đây chỉ còn mỗi tiếng ồn ào náo nhiệt từ đường phố về đêm vẫn tiếp tục lấp đầy vào không gian tĩnh mịch ấy.
Bị thu hút bởi những âm thanh đó, tôi ngước lên để đang quan sát những người đang đi trên phố.
Thực sự có rất nhiều người ở ngoài ở vào giờ này.
Tôi không phải là kiểu người thích đám đông hay thích cảm giác lang thang trong vô định, nhưng chỉ cần có Si-eun bên cạnh thì cũng đủ để khiến điều đó trở nên thú vị hơn.
Tôi, một người thích ở nhà, quyết định đi chơi cùng với ai đó và không thấy điều đó phiền phức chút nào, ngược lại còn cực kỳ vui. Ngay cả khi là tôi thì đó cũng có vẻ là một sự thay đổi tuyệt vời.
Liếc nhìn sang, tôi thấy Si-eun cũng đang ngắm nhìn những người đi đường. Cô ấy ngồi khép hai chân mình lại và tựa cằm vào chúng.
Quay lại nhìn đường phố, tôi lên tiếng.
"Có nhiều người ở bên ngoài thật nhỉ."
"Cuối tuần rồi, vậy nên mọi người đều ra ngoài vui chơi mà."
"Tôi không thích ra ngoài ngay cả vào cuối tuần này..."
Nghe vậy, Si-eun hơi cười khẽ.
"Đó là vì cậu ghét ra ngoài thôi."
"Chà, không có gì để phản bác hết."
Một lát sau, đồ uống và đồ ăn nhẹ của chúng tôi cuối cùng cũng đã được mang đến.
Tôi đặt hai chiếc ly trước mặt cả hai và đặt đồ ăn nhẹ vào giữa.
Si-eun có vẻ vẫn đang chú ý quan sát đám đông, cô ấy cầm ly bia lên trong khi vẫn nhìn ra bên ngoài.
Tôi không chắc về việc này cho lắm, nhưng chúng tôi không nên nâng ly hay gì đó sao?
Nhưng hiện giờ tôi không thể gọi Si-eun được, biểu cảm của cô ấy khi nhìn những người đi đường trông khá nghiêm túc.
Nhưng rồi…
"Nếu như..."
…Đột nhiên cô ấy lên tiếng.
"Hửm?"
Sau khi tôi trả lời, Si-eun tiếp tục, ánh mắt cô ấy vẫn nhìn xa xăm như thể đang chìm đắm vào một ký ức nào đó.
"Giá như gia đình tôi bình thường hơn một chút thì sao... Liệu tôi có thể thoải mái chơi bời như những người khác, học hành thảnh thơi, không phải đi làm thêm và có nhiều thời gian hơn cho bản thân không...? Liệu mọi chuyện có diễn ra như thế không?"
Si-eun nói với một giọng nhỏ nhẹ, cô ấy vẫn nhìn những người đi đường với nụ cười vô tư.
Bị bất ngờ bởi lời nói đột ngột của cô ấy, tôi không thể phản ứng ngay được.
Si-eun đã kể với tôi rằng cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó.
Đó là lý do tại sao cô ấy phải làm việc bán thời gian, học hành chăm chỉ, và thậm chí là đảm nhận vai trò chủ tịch hội học sinh. Đó chắc chắn là cuộc sống mà hầu hết mọi người đều không thể xử lý hết được.
Nhưng Si-eun cũng là người bình thường như bao người, đôi khi cô ấy cũng muốn được nghỉ ngơi hoặc vui chơi. Cô ấy cũng muốn được trốn học và ngủ nướng như những người khác…
Có lẽ mỗi khi cảm thấy bản thân yếu đuối như vậy, cô ấy đã tự vượt qua bằng cách nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ mình…
"Tôi đoán vậy,"
Tôi trả lời và nhấp một ngụm bia.
"Dù vậy, xét trên mọi phương diện, tôi nghĩ cậu đã làm rất tốt rồi. Tôi biết đó không phải là việc của tôi, nhưng nhìn từ góc độ của tôi thì mọi chuyện trông như vậy."
Si-eun quay sang nhìn tôi, vẫn chống cằm trên đầu gối.
"Cậu biết gì về tôi mà nói thế?"
"Đó là cảm nhận của tôi với tư cách là một người chủ đã sống cùng cậu trong vài tháng qua."
Si-eun phát ra âm thanh "Hừ” trước khi nhấp một ngụm bia. Sau đấy cô liếm hết bọt trên môi đi, rồi tiếp tục quay lại nhìn đường phố.
Biểu cảm của cô ấy có vẻ hơi buồn, điều đó khiến tôi có một ý muốn động viên cô ấy.
"Chúng ta có nên làm điều này thường xuyên hơn không? Ý tôi là ra ngoài chơi."
Tôi cố gắng hỏi một cách bình tĩnh, Si-eun hơi nhấc cằm lên để nhìn vào mắt tôi.
"Thường xuyên hơn?"
"Ừm, có rất nhiều công ty mà chúng ta có thể xem xét, rất nhiều nơi mà chúng ta chưa từng đến, và tất nhiên rồi, còn rất nhiều thứ để nghiên cứu nữa."
"Ồ, ra là chuyện đó sao."
Nghe tôi nói vậy, Si-eun đặt chiếc ly của mình xuống và mỉm cười bằng mắt khi nhìn tôi. [note61396]
Và rồi cô ấy tiếp tục…
"Đồ nói dối."
"...Huh?"
"Cậu đang nói dối."
...Phanh phui việc tôi nói dối ra.
Si-eun có hơi bật cười khúc khích khi thấy tôi vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu dẫn tôi đi chơi vì thấy tôi buồn chán vào cuối tuần phải không?"
"Ồ, đó cũng là một phần của vấn đề."
"Đó là lý do duy nhất, đúng chứ?"
"Ai biết."
Khi tôi cố gắng gạt đi, Si-eun lại khịt mũi và tiếp tục
"Giả vờ như không quan tâm nhưng thực ra lại rất chu đáo."
"..."
"Tôi không hiểu sao trên đời này lại có người tốt bụng đến thế. Trên đời này có ông chủ nào lại chu đáo với người giúp việc của mình như vậy chứ?"
"Tôi rất coi trọng phúc lợi của nhân viên mà."
"Lại thế nữa rồi."
Si-eun Mỉm cười và nhấp thêm một ngụm bia, tôi cũng làm theo cô ấy. Có lẽ là do chúng tôi đã đi bộ khá nhiều, vậy nên bia hôm nay có vị đặc biệt ngon hơn thường ngày.
"Này."
Si-eun nói khi tôi đang thưởng ngụm bia trong miệng.
"Hửm?"
"Vào khoảng thời gian đó..."
"Khoảng thời gian đó?"
Khi tôi hỏi lại, Si-eun hơi do dự một lúc rồi nói.
"Ý tôi là đêm đó."
"Đêm nào?"
"Cậu đang giả vờ ngốc à?"
"Không, tôi thực sự không hiểu cậu đang nói về điều gì cả."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Si-eun bật ra một tiếng cười khúc khích như thể không tin nổi, má cô ấy có hơi ửng hồng khi cô ấy tiếp tục.
"Tôi đang nói về đêm tôi say rượu."
"À..."
Tôi không bao giờ nghĩ chủ đề này sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Chẳng phải chúng ta đã gác chuyện này lại hai lần rồi sao, ngay ngày hôm sau và khi cô ấy tặng tôi socola? [note61397]
Lúc này, má của Si-eun đã đỏ bừng, có lẽ là do tác dụng của bia gây nên.
Bấy giờ Si-eun lại im lặng mà không tiếp tục, nhưng vì không muốn thúc ép cô ấy, vậy nên tôi chỉ đành lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, Si-eun cũng tiếp tục.
"Đêm đó, tôi có..."
"Hửm?"
"Tôi đã... thú nhận với cậu chưa?"
"...Cái gì?"
Tôi hoàn toàn mất cảnh giác.
Thú nhận ư? Không đời nào… Ngay cả khi say thì cô ấy cũng sẽ không làm thế nếu không có tình cảm với tôi.
Thấy tôi hơi ngạc nhiên, Si-eun vội vàng xua tay và giải thích.
"Không, ý tôi là. Cậu đã trở nên kỳ lạ hơn sau chuyện đó, có vẻ như cậu luôn cố tránh mặt tôi. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi đã nói điều gì đó mà bản thân không muốn nói ra khi say."
"À, ý cậu là thế à?"
Đó là một phỏng đoán khá hợp lý, nhưng sự thật thì lại có hơi khác…
"Không phải vậy."
Lời nói của tôi dường như làm Si-eun ngạc nhiên, mắt cô ấy mở to khi nhìn tôi.
"Nó không… Phải?"
"Không, không phải vậy."
Ngay cả khi cô ấy hỏi lại để xác nhận, tôi vẫn kiên quyết phủ nhận điều đó. Si-eun nghiêng đầu, rõ ràng là không ngờ đến câu trả lời này.
Một lát sau, cô ấy lại nói.
"Vậy tại sao sau hôm đó cậu lại bắt đầu tránh mặt tôi?"
Và đây chính là câu hỏi mà đã tôi lo sợ bấy lâu nay. Tôi đã luôn né tránh chủ đề này vì không muốn trả lời nó.
Nhưng trong tình huống này, thật khó để tôi có thể tiếp tục trốn tránh. Hơn nữa, vì chúng tôi đã vượt qua chuyện đó rồi, nên việc vẫn cố chấp giữ bí mật về điều này thì thật kỳ lạ.
Trên hết, nếu tôi, người thực sự không làm gì vào đêm đó nhưng vẫn cứ tiếp tục giữ bí mật, kiểu gì cũng sẽ dẫn đến một hiểu lầm không đáng có cho xem.
Vậy nên tôi chỉ đành gãi đầu và giải thích với Si-eun.
"Thực ra…"
"Vâng?"
Thật khó để nhìn vào mắt Si-eun khi nói điều này… Vậy nên tôi liếc nhìn sang một hướng khác rồi tiếp tục.
"Cậu hỏi tôi là... 'Muốn hôn tôi không?'..."
"Cái gì?"
Cô ấy có vẻ rất sốc khi nghe điều đó.
Liếc về phía cô ấy, tôi thấy Si-eun đang cau mày. Nhưng cô ấy không có vẻ gì là đang đổ lỗi cho tôi hết. Nếu có thì, cô ấy trông có vẻ kinh ngạc về bản thân của mình trong quá khứ hơn.
Với một tâm thế lo lắng trong lòng, tôi vội nói thêm.
"Thành thật mà nói, chúng ta không có làm vậy."
"Ừm, tôi không nghĩ là cậu sẽ làm thế…"
Tôi đã nghe điều này nhiều lần trước đây, nhưng hôm nay tôi lại khá vui khi lại nghe được nó. Tôi rất nhẹ nhõm khi cô ấy không nghĩ là tôi nói dối.
Si-eun cũng quay lại nhìn tôi và lẩm bẩm.
"Tôi đoán rằng khi nghĩ về nó, không có nhiều sự khác biệt cho lắm."[note61398]
Có lẽ điều đó đúng.
"Dù sao thì, sau khi nghe điều đó khiến tôi có một cảm giác khó có thể cư xử bình thường khi ở cạnh cậu được. Đó là lý do tại sao tôi lại giữ khoảng cách với cậu trong một khoảng thời gian."
"Tôi nghĩ bản thân cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng nếu cậu nói điều gì đó tương tự như thế."
Không, nếu tôi nói như thế thì có lẽ bây giờ tôi đã ở trong tù rồi. [note61399]
Và đó là cách chúng tôi kết thúc câu chuyện.
Tôi đã tiết lộ mọi thứ tôi đã giấu cho Si-eun. Bây giờ thì chủ đề này chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Thật sảng khoái khi được nói ra hết mọi chuyện, có lẽ tôi nên nói với cô ấy sớm hơn mới phải.
Khi tôi sắp nhấp một ngụm bia, Si-eun cũng nâng ly lên. Như thể đã lên kế hoạch trước, cả hai chúng tôi đều đặt ly xuống cùng lúc, rồi sau đó lại nhìn về phía đoàn người đang di chuyển.
Chợt… Si-eun nói với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ…
"Vậy..."
"Hửm?"
Si-eun dừng lại một chút trước khi tiếp tục.
"Muốn hôn tôi không?"
...
Tôi cảm thấy như não mình vừa bị chập mạch vậy.
Tôi đã nghe đi nghe lại những gì mình vừa nghe nhiều lần để chắc chắn rằng mình đã nghe đúng, nhưng đến cuối cùng nó vẫn chỉ đi đến một kết luận.[note61400]
Si-eun vừa hỏi tôi có muốn hôn cô ấy không.
Tôi quay sang nhìn cô ấy.
"Cậu say à?"
"Tôi đã nói rồi mà, nhớ không? Một ly không thể nào làm tôi say được hết."
Si-eun trả lời một cách thẳng thừng khi nhìn vào mắt tôi.
Vào khoảnh khắc đó, những âm thanh ồn ào của đường phố dần tan biến.
Tôi không thể nghe thấy gì nữa, không thể nhìn thấy gì nữa.
Tất cả những gì tôi có thể thấy bây giờ là đôi má ửng hồng của Si-eun, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, bộ trang phục được lựa chọn một cách cẩn thận, và một mái tóc đã được tạo kiểu một cách gọn gàng…
Và... đôi môi hồng hào của cô ấy…
Nhìn Si-eun, tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang dần tăng cao và da gà đã nổi lên khắp người tôi.
Có phải Si-eun cũng...
Đúng lúc tôi tôi đang nghĩ như thế thì chiếc điện thoại của Si-eun đang để trên bàn bắt đầu reo.
Tiếng rung vẫn tiếp tục, đó không phải là tin nhắn văn bản hay tin nhắn KakaoTalk mà là một cuộc gọi điện thoại thực sự.
"..."
"..."
"Cậu không trả lời sao?"
Không thể chịu đựng được sự im lặng này thêm nữa, tôi khẽ hỏi.
Sau đó Si-eun trả lời lại một cách lạnh lùng.
"Tôi cũng vừa định sẽ làm thế."
Nói xong, cô ấy cầm điện thoại lên. Biểu cảm của Si-eun chợt đông cứng lại trong giây lát khi cô kiểm tra màn hình.
"Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay sau khi nghe xong cuộc gọi này."
"Ừm, được thôi."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Si-eun ngay lập tức đứng dậy. Sau đó cô ấy bước nhanh đến khoảng trống phía sau cửa hàng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái bàn trống rỗng đã không còn Si-eun.
Cùng với một tiếng thở dài nặng nề, sự căng thẳng bao trùm toàn thân tôi đang dần tan biến, khiến tôi muốn ngã khụy xuống bàn.
"Chắc chắn đó chỉ là trò đùa thôi…"
Tôi tự lẩm bẩm với chính mình.
Đúng vậy. Hành động vừa rồi của Si-eun có lẽ chỉ là trêu chọc tôi thôi.
Không có lý do gì mà một người phụ nữ như Si-eun lại có những cảm xúc như vậy với tôi cả. Nếu tôi nghiêng người vào với ý nghĩ rằng cô ấy đang nghiêm túc, có lẽ tôi sẽ nhận lại một cái trừng mắt mất.
Sau khi hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi cầm điện thoại lên.
Không hiểu sao lại có một tin nhắn KakaoTalk đang hiện lên trên màn hình điện thoại.
Có thể là ai chứ?
Ngoài bạn bè hoặc Si-eun, không có ai thực sự liên lạc với tôi cả. Vậy nên cùng với sự tò mò, tôi mở khóa điện thoại để kiểm tra xem tin nhắn đó là của ai.
Chà, điều này thật sự bất ngờ đấy.
Cái tên xuất hiện trên màn hình là 'Han So-hye'.
Có thông tin cập nhật nào về dự án nhóm của chúng tôi à?
Hay là điểm đã được công bố chưa?
Nếu không thì có khi nào cô ấy đã gửi những tin nhắn ngẫu nhiên như cái cách cô ấy thường làm trên lớp không?
Cùng với sự tò mò, tôi mở đoạn tin nhắn lên xem.
[Tiền bối à, mọi người thường không đi hẹn hò với người hàng xóm của mình, đúng không?]
Vào lúc này, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía đường phố.
Và ở đó, bên trong con hẻm bên cạnh cửa hàng đối diện.
So-hye đang nghiêng đầu nhìn thẳng vào tôi.