"Ngươi... Rốt cục là ai? Tại sao lại... tấn công chúng ta!?"
Nam thanh niên thấy vợ chịu đau, tim như dao cắt. Hắn khàn giọng thét.
Khóe miệng dưới tấm áo choàng có chút nhếch lên. Gã đi đến vị trí mà cả hai vợ chồng đều có thể nhìn thấy mình, hơi hơi khom người, nói: "Trước tiên, xin cho phép tôi giới thiệu mình một chút. Tôi tên "Ổ Khóa", là người đứng đầu tổ chức "Chìa Khóa"."
"Chìa Khóa... Ổ Khóa...? Ta không nhớ đã từng chọc tới các người... Vợ ta có lẽ cũng không có! Ta thậm chí còn chưa từng nghe tới tên tổ chức của các người! Tại sao... Lại đột nhiên bỏ độc chúng ta, giết cha mẹ ta, còn phải đuổi giết hai ta!?"
Người áo choàng không trả lời ngay lập tức, gã liếc mắt nhìn qua thân thể hai người. Sau khi nhìn xong một vòng, dường như có chút thất vọng, gã nói: "Tôi không muốn đuổi giết các người, chỉ cần các người chịu giao vật đó ra, tôi sẽ lập tức xin lỗi, còn mời bác sĩ giỏi nhất tới để chữa trị cho các người. Nhưng mà, năm ngày trước tôi mới chỉ tới nhà thăm hỏi, nói ý định của mình ra, người hầu, kẻ hạ của các vị lại bất thình lình lấy vũ khí ra chỉa vào tôi. Tôi chẳng qua chỉ tự vệ thôi."
"Tự vệ!? Vào cái ngày vợ ta sinh nở, ngươi chạy tới... Rồi bảo bọn ta tặng con trai mình cho ngươi, đây cũng gọi là tự vệ???!!!"
"Đúng vậy!" Người áo choàng cười lạnh một tiếng, "Tôi thấy hai vị cơ bản còn chẳng biết con trai các người quan trọng thế nào với tổ chức của chúng tôi. Nó là "Thánh Tử", là một giai đoạn vô cùng quan trọng. Vì đền bù tổn thất, tôi thậm chí còn mang đến rất nhiều tiền thù lao. Nhưng hai vị đây lại không biết điều chút nào."
Nam thanh niên phun ra một ngụm máu, mở miệng chửi mắng: "Rắm chó! Thánh tử gì chứ? Ta còn chẳng biết ngươi đang nói cái gì!"
"Tất nhiên là cậu không hiểu rồi, gọi là "Thánh Tử" cũng chưa đúng lắm, có lẽ gọi "Thúy Điểu (chim bói cá)" thì chính xác hơn."
"Thúy Điểu? Ý ngươi là gì?"
"Ha ha, cậu không cần biết. Bây giờ nói cho tôi, con của hai vị rốt cuộc đang ở đâu? Còn nữa, thanh kiếm gia truyền của nhà cậu, lại ở nơi nào?"
Nam thanh niên phun một ngụm nước bọt vào người áo choàng, ngậm miệng không nói.
Sắc mặt người áo choàng lạnh xuống, gã xoay người, đi đến trước mặt cô gái, nhẹ nhàng vung tay lên. Đám thuộc hạ xung quanh lại có bốn người tiến lên, cầm lấy bốn ngọn thương đang đóng chặt nam thanh niên trên đất, hung hăng đè xuống.
Thanh niên hét thảm một tiếng, những vết thương vốn đã đông đá một lần nữa vỡ ra, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, lộ vẻ đau đớn vô cùng.
Cô gái thấy tình trạng thê thảm của chồng, liền nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn nữa. Cô khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, rơi xuống đất tuyết rồi hóa thành những hạt băng.
"Được, vợ tốt mẹ hiền. Muốn giảm bớt đau khổ cho chồng cô, hãy cho tôi biết con của hai người giờ ở nơi nào? Thanh kiếm kia cũng đang ở đâu?"
"Không! Lan, đừng nói cho hắn! Tuyệt đối đừng nói! A... a a aaaaa!!!"
Lại có thêm hai ngọn thương cắm vào bả vai nam thanh niên. Cơ thể hắn giờ như một miếng xốp dễ hỏng, hoàn toàn không thể chống lại mũi thương đâm xuống.
Người áo choàng nắm lấy tóc cô gái, cạy khóe mắt cô ra, ép cô phải nhìn bộ dáng khổ sở của chồng.
"Được rồi, nói ra đi. Nói cho tôi biết đứa bé ở nơi nào. Hai vị còn trẻ, dù xét về mặt thực lực, các người rất mạnh, nhưng xét về mặt tuổi tác, các người vẫn chỉ là đôi vợ chồng nhỏ mới cưới không lâu. Thấy không? Chồng cô đang kêu đau bên kia, nhưng chỉ cần cô nói ra chúng tôi Thánh Tử ở nơi nào, là đã có thể cứu được hắn rồi.”
Cô gái ngậm chặt miệng, mắt thấy, mũi thương trên người nam thanh niên càng ngày càng nhiều, nơi đâm vào cũng càng ngày càng đến gần yếu điểm. Cõi lòng cô tan nát, so với việc tự mình tiếp nhận đau đớn, tim cô còn đau hơn...
"Được rồi, nói đi. Sau đó giao Thánh Tử cho tôi. Dù các người sẽ mất đi đứa con đầu tiên này, nhưng các người vẫn thừa thời gian và vốn liếng, còn có thể sinh đứa thứ hai, đứa thứ ba. Vì một đứa bé lúc nào cũng có thể thay thế mà từ bỏ mạng sống của mình và chồng mình, đáng không?”
Giọng điệu người áo choàng dịu dàng mà hài hòa, tràn ngập sức hấp dẫn. Hai cánh môi cô gái đang run rẩy, ý chí cô đã sắp sụp đổ. Cuối cùng, cô dần dần hé miệng...
“Không được nói! Lan, đó là con của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không đem máu thịt của mình giao cho bất kỳ ai!”
Trên người nam thanh niên đã đâm hơn mười ngọn thương, nhưng hắn vẫn lớn tiếng kêu lên. Nhờ tiếng gọi của hắn, rốt cuộc cô gái cũng hạ xuống quyết tâm cuối cùng.
“Tên chết giẫm, ta tuyệt đối không giao đứa bé cho ngươi… Ngươi đi chết đi!”
Cô gái mở miệng mắng ra câu thô tục đầu tiên trong đời mình. Đồng thời cô cũng lấy ngụm nước miếng cuối cùng, phun lên mặt người áo choàng.
Hai tay người áo choàng buông ra. Gã đứng thẳng người, nét mặt lạnh tanh đã không còn bất cứ biểu cảm dịu dàng nào. Đến giờ phút này, cô gái biết, thời khắc cuối cùng của mình và chồng đã đến.
“Byron... Nếu như còn có kiếp sau... Em vẫn còn muốn làm vợ của anh...”
“Lan... Lan...! Lan ——!!!”
Người áo choàng vung tay lên, hai tên tên thuộc hạ tiến về trước, hung hăng lấy kiếm đâm vào tim đôi vợ chồng này...
Bão tuyết tối đen vẫn đang thổi như trước, bông tuyết kết tinh cuốn theo vài giọt chất lỏng đỏ tươi bay lên không trung. Trong hẻm nhỏ, tất cả đã yên tĩnh...
Thành viên của Chìa Khóa sau khi thu dọn xác chết xong xuôi, vài tên thuộc hạ cấp bậc tương đối cao đi đến trước mặt người áo choàng, quỳ xuống, chờ lệnh. Người áo choàng hơi trầm ngâm chốc lát, lập tức ra lệnh.
“Khi đến Nagle, hai người kia đã từng thoát khỏi sự điều tra của chúng ta, cho nên bọn họ nhất định đã giấu Thánh Tử và thanh kiếm rồi. Đi điều tra trong thành phố, chỉ cần có trẻ sơ sinh vừa ra đời, không phân biệt nam nữ, mang tất cả về cho ta.”
“Nhưng mà...” Một tên thuộc hạ mở miệng hỏi, “chủ nhân cao quý, tên kiếm sĩ kia không phải nói rằng con bọn họ là nam sao?”
“Hừ.” Người áo choàng cười lạnh một tiếng, nâng xương sọ trên tay trái lên, tinh tế ngắm nhìn, “Hắn nói con hắn là con trai cũng tin à? Tại sao không thể là con gái? Đi tìm cho ta, gặp ai chống cự, giết không tha.”
“Vâng!”
Sau một tiếng hô đồng thanh, đám thuộc hạ lập tức mang theo người tản đi bốn phía, bắt đầu tìm kiếm Thánh Tử bọn chúng.
_________________
Âm thanh bên ngoài... Nhẹ bớt.
Tiếng ồn ào dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng lộc cộc của bông tuyết rơi trên nắp thùng rác.
Ăn mày nhỏ kìm nén hơi thở, vẫn một mực trốn bên trong cái thùng rác tản mác mùi hôi thối này. Nơi này ẩm ướt, u ám, lạnh lẽo. Nhưng cũng rất an toàn. Nó sẽ không tùy tiện ra ngoài, cho đến khi nó biết chắc bên ngoài hoàn toàn bình an vô sự mới thôi.
Thời gian, cạch, cạch, cạch...
Bây giờ đã là nửa đêm. Bên ngoài, bóng tối đã nuốt chửng mọi tia sáng, đã không còn bất cứ động tĩnh gì. Qua thêm một lát, thậm chí ngay cả tiếng bông tuyết rơi vào nắp thùng rác cũng đã biến mất.
Ăn mày nhỏ không biết là tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, hay là mình đã sắp đến giới hạn. Hai chân ngâm trong nước bẩn, lạnh giá đã đông kết chân nó thành sương băng.
Bé gái kia thế nào rồi?
Ăn mày nhỏ cúi đầu, lấy răng nhẹ nhàng kéo xuống miếng vải đắp trên đầu bé gái.
Là do rét lạnh ư? Mặt con bé lại trở nên đỏ bừng. Ăn mày nhỏ thoáng do dự một chút, rồi cúi đầu, dùng trán mình chạm nhẹ vào trán cô bé…
Thật nóng.
Con bé lại phát sốt.
Ăn mày nhỏ lạnh nhạt nhìn xuống đứa trẻ trong ngực, giờ phút này, trái tim nó đã bị kinh biến đến mức tỉnh táo vô cùng. Nó biết bây giờ giờ mình phải làm gì, nó nên ném đứa trẻ sơ sinh mắc bệnh này đi, sau đó về nhà mình. Lúc nãy tự nhiên lại mang con bé theo, nhưng thằng ngu cũng biết, nó không thể mang theo con bé chạy khắp nơi.
Nghĩ tới đây, cánh tay trái ôm chặt lấy bé gái của nó dần chậm rãi buông ra. Đưa con bé đến gần đống rác bên kia.
“Ô...”
……………… Bên trong thùng rác yên tĩnh, một tiếng nức nở rất nhỏ, lại vang dội như vậy.
Tay của ăn mày nhỏ, đã gần buông ra. Là vì thoát khỏi vòng tay ấm áp sao? Đôi mắt cô bé, lúc này chậm rãi mở lên……
Màu xanh lục.
Con bé có một đôi mắt màu xanh lục, nhưng vô cùng non nớt.
Đôi mắt này yếu ớt nhìn lên ăn mày nhỏ, không biết, không hiểu gì cả, con bé chỉ có thể nhìn nó như thế.
“Hô……”
Hơi thở nhẹ nhàng, nhỏ yếu tựa như không. Cái trán bé gái đã trở nên nóng hổi, con bé rã rời nhắm mắt lại, lại chìm vào giấc ngủ. Nhưng so với vừa rồi, bây giờ sắp thoát khỏi vòng tay của ăn mày nhỏ, đồng thời bị nó nhét vào sâu trong mớ rác mà chôn sống, đôi tay nhỏ của bé gái lại đang nắm chặt tã lót, thân thể nho nhỏ run lên...
Tay ăn mày nhỏ dừng lại giữa không trung. Trong đôi mắt lạnh băng nhìn không ra thứ tình cảm gì. Thời gian vẫn đang trôi, bão tuyết bên ngoài vẫn đang thổi như cũ...
Đã qua mười phút.
Đôi mắt ăn mày nhỏ nhìn xuyên qua khe hở giữa nắp và thùng rác, một mực luôn quan sát động tĩnh bên ngoài. Tay trái nó đang xoắn lại, ôm chặt một túi vải lẽ ra ngay từ đầu đã không nên ôm lấy. Mà bên trong túi vải ấy đang tản ra những luồn hơi thở nho nhỏ...
_______________
Xem ra đã an toàn.
Chân ăn mày nhỏ đã đông cứng cùng một khối nước bẩn. Hai chân đã hoàn toàn không còn cảm giác. Nếu còn không đi, liền sẽ bị đông lạnh mà chết.
Đón lấy bão tuyết, ăn mày nhỏ nâng tay phải lên…… Lúc này nó mới phát hiện, thì ra tay phải của mình vẫn luôn cầm lấy vật gì đó.
Nguy hiểm lúc nãy làm nó quên đi thứ này, nhưng hiện tại nó có thời gian vài giây để xem xét một chút. Ánh tuyết xuyên qua khe hở chiếu vào, một chuôi kiếm bị xích sắt tầng tầng lớp lớp khóa chặt, mới nhìn vào đã thấy cơ bản là không thể rút ra, thanh trường kiếm màu đen mà vỏ kiếm thậm chí còn muốn cao hơn ăn mày nhỏ, xuất hiện ở trước mắt nó.
Ăn mày nhỏ lạnh lùng mà chăm chú nhìn vào thanh kiếm này. Sau ba giây, đánh giá xong. Nó không cần loại vũ khí dễ dàng bại lộ này, cho nên nó quyết định ngày mai liền bán thanh kiếm đi. Còn lời dặn của thanh niên kia, ăn mày nhỏ hoàn toàn không thèm đặt trong lòng.
Đúng là như thế, nó hoàn toàn không đặt ở trong lòng……
“Lạch cạch.”
Trong lúc ăn mày nhỏ đẩy nắp thùng rác ra, âm thanh vang lên nhẹ nhàng phát ra từ tay phải nó. Ngay sau đó...
Đau đớn, bắt đầu.