Cô gái thấy ăn mày nhỏ không nhận, cũng không bắt buộc nó. Cô nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào đang say giấc của đứa trẻ trong ngực, lộ ra một chút sắc thái vui mừng mà mỉm cười, bắt đầu ăn.
Nam thanh niên ngồi xuống đống tuyết bên cạnh ăn mày nhỏ, nhìn thấy nó đang che giấu một mẩu bánh mì, cũng nhìn thấy máu tươi trên tay nó. Bởi vì những vệt máu này, sự nghi ngờ một lần nữa hiện lên trên mặt hắn, hắn mở miệng: "Lan, em nhìn xem, máu trên tay nó..."
Cô gái nhìn qua một chút, nhét hết bánh kem vào miệng, những ngón tay nhẹ nhàng vung lên, một vài hạt tuyết rơi trên những đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng bay múa.
"Đừng lo, không phải cậu ta đâu. Nhưng mà em tin vào sự bình tĩnh của cậu ấy. Có lẽ sau khi chúng ta chết..."
"Không, em sẽ không chết, em và con chúng ta sẽ đều sống thật tốt. Anh sẽ bảo vệ hai người!"
Nam thanh niên cắn răng, vẻ căm hận hiện ra trên gương mặt hắn, dường như vô cùng không cam lòng. Bây giờ, ăn mày nhỏ mới nhìn thấy, đôi tay của hắn cũng khô khốc như tay của cô gái vậy, thỉnh thoảng còn có tơ máu tràn ra từ khóe miệng hắn.
Cô gái không nói lời nào, ăn xong bánh kem, cô cúi đầu xuống hiền lành nhìn vào đứa bé trong ngực mình. Con gái cô đang ngủ rất say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra màu đỏ ửng nhàn nhạt. Nhìn vào gương mặt đỏ ửng này, cô gái và nam thanh niên dường như đều ngây ngốc. Giống như dù nguy hiểm có lớn thế nào, khốn cảnh có lớn ra sao, hai người cũng có dũng khí mà đối mặt.
Nhưng bây giờ là một trận bão tuyết giữa đêm.
Trong bão tuyết giữa đêm như thế này, mạng sống con người có thể kéo dài bao lâu?
________________
Tuyết trong không khí bỗng nhiên trở nên dồn dập. Nam thanh niên là kẻ đầu tiên cảnh giác, xoẹt một tiếng liền rút ra thanh kiếm được trang trí hoa mỹ kia. Cô gái thấy bộ dạng của nam thanh niên, cũng lập tức trở nên cảnh giác, nấp ra sau lưng hắn.
"Bọn... bọn họ tới rồi?"
"Ừ. Số lượng không ít. Cộng thêm... chúng ta bị bao vây rồi."
"Byron, chúng ta... Chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta sẽ không thể đi đến đế quốc Hùng Lộc nữa?"
Nam thanh niên cắn chặt hàm răng, dòng máu tuôn nơi khóe miệng chưa hề ngừng chảy. Dường như lúc này, hắn cũng không dám nói chắc có thể bảo vệ vợ và con gái.
"Đáng chết... Nếu không bị trúng độc... Nếu không phải sơ ý mắc bẫy...! Cái tổ chức "Chìa Khóa" kia làm sao có thể là đối thủ của hai ta!"
Ăn mày nhỏ nghe hai người nói chuyện, dựa vào trực giác, nó biết, nguy hiểm đang cận kề. Phản ứng đầu tiên của nó là muốn trốn. Trốn thật xa!
Bão tuyết càng lúc càng mạnh hơn. Bầu trời đêm tối mịt bất chợt xuất hiện mấy vệt pháo hoa. Thấy vậy, nam thanh niên càng trở nên nôn nóng, nhưng nôn nóng lại làm kích động độc tố trong người, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Không xong. Độc tố đã ngấm vào nội tạng của đôi vợ chồng, cứng rắn chống đỡ tới tận lúc này đã coi như là một kỳ tích. Nhìn thấy thanh niên hộc máu ngã xuống, cô gái cũng lo lắng vô cùng, cũng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, quỳ xuống bên cạnh chồng mình.
Máu tươi vẩy xuống mặt tuyết lạnh giá, hóa thành tinh thể đỏ chói. Tinh thể mang màu sắc tươi đẹp như hồng ngọc, giờ phút này lại tượng trưng cho ngọn lửa sinh mệnh của hai người đã sắp cháy tàn. Nam thanh niên nhận ra cô gái quỳ xuống cạnh mình, liền cắn răng đứng dậy lần nữa.
Nhưng lần này hắn lại cắm thanh kiếm đang cầm trong tay xuống đất tuyết, vươn tay chạm vào thanh kiếm đen trên hông, nắm chặt chuôi kiếm bị xiềng xích tầng tầng khóa lại này...
"Không! Byron, thanh kiếm đó..."
Hành động mày của nam thanh niên khiến cô gái kinh hoảng lạ thường.
Hắn hừ một tiếng: "Chúng ta không thể chết, con gái chúng ta cũng không thể chết! Anh cần sức mạnh... Anh cần sức mạnh bảo vệ các em!"
"Thế nhưng thanh kiếm này là..."
"Yên tâm! Anh sẽ không bị nó nuốt chửng. Anh tin tưởng, với sức mạnh và định lực của mình... Chắc chắn sẽ không bị nó nuốt chửng. Lan, anh muốn dẫn em rời khỏi nơi này... Rồi một lần nữa, xây dựng mái ấm của chúng ta!"
Gân xanh bắt đầu nổi lên trên cánh tay của nam thanh niên. Thanh kiếm màu đen trong tay hắn đang rung động không ngừng. Xiềng xích đen tuyền gắt gao khóa chặt chuôi kiếm...
"Ra khỏi vỏ đi! Ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, ra khỏi vỏ cho ta! Ma kiếm Ám Diệt!!!"
.......
...........
................
Nam thanh niên lại phun ra một ngụm máu. Hắn quỳ xuống, độc tố thừa dịp hắn đang kích động, một lần nữa ăn mòn cơ thể.
Kiếm không ra khỏi vỏ. Đống gông xiềng quấn chặt xung quanh dùng giá lạnh và im ắng để đáp lại tiếng gọi của "chủ nhân".
"Ra vậy... Vẫn không được sao?"
Nam thanh niên lau đi vệt máu nơi khóe môi, đau thương nhìn qua thanh kiếm này.
"Ta không đủ tư cách... Tại sao... Cả ta cũng không đủ tư cách...? Thế giới này... Liệu ai mới có tư cách rút ngươi ra? Sử dụng sức mạnh của ngươi?"
Hắn im lặng. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, liền tựa vào thanh kiếm của mà mình kiên trì đứng lên, nâng cô gái dậy, nhanh chóng trốn sâu vào hẻm nhỏ.
Hai người đã mệt mỏi vô cùng. Độc tố đang ăn mòn thân thể và tiêu hao sức mạnh của họ. Đừng nói tới việc chạy trốn, hiện tại chỉ bước đi thôi đối với hai người cũng đã là việc cực kỳ khó khăn. Còn tiếp tục như vậy, họ lúc nào cũng có thể ngã xuống, rồi chết đi.
Lúc này, cô gái nhìn đến thân thể đang muốn chạy trốn của ăn mày nhỏ, bất chấp tất cả, vung tay lên một cái.
Bông tuyết trên không dưới sức mạnh của cô gái bắt đầu xoay tròn, cứng rắn đem ăn mày nhỏ đang muốn chạy trốn kéo qua đây. Trong thời khắc cuối cùng, cô đã không còn lo được gì nữa, lấy bé gái trong ngực mình nhét vào tay ăn mày nhỏ.
"Tôi xin cậu... Đứa trẻ này... Bảo vệ con gái của chúng tôi... chăm sóc... nó...!"
Ăn mày nhỏ sửng sốt, nhìn xuống cô bé đang ngủ say trên tay, trong thoáng chốc không thể suy nghĩ gì. Nam thanh niên quay đầu, nhìn thấy vợ giao con gái cho một đứa ăn mày thì cũng giật mình, nhưng sau đó cũng cắn răng, rút thanh kiếm màu đen bị xích sắt khóa chặt nhét luôn vào tay nó.
"Nhóc con, hãy nhớ kỹ! Cậu tuyệt đối không thể để con gái tôi và thanh kiếm này rơi vào tay kẻ khác. Cậu... Hãy giúp mang thanh kiếm và con gái của chúng tôi đến đế quốc Hùng Lộc, tới Học Viện Hoàng Gia Ân Huệ Của Thần... Giao chúng cho Kampa, hiệu trưởng nơi ấy! Tôi xin cậu... Tuyệt đối... Tuyệt đối phải làm được chuyện này! Hai vợ chồng chúng tôi dù thân thể và linh hồn có nát tan đi nữa, cũng sẽ mãi mãi mang ơn cậu."
Thanh kiếm đen rất nặng, thậm chí còn nặng hơn cô bé nữa. Tinh thần ăn mày nhỏ cuối cùng cũng trở về, trong lúc nó đang định từ chối, cô gái kia đã móc ra một lá thư, nhét vào trong tã đứa bé, rồi đẩy ăn mày nhỏ ra.
"Đi mau! Xin cậu... Nhanh mang con gái tôi... Đi!"
"Ở đây! Bọn chúng ở đây!"
"Đã tìm thấy chúng! Báo cho cấp trên nhanh!"
"Bắt bọn chúng lại!"
Bất chợt, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng kêu gọi ầm ĩ của một đám người. Thần kinh ăn mày nhỏ căng cứng, giờ phút này nó đã không lo được cái gì, ôm lấy đứa bé và thanh kiếm, co chân chạy đi! Nó chui vào một góc ngoặc khác trong hẻm, nhìn quanh bốn phía. Lập tức mở ra một cái nắp thùng rác, nhảy vào trong. Vào khoảnh khắc nó vừa đóng nắp lại, bên ngoài liền truyền tới tiếng bước chân dồn dập, phóng về hướng hai vợ chồng cô gái. Rất nhanh, tiếng đao kiếm va chạm và tiếng người chết thét gào vang vọng trời đêm.
___________________
Bóng đêm tràn ngập hơi thở chết chóc, màu đỏ tung tóe làm tăng thêm không khí thảm sát.
Kiếm, đâm thủng bông tuyết, xuyên qua da thịt, mang theo máu tươi vung vẩy. Tinh thể lục giác xoay tròn trên không, dán vào cơ thể, cướp đi nhiệt độ ấm áp chỉ trong chốc lát.
Nơi này đã trở thành một thế giới tràn ngập mùi máu tanh, nhưng bão tuyết vẫn yên lặng không lời, tiếp tục giữ vai trò người quan sát của trận giết chóc này.
Thanh niên và cô gái tựa lưng vào nhau, trên thân hai người đã tăng thêm rất nhiều vết thương. Bọn họ thở phì phò, hai chân không ngừng run rẩy.
Phía trước bọn nọ, hơn mười xác chết nằm la liệt, nhưng đằng sau những xác chết này lại có càng nhiều người tay cầm vũ khí bao vây bọn họ, chuẩn bị xông lên.
Chiến đấu tiếp tục, nhưng tần suất phản công của hai người càng ngày càng thấp, mất máu quá nhiều cùng độc tố trong người đang từng chút ăn mòn ý thức của họ, dự báo cái chết đang đến gần...
"Thật khó tưởng tượng..."
Phía sau đống xác, những kẻ vây quanh hai người bắt đầu tách ra từ từ. Một người toàn thân được lớp áo choàng đen bao phủ bên trong từ giữa đi tới, mặt hắn giấu sau tấm áo choàng, nhưng tay trái hắn đang cầm một cái đầu lâu với đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh u ám.
"Đã trúng độc của tôi còn có thể chống cự năm ngày, hơn nữa còn giết nhiều thuộc hạ của tôi như vậy. Ha ha, thật không thể không phục biểu hiện của hai người đấy."
Nam thanh niên cắn răng, thanh kiếm trong tay chỉ vào kẻ mặc áo choàng kia. Hắn quát lên một tiếng, rồi nhanh chóng xông tới chuẩn bị ám sát, nhưng tiếc là cơ thể hắn đã rã rời quá mức, bị đối phương nhẹ nhàng tránh thoát.
"Đoạn Không Chi Kiếm (Kiếm chém đứt bầu trời), Byron Wood - Cậu không hổ danh là người mạnh nhất thế hệ trẻ. Không, cho dù là trong thế hệ trước, cậu cũng coi như là nhân vật hàng đầu."
Người mặc áo choàng nói bằng giọng điệu nhẹ nhõm, trong lúc tránh đòn, nhẹ nhàng dùng chân móc lên, làm nam thanh niên vấp ngã xuống đất. Bốn tên thuộc hạ lập tức xông lên, cầm bốn mũi thương dài đâm vào tứ chi hắn, đóng chặt hắn trên mặt tuyết.
Máu chảy ra nhuộm đỏ tuyết trắng thuần khiết. Thấy chồng mình chịu khổ, cô gái kêu lên một tiếng, hai tay khép lại, bông tuyết bên người lập tức ngưng tụ thành chông băng, xuyên thủng trái tim bốn tên thuộc hạ này trong nháy mắt.
Cô xông lên, nhưng người mặt áo choàng đã chặn lại trước mặt. Xương sọ kỳ dị trên tay trái gã đánh tới, trực tiếp đánh vào bụng cô gái, khiến cô văng ra xa. Bọn thuộc hạ lại tiến lên, không chút do dự đem kiếm cắm vào tứ chi cô, cho cô rơi vào hoàn cảnh giống với chồng mình.
"Người con gái có thể dùng sức mạnh bí ẩn, xinh đẹp và thuần khiết giống như hoa - Lan. Có thể tưởng tượng sao? Mỹ nhân năm đó từng khiến cho toàn bộ đại lục Bi Thương chìm trong điên cuồng, để cho ba bị vua của ba đất nước triển khai chiến tranh vì mình, có thể khiến vô số người vì một câu nói đùa của mình mà chịu chết, giờ đây lại đang nằm sấp ở nơi này, không thể cử động."