My Daughter, My Angel

chương 5: sương động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ăn mày nhỏ bỏ chạy, trốn vào trong bão tuyết âm u. Sau khi nó rời đi, ba mảnh bông tuyết tinh xảo trồi lên khỏi cửa phòng bên trong hiệu thuốc, chui qua vết nứt mà đuổi sát theo bước chân của nó. Khi ba mảnh bông tuyết đi mất, băng đá trong hiệu thuốc cũng bắt đầu tan rã. Thế giới băng tuyết biến mất cũng nhanh chóng như lúc nó xuất hiện.

Những binh sĩ hô to gọi nhỏ chạy ra ngoài, đến lúc này đã không ai có can đảm bước vào. Cho đến tận giữa trưa hôm sau, cấp trên bọn họ mới tập trung năm mươi người đến đây phá cửa mới phát hiện ra thi thể từ lâu đã đông thành nước của chủ hiệu thuốc và cái lỗ hỏng thấp bé trên bức tường trong WC.

_____________________

Ăn mày nhỏ khoanh tay, chạy trong ngõ hẻm chật hẹp. Những con đường dơ bẩn thường ngày chỉ có chuột cống qua lại này có thể giúp nó tránh đi bão tuyết bên ngoài đường cái. Mẩu bánh bì trong ngực đã đông thành đá cục từ sớm, tiếp xúc với da thịt, mang theo nhiệt độ thấp tới mức máu người cũng muốn đọng lại.

Nhưng mùi thơm kia, vẫn còn nồng đậm như thế.

Ăn mày nhỏ nuốt nước bọt, không hề cắn một mẩu bánh nhỏ nào. Đồ ăn thừa lại có thể để nó sống qua ngày mai, cho nên tuyệt đối không thể lãng phí xa xỉ. Bây giờ nó chỉ muốn lập tức trở về cái ổ kia của mình, giấu kỹ bánh mì, sau đó trốn đi, giống như cách mà loài chuột dự trữ lương thực. Đúng vậy, nó phải lập tức trở về, trước khi mạng sống của bản thân bị bão tuyết tước đi.

Sát....

Bước chân ăn mày nhỏ dừng lại trước một giao lộ hình chữ T.

Nó nhìn vào hai lối rẽ trước mặt. Một trong số đó thông hướng cái ổ của bản thân, nơi mà nó gọi là "nhà". Chỉ cần đi thêm một đoạn trên con đường nhỏ này là sẽ đến được chân cầu lớn.

Hướng còn lại dẫn đến con hẽm nhỏ của cô gái và đứa trẻ sơ sinh kia. Chính nó đã từng nói sẽ mang thuốc về cho cô.

Ăn mày nhỏ ngẫm lại, không hề do dự bước lên con đường về nhà. Suy nghĩ kỹ càng một chút, nó thậm chí còn cảm thấy hối hận vì lời hứa không chút lý trí của mình. Cô gái kia có quan hệ gì với mình? Tại sao bản thân phải lâm vào nguy cơ mất mạng mà thay cô ta đi lấy thuốc? Con gái cô ta có bệnh chết đi nữa, cũng chỉ có thể trách cô ta không chăm sóc chu đáo. Chứ không thể trách mình không giúp đỡ.

Chưa kể, nó còn không lấy được thuốc. Bây giờ quay lại thì cũng chỉ nhìn thấy con nhóc đó bệnh chết, không thể làm gì. Mà quan trọng hơn...

Ăn mày nhỏ nhìn xuống mẩu bánh mì trong ngực, ánh mắt hung ác như của loài chó hoang đang bảo vệ thức ăn. Bây giờ mà trở lại, nói không chừng cô gái đó sẽ cướp bánh mì của mình. Tại thời khắc mạng sống bị uy hiếp này, ai còn quan tâm nó đã từng giúp họ hay không? Nói thế nào đi nữa, đối phương cũng là người lớn, chưa biết chừng còn giết nó để cướp thức ăn.

Càng nghĩ, ăn mày nhỏ lại càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Nó quay lưng về hướng dẫn tới chỗ hai mẹ con bé gái, nhanh chân chạy đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút.

Ba mảnh bông tuyết không tiếp tục chuyển hướng theo đuôi ăn mày nhỏ. Tại giao lộ chữ T, chúng nó nhẹ nhàng từ sau lưng ăn mày nhỏ bay ra. Những bông tuyết này dường như đang do dự, không ngừng bồi hồi giữa giao lộ, có lẽ là đang do dự xem nên tiếp tục theo sau ăn mày nhỏ, hay là trở về với người kia.

Nhìn tgấy bóng người trên đường càng lúc càng bé của ăn mày nhỏ, những bông tuyết dường như đã hạ quyết tâm. Chúng nó xoay vòng trên không trung, rồi nhanh chóng bay về phương hướng của chủ nhân, vứt bỏ đứa ăn mày kia.

Chân, giẫm nát mặt tuyết, phát ra những âm tiết xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~, ăn mày nhỏ đã đi đến phần cuối con hẻm. Nhìn xuyên qua đường cái phía ngoài, đã có thể nhìn thấy cầu lớn cùng vòm cầu bên dưới một cách rõ ràng. Không biết vì cái gì, đôi chân phóng trên con đường về nhà lại dừng ở chỗ đó, thật lâu cũng không bước ra.

Cô gái ôm đứa trẻ...

Tuyết nhuộm trắng áo choàng của cô...

Bé gái khóc lớn...

Khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập...

Sau đó chính là hình ảnh thời gian của bé gái sơ sinh trôi đi, dần dần trôi đi, hơi thở dừng lại.

Là ảo giác sao? Tại sao những hình ảnh này lại xuất hiện trước mắt mình?

Ăn mày nhỏ không biết.

Lý trí nói cho nó biết, hiện tại đã có thể lập tức trở về nhà. Nhưng mặc kệ lý trí khuyên bảo thế nào, đôi chân của nó vẫn đông cứng tại chỗ. Liền giống như thế giới đóng băng kia, ăn mày nhỏ cũng đang bị mắc kẹt bên trong.

Đêm, sâu hơn.

Trong cơn bão tuyết này, cô gái ấy cùng con của cô sẽ không thể qua được đêm nay đi...

Trong vô thức, ăn mày nhỏ nâng lên hay tay của mình. Nó nhìn lấy những đầu ngón tay, trên đó còn đang vương lại lớp máu đã đóng băng của chủ hiệu thuốc. Nhưng không rõ tại sao, nó lại nhớ tới một cảm giác khác...

Nó từng chạm qua đứa trẻ sơ sinh ấy, cho cô bé ăn.

Nó từng cảm thấy sự ấm áp trên người cô bé, biết rằng cô bé đang sốt.

Trên đầu ngón tay mình, trên mười ngón tay đã bị tê cóng tới chết lặng thậm chí còn nhiễm qua máu người này, nó cảm thấy một loại ấm áp nhàn nhạt...

....

........

............

Bông tuyết vẫn đang rơi.

Trên con hẽm dẫn tới phố lớn, đã không còn bóng dáng của ăn mày nhỏ. Bông tuyết rơi xuống trên đường cái chồng chất lên nhau tạo nên một tấm thảm trắng hoàn mỹ không tì vết, kéo dài tới phương xa...

__________________

Vì cái gì?

Trong lúc phóng chân bước đi, ăn mày nhỏ luôn tự hỏi chính mình tại sao. Nó không thể tìm ra đáp án, thậm chí còn đang tự cảm thấy xấu hổ. Đây không phải việc mà một kẻ muốn sống nên làm, lẽ ra hiện tại nó phải lẩn vào trong cái ổ của mình, cuộn người trong chăn bông rách nát mà chờ ngày mai lên. Chứ không phải để mặt hai chân chạy đến cái nơi mà lẽ ra nó không nên tới.

Bóng dáng ăn mày nhỏ xuyên qua con hẽm, thể lực nó hiện tại đã tiêu hao rất nhiều, thậm chí đã có chút thở không ra hơi. Nhưng nó không có dừng lại, cũng không chậm rãi đi tới. Ngược lại, nó càng vận sức, càng chạy nhanh hơn. Sâu trong thâm tâm của nó ẩn chứa một loại lo lắng. Nó không biết mình lo lắng cái gì, dù sao gương mặt nhỏ nóng hầm hập của cô bé sơ sinh kia vẫn đang lắc lư trước mắt nó. Với một đứa trẻ vừa sinh ra chưa được bao lâu, sốt cao không giảm có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng rõ.

"Hà... hà... hà...hà..."

Cuối cùng nó cũng tới nơi. Ăn mày nhỏ bám vào vách tường bên cạnh ngõ hẽm, lê tấm thân đã sắp thoát lực tiến vào bên trong. Nó lo đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Lật ra mấy cái thùng rác hôi thối, bước qua lũ chuột đang chạy tán loạn, nó đi vào trong.

Không có...

Bông tuyết tung bay ở nơi này, nhưng cô gái kia và con của cô lại không ở đây, chỉ có một đống tuyết đọng lộn lộn tại chỗ cô ngồi khi trước.

"Hà... hà... hà... hà... hồ..."

Ăn mày nhỏ nâng người lên, một lần nữa vì hành động lỗ mãng của bản thân mà hối hận. Cô gái kia đã bỏ đi, chính mình là một thằng ngốc, lại chạy tới cái nơi đã chẳng có ai này. Hiện tại nó đã vứt bỏ suy nghĩ của mình, đã có thể trở về nhà.

Thở phào một hơi, ăn mày nhỏ vỗ xuống bông tuyết đọng trên đầu, đứng thẳng lên. Nó xoay người...

Một thanh kiếm lặng yên không tiếng động gác lên cổ nó.

Lưỡi kiếm sắc bén làm cho nó cảm nhận thêm sự lạnh lẽo còn khủng khiếp hơn bão tuyết. Theo sau lưỡi kiếm, một bàn tay vươn ra bịt kín miệng nó, kéo nó vào sâu trong hẽm.

Nỗi sợ cái chết một lần nữa nổi lên, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ăn mày nhỏ thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ cách ứng đối! Chỉ nháy mắt, nó đã bị bàn tay kia kéo vào một góc chết trong hẻm. Cùng lúc, một giọng nói của đàn ông trẻ tuổi từ sau lưng bản thân truyền tới--

"Thằng nhãi! "Chìa Khóa" đã đuổi theo rồi sao? Mau nói! Bây giờ bọn chúng ở đâu!"

Từ giọng nói nghe ra đây là nam một thanh niên chừng hai mươi tuổi. Gã khóa chặt hai tay nó, giống như bị một sợi xích sắt kiên cố buộc lấy, làm nó không thể động đậy.

Ngay thời khắc ăn mày nhỏ cố gắng nguy nghĩ nên ứng đối thế nào thì một âm thanh quen thuộc cũng từ sau lưng nó truyển tới.

"Byron, chờ một chút!"

Cùng với âm thanh này, là một loạt tiếng bước chân. Sau đó, một cô gái ôm trong tay mình một đứa trẻ sơ sinh, khoác trên người áo choàng đen, từ sau vòng lên, khi cô nhìn thấy gương mặt của ăn mày nhỏ thì thở phào một hơi, nói: "Byron, cậu ấy không phải người của "Chìa Khóa" mà là đứa trẻ em nói lúc nãy."

Thanh niên trẻ tuổi cũng thở hắt ra, dần dần dời đi thanh kiếm trên cổ ăn mày nhỏ. Ngay trong khoảnh khắc lưỡi kiếm vừa dịch ra, ăn mày nhỏ bỗng nhiên tránh khỏi sự trói buộc của đối phương, nhanh chóng nhảy về trước mấy bước, muốn chạy trốn ngay lập tức.

"Nhãi con, dù nhóc không phải người của "Chìa Khóa", nhưng vẫn xin nhóc ở lại đây thêm chút nữa."

Thanh niên trẻ tuổi đưa tay chộp tới, cực kỳ nhẹ nhõm bắt được gáy ăn mày nhỏ, ném nó vào trong góc chết. Ngã lăn trên đống tuyết, dù không có đau đớn nhưng lòng cảnh giác của ăn mày nhỏ lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Bây giờ nó mới có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của người trước mắt. Đó là một kiếm sĩ trẻ tuổi, gương mặt điển trai, tầm khoảng hai mươi hai đến hai mươi ba tuổi. Trang phục trên người dù rách tung tóe, lại còn nhuốm đầy máu tươi và bụi bẩn, nhưng chế tác tinh xảo cùng cúc áo nạm vàng đã chứng minh thân phận người này không tầm thường.

Tuy nhiên thứ đáng chú ý nhất trên người hắn không phải trang phục, mà là thứ trên lưng hắn. Nơi đó có hai cái vỏ kiếm, một trong hai đã ra khỏi vỏ, thanh kiếm danh giá mà sắc bén được hắn giữ trên tay. Còn một thanh kiếm khác lại bị gông xiềng tầng tầng giữ chặt, xem chừng là không thể rút ra. Thêm nữa, chuôi kiếm này có tạo hình vô cùng quái dị, hoa văn trên đó nhìn qua tựa như xương cốt nhân loại, trung tâm còn có một cái lỗ tròn nho nhỏ. So sánh với thanh kiếm có tạo hình chính nghĩa hào phóng trên tay thanh niên rõ ràng là hoàn toàn tương phản.

Cô gái ôm đứa trẻ dựa rất sát vào thân thể thanh niên, đứng sau lưng hắn. Thanh niên quan sát ăn mày nhõ một chút, rồi dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn ra sau lưng, khi thấy được cô gái gật đầu, hắn mới rút kiếm trở về.

"Trong đoạn thời gian này có nhân vật khả nghi nào xuất hiện không?"

Nam thanh niên lấy từ trong ngực một cái túi giấy rồi mở ra. Bên trong là mấy cái bánh kem nhỏ tỏa hương ngào ngạt. Hương thơm mê người này bay vào trong mũi ăn mày nhỏ, làm cho cái bụng vốn dĩ còn chưa no của nó kêu lên ùng ục.

Cô gái nhìn thấy bụng ăn mày nhỏ kêu lên thì hơi chút mỉm cười, lấy một cái bánh ra đưa sang nó. Nhưng ăn mày nhỏ không nhận, nó gắt gao ôm chặt mẩu bánh mì trong ngực, cảnh giác quan sát hai người.

Truyện Chữ Hay