Còi báo động vẫn đang kêu vang như cũ, từ ngoài cửa cuốn đã truyền đến tiếng đập cửa mạnh tay của các binh sĩ. Ăn mày nhỏ dù không trách người lông mày rậm kia vì đã hãm hại chính mình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nó không sẽ nghĩ cách để chạy trốn. Trong thế giới này chỉ có hai loại thắng thua chính thức, có thể sống sót, dù cho sinh hoạt có thảm thế nào đi nữa, cũng là kẻ thắng. Chết mất, dù cho chết cỡ nào vinh quang, cũng là kẻ thua.
Chiếc bóng cô đơn của tấm thân nhỏ yếu lộ ra trong đêm tối, nhưng đôi mắt lạnh lẽo như băng không chút biểu cảm nào lại đang nhanh chóng dò xét căn phòng này. Thứ đầu tiên nó thấy là bữa tối đặt ở trên bàn gỗ, trong giỏ xách chứa đầy bốn năm loại bánh mì khác nhau. Cho dù là phía ngoài tấm cửa cuốn đã vang lên tiếng cạy mở, ăn mày nhỏ vẫn vươn tay, cầm lấy một cái bánh mì que to nhất, ngậm trong miệng, hung hăng cắn xuống một miếng.
Lúa mạch lạnh lẽo khuếch tán ra miệng, hương vị bánh mì nồng đậm lấp đầy bụng nó. Không giống khi nãy, lần này nó còn không cắn được mấy ngụm, liền đã đem cả cái bánh mì nuốt vào bụng. Ngay sau khi ăn xong cái bánh mì thứ nhất, nó lại cắn xuống cái thứ hai, ngậm lấy trong miệng, rồi mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ gian phòng này.
Cửa chỉ khóa lại một cách đơn giản, có thể mở ra từ bên trong. Nhưng bây giờ ra ngoài không có chút ý nghĩa nào, chỉ có thể đụng độ với những binh lính kia. Cánh cửa sổ duy nhất ở trong phòng có thể mở ra được, nhưng lại có rào sắt ngăn trở, chỉ có chuột thì may ra mới tự do lui tới được. Trừ những thứ này ra, ở giữa phòng ngủ là một cái WC, cửa thông khí quá cao, dù cho đứng lên bồn cầu cũng với không đến. Bông tuyết lạnh giá từ bên ngoài len qua cửa thông khí thổi vào trong, bên ngoài bức tường này, chính là Thế Giới Tự Do.
Chỉ là, tự do kia, lại bị ngăn cách bởi vách tường lạnh giá.
Ăn mày nhỏ lần nữa cắn bánh một miếng bánh mì, miệng nó đang chuyển động, nhưng hai mắt và đôi tay nó vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục mò mẫm tìm kiếm trong các ngõ ngách giữa WC và phòng ngủ. Tốc độ mò mẫm của nó rất nhanh, nguy cơ tử vong trực tiếp càng làm cho lực chuyên chú của nó phát huy gấp đôi thường ngày. Nghe thấy được, có lẽ cửa cuốn bên ngoài đã bị cạy mở, tiếng kéo cửa đã truyền đến, chứng tỏ thời gian của nó đã không nhiều.
Bị bắt được thì chết chắc.
Ăn mày nhỏ cực kỳ hiểu rõ những điều này, chính vì quá rõ ràng, mới để cho đầu óc nó trở nên vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đáng sợ. Mà hành động, cũng nhanh đáng sợ...
“Ào ào ào... xoạt cộc!”
Cửa cuốn bên ngoài vừa kéo đến một nửa, hình như lại kẹt phải thứ gì đó. Binh lính bắt đầu chửi rủa, bắt đầu dùng lực đá vào cánh cửa. Nhưng như thế lại tranh thủ cho ăn mày nhỏ một quãng thời gian ngắn ngủi cực kỳ quý giá, cũng nhờ vào quãng thời gian quý trọng ngày nó mới có thể phát hiện một chuyện trong lúc tìm tòi.
Tường phòng ngủ và tường WC không dày như nhau. Thêm nữa màu sắc của hai mặt tường cũng có sự khác biệt, trên tường WC phủ đầy vết nứt, mà tường phòng ngủ lại không có bao nhiêu vết nứt...
Trên mặt ăn mày nhỏ vẫn không có biểu cảm, nhưng cánh tay trái đang giữ bánh mì lại vô thức tăng sức mạnh. Nó đang suy nghĩ, tự hỏi xem cái này có ý nghĩa như thế nào? Mặt tường có màu sắc khác nhau, độ dày vách tường khác nhau, số vết nứt cũng khác nhau...
“xooooaaạaattt!”
Cửa cuốn cuối cùng cũng bị mở ra hoàn toàn. Nương theo tiếng vang rầm rầm, rốt cục ăn mày nhỏ cũng nghĩ tới nguyên nhân ——
Phòng WC vốn không phải kiến trúc liền khối với cái hiệu thuốc này, mà thật ra là là chủ nhà sau khi vào ở mới một mình phá bỏ tường phòng ngủ rồi tự mình xây lên. Nếu là tự mình xây dựng, cũng đồng nghĩa với bức tường tuyệt đối sẽ không quá dày. Cộng với mớ vết nứt nhìn như mạng nhện trên đó, sợ là chỉ cần dùng vật gì tới nạy ra một chút là đã có thể đem bức tường kia tường đó cạy mở hoàn toàn.
Từ bên ngoài truyền đến âm thanh áo giáp giẫm trên mặt đất. Chuông cảnh báo chói tai khiến hai tên lính đầu tiên bước vào phiền lòng loạn ý, trong bóng đêm không để ý, giẫm lên con dao cùn mà ăn mày nhỏ đánh rơi khi nãy, trượt một phát, chặn ngang cửa.
Trong phòng, ánh mắt ăn mày nhỏ lần nữa đảo qua phòng ngủ cùng WC. Nó muốn tìm một vật để cạy phá tường. Không phải vậy, chỉ dựa vào sức mạnh của một đứa trẻ mười tuổi thì khó mà làm được. Nhưng là... Có đồ vật gì đâu? Những đồ vật có hình gậy?
Không có... Không có... Không có. Tìm một lượt cả phòng, khắp nơi đều không có thứ nào như vậy. Tiếng mắng chửi của binh lính phía ngoài càng lúc càng vang, bọn họ cẩn thận chú ý hướng về cửa phòng ngủ, rút kiếm ra, tựa như lúc nào cũng chuẩn bị xông vào.
Ăn mày nhỏ lại cắn một mẩu bánh mì, gương mặt lạnh lẽo vô tình đó chỉ sợ là vẫn sẽ giữ vững thẳng tới tận lúc cửa phòng bị phá ra. Cứ như vậy mà tiếp tục quan sát, trong lúc lơ đãng, ánh mắt nó ngẫu nhiên lướt qua thi thể đã cứng ngắc và lạnh như băng của chủ hiệu thuốc...
Một ý nghĩ trong nháy mắt hiện lên trong đầu nó.
“Người bên trong nghe rõ đây! Mày đã bị vây quanh! Nhanh đi ra!”
Binh lính phía ngoài đang kêu gào, còn ăn ngoài nhỏ bên trong lại đang nhanh chóng hành động! Nó đem mẩu bánh mì ăn còn thừa hơn phân nửa nhét vào bộ đồ rách rưới, sau đó liền lật tung cái bàn, kéo lấy tấm khăn trải bàn dính đầy dầu mỡ qua tới. Bước kế tiếp, nó nhanh chóng xông vào WC, mở nước, đem khăn trải bàn thấm ướt hoàn toàn, sau đó lại giật cái chăn bông dưới thi thể chủ hiệu thuốc xuống, trải lên trên đất, rồi lại đem khăn trải bàn cuốn thành hình gậy, cẩn thận đặt lên chăn bông.
Ngoài cửa, một tên binh lính liếc nhìn toàn đội mà nháy mắt, bắt đầu lấy chân dùng lực đạp cửa. Tiếng đập cửa to lớn truyền vào lỗ tai ăn mày nhỏ, lại không cách nào để những động tác cẩn thận kia có chút lộn xộn nào. Sau khi đã chuẩn bị tốt, nó chạy về phòng ngủ, từ trong một cái tủ chữa bệnh giữ lạnh đặt cạnh giường, lấy ra một cái bình thủy tinh màu trà.
Bên trong đó là thứ chất lỏng có thể làm vật chất đông cứng trong nháy mắt. Ăn mày nhỏ đã từng thấy tận mắt ông chủ hiệu thuốc lấy ra một vài cọng thảo dược, sau đó lại đổ thứ chất lỏng này ra. Kỳ lạ là, thứ chất lỏng này tiếp xúc không khí sẽ nhanh chóng biến thành dạng khí, đợi đến khi luồng khí tản ra, những cọng thảo dược kia sau khi tiếp xúc liền đông cứng lấy, tựa như bị ném ra giữa bão trong tuyết vài ngày.
Ăn mày nhỏ dùng cái chăn bông còn lại bao lấy bàn tay, vặn nắp ra. Luồng khí giá lạnh khiến phòng ngay từ đầu vốn đã chẳng ấm áp là mấy càng trở nên lạnh lẽo như hầm băng. Ăn mày nhỏ chẳng chú ý nhiều, nó lập tức bắt đầu đổ chất lỏng ra.
Khăn trải bàn rất nhanh đã trở thành một cây gậy. Nhưng tình huống ngoài cửa cũng càng ngày càng cấp bách. Một chân đạp qua, tên lính kia thấy bên trong không có phản ứng, cộng thêm, sau khi cánh cửa bị đá lỏng, lòng tin gã lập tức tăng nhiều! Gã và hai tên lính khác lui ra phía sau mấy bước, chuẩn bị tốt tư thế, hét lớn một tiếng, phóng tới cửa phòng!
Kết thúc...
Bên trong phòng, ăn mày nhỏ chỉ vừa mới cầm lên gậy dài. Nhưng ánh cửa yếu kém tuyệt đối không thể chống lại sự va chạm của mấy người trưởng thành. Tin tưởng rất nhanh, nó sẽ bị phá vỡ. Mà khi ăn mày nhỏ bị những binh lính kia nhìn thấy, liền sẽ bị bắt, sau đó bị tra hỏi rồi kết tội, đem đi treo cổ.
Ăn mày nhỏ cầm chặt cây gậy, bắt đầu cạy tường. Nó biết tình cảnh của mình, nhưng vẫn không chịu từ bỏ như cũ. Là ý trời ư? Trong lúc nó nhìn chằm chằm vào những vết nứt, nỗ lực nạy ra, thứ gì đó dường như cảm nhận được ý muốn sóng sót của nó, lặng lẽ... Từ phía sau nó bay lên...
Đó là bông tuyết.
Ba mảnh bông tuyết hoàn hảo hình lục giác lấy tốc độ cực nhanh bay về hướng cửa phòng. Sau đó, tại thời khắc những tên lính va chạm vào, liền bám lên trên cánh cửa kia...
__________________
Những binh lính này tự nhận là gặp qua không ít mấy chuyện lạ đời. Cấp trên tham lam nhưng lại có thể tiếp tục thăng quan tiến chức, có rất nhiều đồ ăn nhưng thà vứt đi cũng không thèm tặng cho người nghèo. Nagle cũng là một nơi mà mỗi ngày đều có chuyện kỳ lạ xảy ra, các binh sĩ ở đây cũng cho là mình đã nhìn quen mấy chuyện kỳ lạ này.
Nhưng là hôm nay, bọn họ đã thấy được một màn khó quên nhất cuộc đời mình. Bọn họ thậm chí có thể đem cảnh tượng đó viết thành một câu chuyện đáng sợ dọa người, đem kể cho đám người vừa không tin cũng vừa say sưa nghe lấy.
Cửa phòng chỉ trong nháy mắt biến thành "tường băng”. Ba tên binh sĩ dùng toàn lực xông tới, đâm vào mặt băng, lại không thể khiến khối kết tinh thể trong suốt ấy có bất cứ hư tổn gì. Ba tên binh sĩ với sự kinh ngạc trong lòng mà ngã xuống, nhưng thứ làm bọn họ không ngờ tới vẫn còn đó, chuyện này còn chưa kết thúc. Ngược lại, còn phát triển kịch liệt hơn.
Phần băng trên cửa bắt đầu lan rộng, lấy nơi đó làm trung tâm, những băng hạt dường như có mạng sống riêng, leo dọc theo vách tường và sàn nhà. Hơi nước trong không khí bắt đầu đông kết, một vài bông tuyết hình lục giác kết tinh trong không khí trôi nổi chầm chậm, khiến mọi vật chạm vào đều đông cứng thành khối băng.
Các binh sĩ hét lên, bắt đầu chạy trốn, nhưng khi bọn họ quay người mới phát hiện, chân họ đã không thể di chuyển. Lớp băng lan tràn đã khiến chân bọn họ dính chặt lấy sàn nhà, hợp làm một thể. Mặc cho bọn họ hét lên như thế nào, cầu cứu ra sao, những kết tinh xinh đẹp và thuần khiết ấy không thèm mảy may giữ lại bất cứ cảm tình.
Trong nháy mắt, cả cả hiệu thuốc đã biến thành thế giới băng tuyết. Ngay cả cửa lớn vừa mở ra vào cũng bị tường băng dày đặc bao kín. Mặc kệ người bên trong kêu cứu như thế nào, phía ngoài tường băng dày đặc cũng không nghe được bất cứ tiếng vang gì. Trong đêm khuya lạnh giá và tối đen, ngay cả tiếng vang của còi báo động cũng bị ngăn cách, hết thảy, một lần nữa khôi phục thành yên tĩnh...
Ăn mày nhỏ cũng nghe được tiếng các binh sĩ kêu cứu. Nhưng nó không có phản ứng gì đối với việc này. Lòng hiếu kỳ mãi mãi luôn là nguyên nhân hàng đầu hại chết người, việc nó muốn làm bây giờ chỉ có rời khỏi chỗ này, sự tình khác không can hệ gì tới nó.
Tường bị đục mở. Bông tuyết cuồn cuộn thổi vào từ cái lỗ nhỏ bị phá xuyên. Ăn mày nhỏ ném cây gậy đi rồi cúi người xuống. Nó dùng một cái tay bảo vệ khúc bánh mì còn hơn một nửa trong ngực, dùng tốc độ mau lẹ nhất chui qua lỗ hỏng.
Lạnh giá...
Không khí bên ngoài vẫn lạnh lùng như thế. Tuyết dường như lớn hơn, xen lẫn với gió đánh vào trên mặt, đau đớn như thể bị cắt qua. Thân thể ăn mày nhỏ run lên một cái, nhưng nó không có thời gian nhớ thương một chút ấm áp trong phòng, mà sử dụng tốc độ nhanh nhất đi khỏi cái tiệm thuốc này.