Sa... sa... ! Sa... ! ! Sa... ! ! !
Tiếng bước chân dần dần tới gần. Ăn mày nhỏ chầm chậm lủi vào trong con hẽm, nó nhấc lên một cái khăn cô dâu trong thùng rác, trốn vào bên giữa mùi hôi thối dơ bẩn.
Sa... ! ! ! Sa... ! ! Sa.. ! Sa...
Nhưng kỳ lạ là, loạt tiếng bước chân này lại dần dần đi xa. Ngay thời điểm ăn mày nhỏ thở ra một hơi vì mình vẫn còn có thể tiếp tục sống sót——
"Ha-Ha! Ngươi ở chỗ này! Tên xấu xa, nhìn xem hôm nay ta trừng trị ngươi thế nào!"
Thanh âm mềm mại của cô bé kia vang vọng trên đường lớn rộng rãi . Ngoại trừ tiếng nói của cô ra, vậy mà còn có tiếng cười đùa của bốn năm đứa trẻ khác.
Ăn mày nhỏ không lập tức bỏ đi, nó biết, kiên nhẫn cùng cẩn thận là phương pháp tốt nhất để kiểm tra xem đối phương có phải đang đặt bẫy nó hay không. Chừng ba mươi phút sau, âm thanh vui cười của cô bé kia cùng với bạn bè vẫn như cũ từ bên ngoài vọng vào, nó mới chậm rãi leo ra khỏi thùng rác, dựa lưng vào tường, di chuyển đến đầu ngõ.
Trên đường phố, hơn mười người lớn giơ đèn đứng thẳng, một cô bé chừng mười tuổi thân mặc áo khoác lông lớn, chân mang giày giữ ấm cao cao, sở hữu một mái tóc màu nâu rám nắng, đang chơi đùa cùng một đám trẻ con tuổi xấp xỉ nhau. Nhìn qua, cô bé có vẻ là trung tâm trò chơi, mỗi người đều nghe cô chỉ huy, cho dù là đám người lớn kia, cũng đều cười cười làm theo mệnh lệnh của cô nhóc ấy.
Thì ra chỉ là một trò chơi.
Gánh nặng trong tim ăn mày nhỏ buông xuống, nó đem con dao cất vào trong ngực, yên lặng từ trong hẻm nhỏ đi ra, quay lưng về phía những đứa trẻ nhà giàu hoàn toàn không có liên hệ gì tới mình, chuẩn bị bước đi...
"Hắc! Nhìn ta! Xem tên xấu xa này còn không đầu hàng! Ngoan ngoãn cho sứ giả chính nghĩa, cho tiểu thư Juglans đầu hàng đi!"
"Ôi! Ôi! Công... Tiểu thư, xin ngài tha cho tôi đi, tha cho tôi đi !"
Một bé trai hơi lớn chút vừa tránh né bóng tuyết do cô bé kia ném tới, vừa chạy sang hướng của đứa ăn mày nhỏ. Theo bé trai chạy đi, cô bé kia lập tức cúi người, dùng hai tay ôm lấy một khối tuyết lớn, ép chặt, đuổi theo đứa bé trai. Cô nhắm thẳng vào cơ thể bé trai, vù một tiếng, bóng tuyết bay ra.
Bé trai né tránh, bộp một tiếng, bóng tuyết đập vào bức tường trước mặt ăn mày nhỏ. Hạt tuyết vỡ ra bắn vào trên mặt nó.
Lạnh lẽo.
Tuyết, đối với người giàu mà nói chỉ là một thứ đồ chơi thú vị. Nhưng đối với những kẻ vì sống còn mà giãy dụa, lại là giá lạnh như vậy.
Cô bé cười cười, lại nặn ra một quả bóng tuyết, từ bên người ăn mày nhỏ chạy qua. Bất ngờ mùi thối xộc vào mũi, vừa nghiêng đầu, một biểu lộ ghét hiển hiện trên gương mặt cô. Cô bé dừng lại, lui về sau hai ba bước, rồi lấy ăn mày nhỏ làm trung tâm mà đi một vòng lớn, sau đó một lần nữa chạy đi, đuổi đánh bé trai đang đóng vai người xấu.
Cô bé di chuyển, những người khác cũng đều cùng di chuyển theo. Đám người ăn mặc lộng lẫy chạy qua bên người ăn mày nhỏ, một lần nữa ở trước mặt nó tạo thành sân chơi, ngăn chặn đường về nhà của nó.
Trên mặt của ăn mày nhỏ không lộ ra biểu cảm gì, cặp mắt ấy vẫn lạnh lẽo và sắc bén như cũ. Đối với điều này, nó không có suy nghĩ gì, Bởi vì điều này rất bình thường. Kẻ có tiền có thể làm được bất cứ chuyện gì, đối với một nhân vật nhỏ bé như nó, như thế nào sẽ dừng chơi đùa, tránh ra một đường, để nó trở về đâu?
Trong cuộc đời cũng không tính là dài này, nó đã đem mạng sống của mình nhìn thấu triệt vô cùng. Đê tiện, thấp hèn, không khác gì một con chuột cống, mỗi ngày chỉ vì sống sót mà sống sót, điều duy nhất nghĩ tới vào khi mỗi buổi sớm tỉnh lại chính là phải tìm thức ăn cho hôm nay như thế nào. Trừ những điều này ra, nó không có bất kỳ hy vọng gì nữa. Bởi vì như vậy rất không thực tế, trừ những thứ có thể khiến mình no bụng, bất kể là cái "hy vọng" gì đi nữa cũng chỉ là sự trêu chọc của kẻ có tiền, đối với nó mà nói, căn bản cũng không thể nào thực hiện.
Đường, bị ngăn chặn. Ăn mày nhỏ chỉ có thể lần nữa quay đầu, hướng phía trước đi tới. Bước chân nó nặng nề, chết lặng cùng lạnh lẽo đã đuổi đi xúc giác của nó. Hai chân của mình vẫn còn chứ? Nó nhiều lần tự hỏi bản thân, dù cho nhìn thấy mặt đất dưới chân di động, nó cũng y nguyên hỏi như vậy.
Tuyết bay đầy trời, làm hao mòn ánh nến sinh mệnh. Ý thức ăn mày nhỏ càng ngày càng mê mang, ngay lúc hai mắt nó dần dần sắp nhìn không thấy gì nữa, một cái biển hiệu mang biểu tượng chữ thập đỏ, lại rơi vào đáy mắt nó.
... Hiệu thuốc.
Nó đang đứng trước cửa "đã từng" mục đích của mình.
____________________
Ăn mày nhỏ lạnh lùng nhìn qua tiệm thuốc, cửa đã đóng lại, nó cũng không cách nào mở được loại cửa cuốn này. Nó liền đứng trong gió tuyết, khoanh tay, thân người cong lại, tựa như là một con chó đang do dự..
Rác rưởi thấp hèn chỉ cần chăm sóc chính mình là tốt rồi. Cho dù là cha mẹ ruột, cũng có thể vứt bỏ để tự cứu mình, huống chi là một đôi mẹ con còn không mảy may quen biết? Làm thế thật sự là quá ngu. Ngu như vậy trên thế giới này chỉ có hai con đường, một, bị tự nhiên giết chết. Hai, bị binh lính bắt lấy, sau đó bị bọn họ giết chết.
Ăn mày nhỏ sẽ không đi làm loại người ngu đó. Nó dời bước chân lần nữa, dự tính đi vòng qua hiệu thuốc, từ ngã tư đường phía trước quay trở về ổ của chính mình.
Gió tuyết hôm nay, có phải đặc biệt dữ dội hay không?
Bước chân ăn mày nhỏ vừa mới mở ra, một trận bão tuyết đột nhiên quất tới! Hai chân nó bị tê liệt, lại va chạm với bão tuyết, bị ngã xuống đất, lộn mấy vòng, hung hăng đâm sầm vào một bức tường hiệu thuốc.
Nó đi không được.
Nếu như ở lại nơi này, nó nhất định sẽ bị đông cứng chết!
Chết, thật sự là rất đáng sợ. Vừa đen, vừa lạnh. Cho dù là cuộc sống đê tiện nhất, cũng khiến cho ăn mày nhỏ sợ hãi cái chết. Nó giãy dụa, dựa vào tường đứng lên. Nó muốn tìm một nơi ấm áp một chút, một nơi có thể để nó tránh thoát trận bão tuyết này. Nghĩ như vậy, nó ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía.
Rất nhanh, nó tìm tới. Tại đỉnh đầu nó, trên tường hiệu thuốc kia, nơi đó, là một cái cửa sổ không có lắp khung sắt...
_______________________
Bên trong hiệu thuốc đen kịt một màu, không có bóng người. Ăn mày nhỏ lấy ra con dao của mình, dùng cán đao nhẹ nhàng gõ vào cửa kính. Sau khi xác nhận không có người, nó thoáng dùng sức, đập nát phần kính ở gần chốt cửa, mở cửa sổ ra, bò vào trong.
Bên trong gian phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng so với gió cùng tuyết đan xen bên ngoài, đã tốt hơn quá nhiều. Ăn mày nhỏ nắm chặt con dao, lén lút bò trườn bên trong kệ hàng. Đợi đến khi đã trốn đến trong một cái xó xỉnh u ám không đáng chú ý, nó mới co người lại, bình ổn hơi thở chờ đợi...
Một phút đồng hồ... Hai phút đồng hồ... Ba phút...
Năm phút đồng hồ... Mười phút đồng hồ... Mười lăm phút...
Mười lăm phút đi qua, không có người đi ra. Cánh cửa có tác dụng ngăn cách hiệu thuốc và phòng ở của ông chủ đang đóng kín, không có bất cứ động tĩnh gì. Lần này, ăn mày nhỏ mới từ trong xó đứng lên, giũ xuống mớ cột băng nho nhỏ hình thành trên thân dưới, cẩn thận từng li từng tí đi đến kệ hàng hiệu thuốc.
"Tao còn tưởng rằng ai, thì ra là một tên trộm?"
Còn có cái gì làm người ta hoảng sợ hơn việc trong bóng đêm nghe được có người xa lạ ở sau lưng gọi mình?
Trộm cắp bị phát hiện, tăn mày nhỏ không thèm để ý gì nữa, nó quay người đâm tới một nhát dao. Nhưng đối phương hiển nhiên biết rõ phải làm gì để chống lại một thằng nhóc mang theo dao cùn, chỉ là uốn éo nhẹ, liền đem con dao của ăn mày nhỏ đánh rớt xuống sàn, đồng thời ép nó lên mặt đất.
"Hừ, đừng khẩn trương, tao không muốn làm bị thương mày đâu."
Đầu óc ăn mày nhỏ nhanh chóng vận chuyển, nó tự hỏi lời nói đối phương có ẩn ý gì. Nói thật ra, đó cũng không phải thanh âm của chủ hiệu thuốc, mà lực tay của gã cũng không phải người mập mạp như ông chủ có thể phát ra. Hiện tại đang bị người khác khống chế, trước tiên phải an tĩnh lại , chờ lúc đối phương buông lỏng lại cướp dao bỏ chạy mối tốt.
Nghĩ như vậy, ăn mày nhỏ không giãy dụa nữa. Mà đối phương nhìn thấy nó không giãy dụa, cũng hừ lạnh một tiếng, đem thân thể nó lật ngược lại.
Đó là một người đàn ông to lớn độ chừng ba mươi tuổi đại. Thứ đặc biệt bắt mắt là hai hàng lông mày rậm rạp của gã. Người này xích lại gần, nhìn xem ăn mày nhỏ một cái rồi lại lạnh hừ một tiếng, nói ra: "Mày là ai, tại sao lại muốn tới đây?"
Ăn mày nhỏ không trả lời. Trước khi xác nhận được ý đồ của đối phương, làm người câm vĩnh viễn là việc thuận tiện nhất.
Lông mày rậm lần nữa hừ một tiếng: "Không trả lời? Không sao cả, dù sao tên mày đối với tao căn bản cũng không quan trọng. Này, đứng lên."
Lông mày rậm giữ chặt phần gáy của ăn mày nhỏ, đem nó nhấc lên. Ngay sau đó, gã túm lấy ăn mày nhỏ hướng về cánh cổng lớn thông tới phòng ông chủ, xẹt một tiếng liền kéo ra...
Mùi máu tươi gay gắt xộc vào mũi.
Mượn nhờ lông mày rậm trong tay đèn pin, hình ảnh ông chủ hiệu thuốc đã tắt thở phủ đầy máu tươi liền thu vào đáy mắt ăn mày nhỏ.
Lão bị giết. Nhưng không đợi ăn mày nhỏ kịp phản ứng, lông mày rậm bỗng nhiên nhét vào trong tay nó một vật, đem nó đẩy vào trong phòng, sau đó cười nói: "lão này là đối thủ cạnh tranh của một ông chủ hiệu thuốc khác, bởi vì buôn bán quá tốt, cho nên tao tiếp nhận ủy thác xử lý lão. Thật đúng là may mắn, có vị Thiên Thần Nhỏ như mày tới giúp tao giải quyết hậu quả. Sau đó, phải nhờ mày đi ứng phó đám binh sĩ kia rồi. A, thuận tiện nhắc một câu, Nagle là thành thị ở biên giới, trị an nổi danh kém cõi. Cho nên những binh lính kia đó có nghe mày phân trần rồi điều tra hay không... Hắc hắc, tao không dám hứa chắc đâu."
Nói xong, cửa xẹt một tiếng đóng lại. Ngay sau đó, ăn mày nhỏ liền nghe được bên trong hiệu thuốc truyền ra tiếng cảnh báo vang dội, màng nhĩ đều sắp bị âm thanh chấn động tới điếc.
Ăn mày nhỏ từ dưới đất bò dậy, nhìn vào tay mình. Đó là một con dao nhuốm máu, máu tươi đã dính đầy hai tay chính mình. Sau đó, nó nhìn lại bên cạnh vị kia cửa hàng lão bản, xác thịt đã mất đi sinh mệnh cứng ngắc nằm co quắp trên giường, tròng mắt giương lên, chết không nhắm mắt.
Đối với tình cảnh của mình, ăn mày nhỏ không có phát hoảng, càng không có chửi mắng. Bởi vì cái này rất bình thường, vô cùng hợp lẽ thường. Người nhỏ yếu chỉ có bị giết, người không có não và năng lực sẽ bị hãm hại. Người bị lừa không nên trách kẻ lừa mình, mà chỉ có thể trách chính mình không cẩn thận. Giết người rồi lại đem tội nghiệt đổ cho kẻ khác, còn mình thì chạy trốn, trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, việc làm đó vô cùng chính xác. Đổi lại là nó, nó cũng sẽ làm như vậy thôi.