“Ô oa a a a a aaaaaa———————!!!!!"
Trong thùng rác dưới cơn bão tuyết vang lên một tiếng thét thảm thiết tan nát cõi lòng. Âm thanh này phát ra từ miệng của đứa ăn mày nhỏ kia, đứa ăn mày mà bản thân dù rơi vào tình huống tuyệt vọng cỡ nào cũng mặc kệ không thèm rên la một tiếng, nhưng hiện tại nó lại không thể chịu nổi mà buộc miệng kêu đau.
Trong cái không gian nhỏ bé đó, đau đớn đến từ cánh tay nó. Không biết tại sao, những sợi xích vốn đang khóa chặt chuôi kiếm lại bắt đầu uốn éo động đậy như những con rắn! Đống xiềng xích này bò lên tay ăn mày nhỏ, không ngừng quấn quanh lấy cẳng tay phải của nó. Nhưng quấn quanh thì quấn quanh đi, phần xiềng xích tiếp xúc với da thịt nó vậy mà còn mọc ra vô số gai hệt như những lưỡi cưa! Đống xiềng xích chuyển động kéo theo những mũi gai nhọn chỉ trong nháy mắt đã cắt nát cánh tay ăn mày nhỏ, chà xát vào xương cốt nó. Chúng tựa như một cái cưa máy mà xé rách cơ thể ăn mày nhỏ.
Dưới bầu trời đêm, không ai lại đi chú ý tới những biến hóa xảy ra trong cái thùng rác này. Tay phải ăn mày nhỏ đã bị xiềng xích làm cho máu thịt bấy nhầy, nhưng những sợi xích kia cứ như thể không hề có giới hạn mà vẫn tiếp tục quấn lấy tay nó. Động mạch chủ của nó đã bị cắt đứt, máu tươi tràn ra. Dòng máu tuôn theo những sợi xích xích mà di động không ngừng, dường như đang bị một sức mạnh bí ẩn nào đó điều khiển mà bắt đầu hội tụ vào cái lỗ tròn nằm giữa trung tâm chuôi kiếm màu đen.
Lượng máu của một người bình thường chiếm khoảng 8% cân nặng cơ thể, trên lý thuyết, lượng máu mất đi mà con người có thể kiên trì chịu được vào khoảng 50%. Một đứa bé mười tuổi có cân nặng khoảng 28 kg, cho nên lượng máu của trẻ con ước chừng khoảng 2.24 kg. Mà lượng máu cực hạn, chính là 1.12 kg.
Cưa vẫn còn tiếp tục kéo.
Tiếng kêu đau của ăn mày nhỏ đã biến mất, cơ thể gầy nhỏ này chỉ còn có run rẩy và tái nhợt. Nhiệt độ cơ thể nó đang giảm xuống, trên người nó bắt đầu nhanh chóng bị một lớp sương băng mỏng phủ lên.
Một kg máu từ trong cơ thể nó bị cứng rắn rút ra ngoài, chảy dọc theo xiềng xích tiến vào trong cái lỗ nhỏ dường như không có đáy kia. Hơn nữa, loại tình huống này vẫn còn đang tiếp diễn, thanh kiếm này dường như muốn rút cạn máu ăn mày nhỏ, không chết không thôi.
Trong thùng rác, bọt máu bay lẻ tẻ, ngưng tụ những thành hạt băng màu đỏ. Sự run rẩy của ăn mày nhỏ đã dừng lại, hai mắt nó trắng dã, khóe miệng chảy ra bọt mép. Người nó đã bị một lớp sương băng trùm lấy.
Nhưng tay trái nó, vẫn một mực ôm chặt cái tã lót kia, không hề buông ra……
……
…………
………………
Chuyển động của những sợi xích dừng lại. Chúng vẫn quấn trên cánh tay ăn mày nhỏ, lưỡi dao sắc bén chui vào trong xương cốt nó, hợp làm một thể với nó. Vỏ kiếm chậm rãi biến mất, để lộ bên trong một lưỡi kiếm dài đen nhánh. Ngay sau đó, cái cái lỗ nhỏ mà máu của ăn mày nhỏ tập trung trong đó đang dần đọng lại, giữa lỗ máu hiện ra một cái khe nhỏ. Và rồi…
Khe nhỏ tách ra, một con mắt, xuất hiện trên chuôi kiếm.
“Là ngươi đánh thức ta sao? Con người.”
Một âm thanh như có như không xông vào não ăn mày nhỏ, giống như một liều thuốc trợ tim, cơ thể nó đột nhiên run rẩy một trận. Đôi mắt trắng dã lập tức mở ra, nó cúi đầu, nhìn xuống đống xiềng xích phủ trên tay phải và thanh kiếm đang nằm trong tay bản thân kia cùng con mắt kia.
Con mắt do máu ngưng tụ mà thành phát ra tia sáng tà ác mà khủng bố, bị con mắt này nhìn lấy, ăn mày nhỏ thậm chí quên luôn suy nghĩ! Trên những sợi xích, chất lỏng màu đỏ từng giọt từng giọt mà nhỏ xuống, chúng không giống những bọt máu xung quanh, không hề bị đông cứng. Lại nhìn xem cổ tay của bản thân, máu, cũng đã ngừng chảy.
Ăn mày nhỏ buông tay ra, muốn ném thanh kiếm này xuống. Nhưng mặc kệ nó muốn ném ra sao, năm ngón tay chính mình lại một mực nắm chặt chuôi kiếm. Dường như cả cánh tay phải đã không còn thuộc quyền điều khiển của nó nữa.
Trong nỗi kinh sợ và cảnh giác, ăn mày nhỏ bất thình lình quay đầu lại, nhìn xuống tấm tã lót trong lòng ngực. Nó phát hiện tay trái của mình đã lạnh căm, không còn chút màu máu, càng không có cảm giác. Nhưng đứa trẻ trong tã lót vẫn còn đang hít thở nhẹ nhàng…
“………………”
Ánh mắt ăn mày nhỏ dần tỉnh táo lại một chút. Nó lại khôi phục cái sự tỉnh táo giống như của lũ chuột cống đang khát vọng sống sót, đầy cảnh giác nhìn xuống thanh kiếm trong tay, nhìn xuống con mắt kia.
“Không nghĩ tới, lần này vậy mà là một con người, vẫn là một đứa bé?”
Con mắt có vẻ đang than thở gì đó, nhìn chằm chằm vào ăn mày nhỏ, tròng mắt chuyển động liên tục. Sau khi đối mắt với ăn mày nhỏ một lúc lâu, một tiếng cười tàn nhẫn thình lình vang lên trong đầu nó.
“Hừ, rất thú vị. Quả nhiên, cảm giác của ta là chính xác. Tuy rằng ngươi vẫn là còn nhỏ, nhưng không sao, ngươi sẽ lớn lên.”
Giọng nói không chứa ác ý, như vậy, hẳn là có thể yên tâm rồi.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ thật sự làm vậy. Nhưng ăn mày nhỏ thì không. Trong suốt mười năm vùng vẫy sống sót, nó đã thấy quá nhiều kẻ mặt người dạ thú. Nếu có người cười với mình, như vậy nghĩa là hắn muốn đâm mình một dao, nếu có người đối xử tốt với mình, đó chính là hắn muốn lợi dụng mình đi làm mấy việc nguy hiểm.
Giọng nói không có ác ý? Nếu chỉ vậy mà yên tâm thì sớm đã trở thành một cái xác lạnh băng trong hẻm nhỏ rồi.
Ăn mày nhỏ vẫn đang cảnh giác, không chỉ là cảnh giác, nó còn đang nghĩ cách lấy lại quyền khống chế tay phải. Tim nó trầm xuống, tinh thần từng chút chút một vươn tới cánh tay phải đang bị khống chế.
“A, con người, ngươi thật sự không tệ đâu. Lòng cảnh giác, ham muốn khống chế, ý chí quyết sống mạnh mẽ, mặc kệ bất cứ thời điểm nào cũng có thể duy trì tỉnh táo cực độ. Ngươi muốn quyền khống chế sao? Như vậy, ta sẽ cho ngươi.”
Trong phút chốc, cánh tay phải của ăn mày nhỏ lại nghe theo sự điều khiển của nó. Chuyện đầu tiên nó làm là ném cây kiếm trong tay đi, sau đó leo lên nắp thùng rác, nhảy ra ngoài…
Nhưng nó quên. Nó quên rằng nó đã mất quá nhiều máu, càng quên đi nhiệt độ trên người đã thấp tới nỗi đóng một lớp băng. Ngay lúc bay ra thùng rác, cả người nó hung hăng ngã xuống mặt tuyết phía ngoài.
Không đau.
Bởi vì đến cả sức lực để cảm nhận đau đớn nó cũng không còn. Cả người đều chết lặng, không cảm giác.
Lúc ăn mày nhỏ ngã khỏi thùng rác, tấm tã lót trong ngực cũng vì nó mất sức mà mà rơi ra. Tã lót rơi vào mặt tuyết, bé gái bên trong vì va chạm mà tỉnh lại! Vừa lạnh vừa đói, lại đang sốt cao, đứa trẻ bị ném trên đất tuyết không cảm thấy bất cứ sự ấm áp nào, lập tức bật khóc.
“Ô oa……! Ô oa…… Ô oa…………”
Tiếng khóc yếu ớt, nhẹ tới mức gần như biến mất! Ăn mày nhỏ cũng ngã nằm trên đất, nghe thấy tiếng khóc hỗn loạn, nó giãy giụa bò lên, cắn răng, dùng đôi mắt gần như đã lu mờ nhìn khắp bốn phía. Trong mảnh thế giới mông lung, nó mơ hồ thấy được tấm tã lót nằm trên đất tuyết, nó lập tức dùng cánh tay phải vẫn còn quấn lấy xích sắt kéo lê cơ thể, bò tới.
Đôi tay đã đông cứng hoàn toàn. Bão tuyết giết chóc bừa bãi không thèm dừng lại dù chỉ một chút. Tâm trí ăn mày nhỏ mơ mơ màng màng, cuối cùng, tầm mắt nó cũng bị tuyết che lấp, nhìn không thấy bất cứ thứ gì……
“Ô oa……! Ô oa……! Ô…… Ô…… Cô……”
Nhưng đôi tay đã không có cảm giác gì lại đang ôm lấy một tấm tã lót. Ăn mày nhỏ xoay người, dùng lưng của mình ngăn đón trận bão tuyết vô tình, tạo ra cho bé gái một cảng tránh gió nhỏ.
Tiếng khóc của đứa trẻ dần dần nhỏ xuống. Cô bé lại nhắm chặt hai mắt, nặng nề thiếp đi. Gương mặt bé xíu ngoại trừ đỏ ửng do sốt cao, dường như còn có thêm một chút an tâm……?
“Con người, ngươi đã sắp chết. Mà bây giờ, chỉ ta mới có thể cứu ngươi.”
Trước mắt là một mảng màu xám xịt, nhưng âm thanh vẫn truyền thẳng vào não bản thân.
“Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy chủ động cầm ta lên. Hiện tại, ta đang ở trước mặt ngươi, ngươi chỉ cần vươn tay, là ta có thể cứu ngươi. Nếu ngươi không chịu, vậy thì cứ chết ở chỗ này đi. Sau đó, ta sẽ tiếp tục chờ kẻ tiếp theo đánh thức ta dậy.”
Thị giác biến mất. Tiếng bão tuyết rít gào dường như cũng đã biến mất. Mũi không ngửi được mùi của tuyết, môi khô cạn, nói không ra lời. Da thịt không còn cảm thấy khí lạnh, thậm chí nó không biết được bây giờ bản thân đang ngồi hay đang nằm. Ngày chết của ăn mày nhỏ tới rồi, hiện tại, là cơ hội cuối cùng của nó.
Chết?
Không, việc duy nhất mà chuột trong cống nước không làm chính là chọn lấy cái chết.
Nó không thể chết được, khát vọng đối với sự sống làm nó mặc kệ bất cứ khi nào cũng sẽ không tìm đến cái chết. Những kẻ càng đê tiện, khát vọng sống lại càng mạnh mẽ. Nếu muốn sống, thì phải trả giá lớn. Nhưng nếu tiếng nói này có thể giúp mình sống sót, bất kể cái giá nào cũng đều có thể trả. Chỉ cần được sống sót, sống sót…!
Ăn mày nhỏ vươn tay phải ra, chụp vào thế giới trắng xóa. Nó không biết mình cuối cùng có lấy được vật đó hay không, nhưng vào giây phút ngón tay nắm lại…
Xúc giác nó khôi phục, bão tuyết lại mang đến cho nó sự đau đớn như bị dao cắt.
Thính giác nó khôi phục, cuồng phong lớn tiếng tàn sát bừa bãi bừa bãi bên tai.
Nó ngửi được, ngửi được mùi máu tươi xen lẫn trong tuyết lạnh.
Nó nếm tới, nước bọt lại đang rỉ ra trong khoang miệng khô cạn.
Và nó cũng thấy được……
Nhìn thấy thanh trường kiếm màu đen trong tay, cùng với chuôi kiếm có tạo hình xương cốt, và... con mắt đỏ tươi như máu.
Xiềng xích vẫn còn quấn chặt tay phải của nó, nhưng quyền điều khiển lại thuộc về ăn mày nhỏ. Tuy nhiên rơi vào tình trạng bây giờ, Ăn mày nhỏ đã không thể vứt kiếm đi nữa. Mặc dù vậy cầm kiếm chỉ mang lại cho nó năng lực hành động tối thiểu, lạnh lẽo và đau đớn vẫn đang vây khốn nó.
“Con người, bộ dáng ta lúc này có vẻ không phù hợp để chúng ta nói chuyện. Ta sẽ dựa vào thể hình ngươi mà thay đổi một chút vậy.”
Âm thanh trong đầu yên tĩnh xuống, sau đó, trường kiếm màu đen dần dần co rút lại. Nó từ một thanh kiếm còn lớn hơn ăn mày nhỏ, dang dần rút ngắn thành một con dao găm. Nhưng mũi kiếm màu đen và đồng tử máu cùng xương cốt, lại không biến hóa chút nào.
Ăn mày nhỏ cầm dao găm, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút. Nó cúi đầu, lại nhìn thoáng qua bé gái trong ngực…
Không tốt lắm, cơn sốt không hạ xuống. Hơi thở cũng càng lúc càng nhạt nhòa.
Ánh mắt ăn mày nhỏ không có chút cảm tình, đối với đứa trẻ không có chút quan hệ nào với nó đang nằm trong ngực, có thể ôm lấy cô bé vào thời điểm này đã là lòng tốt lớn nhất của chuột trong cống nước. Nhưng mà, cô bé vẫn nóng như thiêu đốt……