"Cô muốn tôi làm gì??"
Khóe miệng dưới tấm áo choàng khẽ động, hỏi ngược lại: "Làm gì? Tôi không cần cậu làm bất kì điều gì cho tôi cả. Cậu và đứa trẻ này sắp chết, mà tôi có thức ăn, tôi chỉ phân cho cậu một chút mà thôi."
Bạch Si tuyệt đối sẽ không tin tưởng loại lý do thế này. Sẽ có người cho mình thức ăn mà không nhận lại bất kỳ chỗ tốt nào sao? Hơn nữa còn là trong cái sa mạc đi suốt ba tháng cũng không thấy biên giới này?
Hiển nhiên là thiếu nữ không hiểu tại sao Bạch Si lại cảnh giác như vậy. Nhưng rất nhanh, khóe miệng của cô nhếch lên, để lộ một nụ dịu dàng: "Cậu bé, nói như vậy, tôi phải yêu cầu cậu làm gì đó cho mình thì cậu mới cảm thấy bình thường sao?"
Bạch Si không trả lời mà chỉ tiếp tục cảnh giác.
Thiếu nữ thở dài, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Sau cùng, cô chỉ vào cánh tay phải của Bạch Si:
"Những xiềng xích trên tay cậu thật là kỳ quái, còn con dao găm kia nữa. Để cho tôi nhìn một chút, coi như là thù lao cậu trả tôi đi."
Điều kiện dễ dàng như thế ?! Bạch Si cảm thấy khó tin.
"Cậu cảm thấy điều kiện này nhẹ nhàng lắm sao? Nhưng cậu không biết, trong lúc đang nhìn con dao này tôi có thể cướp nó đi hay không, không phải sao? Hiện tại nó là tài sản duy nhất của cậu, tôi lấy nó làm thù lao cho số thức ăn lúc nãy cũng không đủ.”
Nụ cười bên dưới áo choàng vẫn đang kéo dài, dịu dàng mà thiện lương. Nhưng Bạch Si tuyệt đối sẽ không bị vẻ ngoài này làm mê muội. Nó nhìn xem Ám Diệt trong tay, giờ phút này nó từ từ nhắm hai mắt. Sau một hồi tự hỏi, rốt cục nó vẫn đi lên trước, giao Ám Diệt cho đối phương.
Bạch Si không định dùng bạo lực, cho dù nó có thể thừa cơ giết chết thiếu nữ này đi nữa thì cũng tuyệt đối đánh không lại con sói lớn kia. Bây giờ, ngoan ngoãn nghe lời là phương pháp tốt nhất để sống tiếp.
Ám Diệt rơi vào bàn tay xinh đẹp như được tạc ra ấy, cổ tay tinh tế và da thịt trắng nõn trái ngược hoàn toàn với sự bẩn thỉu của Ám Diệt sau khi phải băng qua sa mạc cùng Bạch Si. Thiếu nữ cầm lấy Ám Diệt, nở một nụ cười đầy thiện ý với Bạch Si. Tiếp lấy...
Cô xoay Ám Diệt một vòng bằng kỹ thuật vô cùng nhuần nhuyễn rồi nắm lại.
“(Ngôn ngữ không rõ) Thật sự là đã lâu không gặp đây?"
Trong cơn bão cát dữ dội bên ngoài, thiếu nữ đột nhiên lên tiếng bằng một thứ ngôn ngữ chưa từng nghe qua. Từ trước tới nay Ám Diệt vẫn luôn tránh để con ngươi màu máu của mình lộ ra trước mặt người khác, giờ phút này nó bỗng nhiên trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt bên dưới tấm áo choàng!
“Từ khi ta phong ấn ngươi dưới Dung Hồn Hỏa Sơn (Núi Lửa Nung Chảy Linh Hồn), đến nay đã qua 1180 năm. Không nghĩ tới ngươi vẫn thoát ra được. Lần này, ngươi còn muốn làm gì đây? Kẻ cầm đầu hủy diệt Đệ Nhị Kỷ Nguyên, Ma Đế Kiếm - Hallelujah!”
Không chỉ là có đồng tử máu, mà cả Ám Diệt vốn dĩ vẫn luôn dùng hình dạng dao găm, bỗng nhiên khôi phục lại hình thái trường kiến. Con ngươi màu đỏ ngòm trợn trừng, chất chứa vô cùng vô tận phẫn nộ và căm hận, hung hăng trừng mắt nhìn lên thiếu nữ yếu đuối trước mắt.
“Thực • sự • là... Đã • lâu • không • gặp! Thánh • Bạch • Lang! Vũ • Thần • Cơ!!!”
——
Bão cát bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, hoàn toàn không dấu hiệu dừng lại. Một loại cảm giác đè nén khiến người ta ngạt thở bao trùm lên không gian bên trong hang động nhỏ hẹp và u ám.
Bạch Si co lại trong góc, tay trái ôm bé gái thật chặt. Nó không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tính nghiêm trọng của sự việc đang diễn ra trước mắt mình. Nó chỉ biết là âm thanh vốn dĩ chỉ có thể vang vọng trong đầu mình của Ám Diệt lúc này lại có thể nghe được bằng tai. Nó cũng chỉ biết là Ám Diệt đang nói chuyện với thiếu nữ kia bằng một loại ngôn ngữ rất cổ quái, giọng điệu vô cùng kịch liệt.
Bạch Si biết, thiếu nữ này hiểu lai lịch của thanh kiếm kia. Đã như vậy, như vậy cô ta... Là ai?
Thời gian giao lưu của thiếu nữ và Ám Diệt cũng không quá dài, những lời mà một người một kiếm nói với nhau chỉ sợ còn chưa vượt qua mười câu. Sau năm lần hỏi rồi đáp ngắn ngủi, nơi này lại rơi vào yên tĩnh. Thiếu nữ và Ám Diệt đối mắt lẫn nhau, dường như đang nhìn trộm suy nghĩ của đối phương, sau một hồi lâu, Ám Diệt hừ nhẹ một tiếng, nhắm con mắt đỏ ngòm lại.
Không khí trong hang trở nên hòa hoãn hơn đôi chút sau khi con mắt kia nhắm lại. Vẻ nghiêm túc của thiếu nữ dần dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười như cũ. Cô kéo tay Bạch Si, thả chuôi kiếm của Ám Diệt vào tay nó. Đôi môi bên dưới áo choàng khẽ cười một cái, buông tay ra, lùi lại hai bước.
Ám Diệt lại co nhỏ thành dao găm, an an tĩnh tĩnh cắm vào cái vỏ kiếm được tạo thành từ cánh tay và xiềng xích. Bạch Si nâng tay phải lên, nhìn nhìn con dao này chốc lát, ánh mắt băng lãnh toát ra một tia nghi hoặc.
“Cậu bé, có đau lắm không?”
Không biết từ lúc nào, thiếu nữ kia đã ngồi trước mặt Bạch Si. Cô chỉ vào cánh tay phải bị xiềng xích cắt vỡ của nó, vô cùng thương yêu nói.
Bạch Si không trả lời, nó rút sâu hơn vào góc hang, đồng thời giấu cánh tay phải ra sau lưng, vụng trộm rút Ám Diệt ra lần nữa, chuẩn bị chém giết bất kỳ lúc nào.
Con sói lớn có vẻ đang ngủ say bên kia đột nhiên lắc động lỗ tai một cái, đôi mắt đáng sợ của loài dã thú mở ra, giống như phát hiện ra gì đó, hai mắt đỏ rực nhìn chẳm chằm Bạch Si. Bị nó nhìn chằm chằm như thế, Bạch Si lập tức phát hiện mồ hôi lạnh đã bắt đầu rỉ ra trong lòng bàn tay mình. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng nó vẫn cắm Ám Diệt vào xiềng xích, không phản kháng vô nghĩa nữa.
Thiếu nữ có vẻ không có chú ý tới động tác nhỏ của Bạch Si. Hoặc có lẽ cô có chú ý nhưng hoàn toàn không coi ra gì? Cô gái mặc áo choàng trắng đến gần, từ dưới áo choàng duỗi ra một đôi tay tinh tế như bạch ngọc, bắt lấy hai vai Bạch Si.
“Đứa trẻ đáng thương, số phận của cậu rồi sẽ đi về đâu đây?”
Ngôn từ không rõ nghĩa, dường như ẩn chứa tiếc hận và do dự. Bất quá, khi thiếu nữ này cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi giày cỏ đã rách mướp kia và đôi bàn chân đã phồng rộp nặng nề, đồng thời còn bị mài chảy máu ấy, đôi môi dưới tấm áo choàng lại nhếch lên một vòng thương hại.
Cô vươn tay, ôm lấy đôi chân Bạch Si. Nhưng Bạch Si thấy thiếu nữ làm vậy thì lập tức rụt chân về.
Gặp tính cảnh giác của nó mạnh như vậy, thiếu nữ mỉm cười bất đắc dĩ. Cô nâng nửa người trên lên, ngay lúc Bạch Si cho là cô muốn đứng dậy, thiếu nữ này đột nhiên vươn tay ôm lấy nó...
“Đừng sợ, không cần lo lắng. Nơi này không ai sẽ khi dễ cậu, cũng không có ai làm cậu tổn thương đâu. Yên tâm, cứ buông lỏng bản thân một chút đi.”
Một luồng hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người thiếu nữ. Thân thể cô mềm mại như thế, đôi tay ôm Bạch Si cũng dịu dàng như thế. Từ nhỏ Bạch Si đã sống trong hoàn cảnh vì tranh giành thức ăn có thể đánh nhau sống chết, ngay cả cha mẹ của nó cũng chưa bao giờ dịu dàng với nó như vậy. Thình lình bị một cô gái không rõ lai lịch ôm lấy, làm sao nó có thể không kinh ngạc? Làm sao lại không khẩn trương?
Không biết đối phương muốn làm gì, khẩn trương dữ dội khiến Bạch Si lại nắm chặt lấy Ám Diệt. Nó cắn răng, lo sợ trong lúc ôm mình, cô gái này sẽ đâm vào gáy mình một nhát.
Nhưng cô ta không làm vậy...
Hai tay thiếu nữ không ngừng vuốt ve đầu tóc Bạch Si, dịu dàng mà thân mật. Trên người cô tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, mang đến cảm giác yên bình cho người khác. Đầu Bạch Si được cô ôm ở trước ngực, tiếng an ủi nhẹ nhàng chậm chạp như dòng nước ấm áp chậm rãi chảy vào thân thể của nó, khiến nó buông lỏng...
“Tỉnh táo lại chưa?”
Thiếu nữ buông đôi tay đang ôm Bạch Si ra, đôi môi dưới tấm áo choàng vẫn dịu dàng như cũ. Bạch Si không trả lời, nhưng bàn tay đang cầm Ám Diệt, cũng đã dần dần buông ra, để Ám Diệt rút trở vào trong mớ xiềng xích trên tay.
“Đứa trẻ này đáng yêu thật đấy. Bé trai hay bé gái vậy?”
Thiếu nữ duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đùa với bé gái trong tã lót. Sau đó, cô kéo hai chân Bạch Si ra, ôm lấy bằng tay trái, tay phải mở ra, đưa tới gần.
Một luồng khí ấm áp phát ra từ tay phải thiếu nữ, vết thương trên chân Bạch Si nhanh chóng khép lại với tốc độ mà cả mắt trần cũng có thể nhìn thấy. Luồng khí ấm này xuyên thấu đôi chân, lan tràn trong buổi đêm lạnh lẽo của sa mạc, khiến Bạch Si cảm thấy như đang ngâm mình trong nước nóng.
Bạch Si không giãy dụa nữa, nó nhìn xem hai chân đã không còn đau đớn, đồng thời đang dần khỏi hẳn của mình, ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên đưa bé gái trong ngực ra.
“Con bé bị đói rất lâu. Gần đây còn thỉnh thoảng ho khan...”
Thiếu nữ buông hai chân đã lành lặn của Bạch Si ra, cười cười với nó, nhận lấy bé gái.
Thiếu nữ: “...”
Ngu Ngốc: “... Con bé...?”
Thiếu nữ: “(Một loại ngôn ngữ không rõ khác) A... Thúy Điểu.”
Ngu Ngốc: “???”
Thiếu nữ: “Há, thì ra là một cô bé. Không thể tin được, một người không sở hữu bất cứ sức mạnh gì như cậu lại có thể ôm cô bé đi trong sa mạc này một thời gian dài như vậy. Trẻ nhỏ vừa ra đời còn chưa tròn tuổi hết sức yếu ớt, những mảnh vải bao bọc cô bé đã rách tung toé, dơ bẩn không chịu nổi rồi. Hơn nữa trong sa mạc còn thiếu nước và thức ăn. Nếu như tiếp tục đi như vậy, dù cho sức sống có mạnh mẽ cỡ nào thì e là cũng sống không qua ba ngày.”
Những lời này khiến sắc mặt Bạch Si dần dần trở nên tái nhợt. Nó cúi đầu xuống, nhìn hai tay mình, không biết suy nghĩ cái gì.
Bàn tay thiếu nữ lại tỏa ra luồng khí ấm êm dịu, thân thể lạnh băng của bé gái dần dần trở nên ấm áp, khuôn mặt đang ngủ cũng dần biến thành hồng nhuận. Bỗng nhiên, con bé mở mắt, thình lình nhìn thấy trước mắt cũng không phải là gương mặt lạnh lẽo thường ngày, mà lại là một gương mặt nữ tính chưa bao giờ thấy qua...
“Ô... Ô...”
Con bé bắt đầu thút thít, không mất bao lâu...
“Ô... Ô oa! Ô oa! Ô oa!”
Con bé khóc lớn.
Đối mặt với tiếng khóc của bé gái, Bạch Si ngẩng đầu rồi đứng lên, duỗi hai tay ra. Thiếu nữ nhún nhún vai, thả bé gái đang lớn tiếng khóc rống này trở lại trong ngực Bạch Si. Nhìn xem khung cảnh đứa trẻ ấy ôm bé gái cùng với tiếng khóc của con bé đang dần lắng xuống trước mặt, thiếu nữ âm thầm gật đầu, dường như đã quyết định gì đó.