(Do Vũ Thần Cơ đổi giọng nghiêm túc nên từ giờ trans cũng sẽ đổi xưng hô)
“Cậu bé, ta nghĩ, có lẽ ta nên nói cho cậu một ít chuyện.”
Thiếu nữ đi trở về bên cạnh sói lớn, chậm rãi ngồi dưới đất. Giờ phút này, con sói lớn kia cũng mở ánh mắt đỏ như máu ra, nhìn chằm chằm Bạch Si.
Bạch Si không biết đối phương muốn làm gì, tuy là cô ta đã chữa trị cho mình, nhưng nó chưa bao giờ thấy cách trị thương nào giống vậy. Cả người của hiệu thuốc và bệnh viện đều không làm vậy. Vừa nghĩ tới mình cũng chẳng biết diện mạo đối phương thế nào, lòng cảnh giác mới vừa buông xuống của Bạch Si lại nhấc lên, nó chăm chú ôm bé gái vào ngực, nhìn lấy thiếu nữ.
Nụ cười dịu dàng bên dưới mũ trùm biến mất. Thay vào đó là âm thanh nghiêm túc mà uy nghiêm. Thiếu nữ đưa tay bốc lên một nắm cát nhỏ, nhấc lên khỏi mặt đất khoảng chừng 5cm rồi buông ra. Những hạt cát đó rơi xuống, đáng ngạc nhiên là cát bụi không chạm mặt đất, mà ngưng tụ thành một con quái vật đầu rắn, đuôi bọ cạp lại còn mọc ra chân nhện.
“Đừng sợ, thứ này là ảo ảnh. Đừng nhìn nó hiện tại chỉ nhỏ bé như vậy, kích cỡ thật sự của con quái vật này này phải to bằng cả một ngọn núi. Tám trăm năm trước, con quái vật này đã từng bao phủ một nửa đại lục Bi Thương, tạo thành một trận tai ách khủng khiếp nhất kể từ sau khi kỷ nguyên trước đó hủy diệt.”
Bạch Si yên lặng nhìn chăm chú vào cái thứ đồ đang giương nanh múa vuốt, không biết thiếu nữ đang muốn nói gì.
“Thứ này quá mức mạnh mẽ, năm đó, mọi người trên đại lục Bi Thương phải mất một thời gian rất dài, trả giá thật đắt mới có thể tiêu diệt nó. Vì thế, năm mươi ba quốc gia hủy diệt, mấy chục triệu người chết oan chết uổng. Thậm chí tại suốt quảng thời gian mười năm sau khi tiêu diệt con quái vật này, phần lớn quốc gia cũng không vực dậy nổi, bởi vì số người chết do hủy hoại, đói khổ, nghèo khó gần như ngang ngửa số người chết vì chiến đấu.”
“Đây là một đoạn lịch sử bi thảm vô cùng, nhưng tiếc thay, thứ quái vật giống như vậy không chỉ có một con.”
Thiếu nữ lại bốc lên một nắm bụi đất, vẩy vào không trung. Bụi đất rơi xuống hội tụ thành rất nhiều quái vật hình thù kỳ dị, hoành hành trong hang, một số quái vật thậm chí còn chạy đến bên chân Bạch Si, làm nó không khỏi co lên chân.
“Lấy tiêu chuẩn của loài người, những ma thú này đại khái được chia làm mười cấp bậc. Từ ma thú cấp một hạ đẳng nhất đến đẳng cấp cao nhất là ma thú Cấp Sử Thi, số lượng sắp xếp theo hình kim tự tháp. Nhưng thứ ta muốn nói là, đến tận thời khắc cuối cùng của Đệ Nhị Kỷ Nguyên, cũng chưa bao giờ xuất hiện tình huống ma thú hoành hành thế này.”
“Trận chiến cuối cùng trong Đệ Nhị Kỷ Nguyên, là một trận đại chiến không thể dùng lời nói để hình dung. Trận chiến đó rất khốc liệt, thương vong thảm trọng tới nỗi chỉ dựa vào tưởng tượng cũng không thể miêu tả được một phần vạn.”
Nói đến đây, áo choàng của thiếu nữ hơi hơi giương lên, ánh mắt trong đó có vẻ đang liếc nhìn tay phải Bạch Si.
“Cuộc chiến đó dù kết thúc bằng thắng lợi của nhân loại, nhưng do thống soái của kẻ thù bị phong ấn, một số sức mạnh không nên tồn tại lại mất đi khống chế, tràn ra từ một không gian khác, ăn mòn thế giới này. Rất nhiều sinh vật đều bị lây nhiễm, sau đó lần lượt phát sinh đột biến. Dù thời gian đã qua hơn nghìn năm, tình huống mà ma thú Cấp Sử Thi xuất hiện lũ lượt đã không còn, nhưng dù cho chỉ là ma thú bình thường, cũng không lúc nào là không uy hiếp sự tồn vong của loài người.”
Bạch Si cúi đầu, không rõ tại sao đối phương lại muốn nói chuyện này cho nó biết.
“Cậu bé, cậu biết tại sao ta phải nói cho cậu những chuyện này không?”
Thiếu nữ nhẹ buông tay, những con quái vật bụi đất nhao nhao tiêu tán, trở thành tro bụi an an tĩnh tĩnh rơi xuống đất.
“Bởi vì, cậu rất giống một con dã thú.”
“Trong mắt của ta, cậu không khác gì một con dã thú lang thang một mình trong hoang nguyên giá rét, tìm kiếm con mồi. Cũng vì dã thú không có tự tôn, không có có đạo đức, tất cả chúng đều chỉ biết sinh tồn, nên sẽ càng khao khát sức mạnh, càng không thể kháng cự sự mê hoặc của những ‘sức mạnh không nên tồn tại’ kia.”
Ánh mắt bên dưới áo choàng đã nhìn chằm chằm vào tay phải của Bạch Si không chút kiêng dè, dường như cảm thấy điều đó, đồng tử máu cũng mở ra, đáp lại cái nhìn của thiếu nữ bằng con ngươi lập lòe ánh đỏ.
“Nhưng người dẫu sao cũng là người, mà không phải dã thú. Ta thực tình hy vọng cậu không đi vào con đường mà ‘tiền bối’ của cậu từng đi. Ta cũng không hy vọng nhìn thấy một ngày nào đó cậu đánh mất bản thân, biến thành một con quái vật còn đáng sợ hơn ma thú Cấp Sử Thi.”
Ám Diệt hừ một tiếng, cười lạnh: (Ngôn ngữ không rõ) “Nói nhảm liên miên.”
Ánh mắt bên dưới áo choàng thâm thúy như trời sao: (Ngôn ngữ không rõ) “Đúng vậy... Ta không muốn lại phải phong ấn ngươi lần nữa. Không phải vì ngươi, mà là vì đứa trẻ này.”
Ám Diệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ ngẩng đầu, khi ánh mắt của cô chuyển dời từ Ám Diệt đến trên người Bạch Si, khóe miệng lãnh khốc lại hóa thành dịu dàng...
“Nhưng cậu bé, cậu cũng có quyền lựa chọn, không phải sao?”
Nói xong, thiếu nữ đưa ngón trỏ ra, chỉ vào mũi Bạch Si. Gương mặt trái xoan lộ ra bên dưới áo choàng không có một chút ý cười. Thiếu nữ lớn tiếng nói: “Bởi vì một vài nguyên nhân, ta không thể xen vào chuyện của thế gian. Nhưng ta có thể cho cậu cơ hội lựa chọn. Cậu bé, hiện tại ta sẽ cho cậu hai con đường dẫn đến tương lai, cậu, tự mình chọn đi.”
Bạch Si ngẩng đầu, nó vẫn không hiểu đối phương muốn nói gì. Nhưng không đợi nó kịp phản ứng, ngón tay thiếu nữ hơi chút co lại, nhẹ nhàng búng ra...
Khối vụn bay ra, mảnh đá vỡ đánh vào trên mặt gây nên đau nhức.
Trái tim Bạch Si ngừng lại... Không, nói cho đúng thì vào giây phút ấy trái tim nó đã quên đập. Nơi vách đá cách lỗ tai nó không đến một li bỗng dưng nhiều thêm một cái lỗ thủng to như nắm tay. Cái lỗ này xuyên sâu vào vách đá, vậy mà... Không nhìn thấy đáy...!
“Đây là sức mạnh, ta có thể dạy cho cậu cách sử dụng sức mạnh chính xác nhất. Một sức mạnh vô song có thể chống lại trăm người, ngàn người, vạn người. Chỉ cần có sức mạnh này, cậu sẽ không phải sợ có bất kỳ kẻ nào khi nhục mình nữa. Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn hay giết bất cứ kẻ nào.”
“Nhưng là điều kiện...”
Ngón tay thon dài của thiếu nữ trực tiếp chỉ vào bé gái trong ngực Bạch Si.
“Giao đứa bé này cho ta.”
Bạch Si sững sờ một chút, ngẩng đầu. Trong lúc nhất thời nó còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên cũng không sao cả, thiếu nữ có thể nói cho nó biết quan hệ trong này.
“Ta thấy, đứa trẻ này là nỗi lo của cậu, nhưng đồng thời cũng là gánh nặng của cậu. Cô bé sẽ khiến cậu không thể tập trung rèn luyện sức mạnh, làm cho cậu đi sai đường. Cho nên, giao cô bé cho ta, ta sẽ phụ trách chăm sóc cô bé, nuôi cô bé lớn lên. Còn cậu thì có thể mang theo thanh kiếm đó và sức mạnh ai cũng hâm mộ rời khỏi nơi này, đi trên con đường mãi mãi không gặp lại nhau.”
Bạch Si sẽ đồng ý điều kiện này sao? Không biết. Chỉ biết là nó đang ôm bé gái thật chặt, không có ý định buông tay.
Thấy cảnh này, thiếu nữ chờ một lúc rồi giơ ngón tay thứ hai lên——
“Con đường thứ hai, cậu có thể giữ đứa trẻ này lại, tiếp tục chăm sóc cô bé mặc kệ cậu bò hay lăn cũng được. Tuy nhiên điều kiện là, ta sẽ lấy thanh kiếm trên tay cậu đi. Vì nó đã gắn liền với máu thịt cậu nên ta sẽ lấy luôn cả cánh tay cậu. Cuối cùng, ta sẽ không dạy cậu bất kỳ loại sức mạnh nào, cũng sẽ không cho cậu thức ăn hay nước uống, chỉ giữ cậu lại ở nơi này, lẳng lặng nhìn con dã thú như cậu giãy dụa.”
Loại điều kiện này sẽ có người chấp nhận sao?
Bão cát càn quét, gầm thét trên sa mạc giữa đêm khuya, cuốn lên cát bụi che phủ đất trời, lao về phía những chấm sáng nhỏ trên bầu trời xa xa, nuốt chửng hết thảy...
Bạch Si ôm chặt bé gái, co lại trong góc. Nó không có trả lời, cũng không mở miệng nói một chữ. Chỉ là, thân thể của nó đang run rẩy, đôi tay ôm con bé... Cũng đang run rẩy.
Từ trong tã lót, bé gái nhìn nó bằng đôi mắt màu xanh lục của mình. Có lẽ con bé cũng không biết, hiện tại cái người đang ôm mình đang tiến hành chiến tranh tư tưởng kịch liệt thế nào. Cái người không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với con bé, cũng không có bất kỳ quan hệ thân thích gì, thậm chí vốn dĩ cuộc sống của cả hai cũng là hai đường thẳng song song không có tiếp điểm, lại tại đấu tranh tư tưởng...
Muốn sức mạnh hay muốn con bé này đây?
Lẽ ra đó là một vấn đề không cần phải suy nghĩ.
Con đường đầu tiên thật sự quá tốt. Thiếu nữ trước mắt sẽ giúp mình, mang đứa bé chỉ biết làm gánh nặng cho mình đi. Hơn nữa cô ta sẽ còn dạy cho mình thứ gọi là 'sức mạnh'. Bé gái đi theo cô ta, hoàn toàn không phải lo lắng tương lai sẽ có cơm ăn hay không, có thể đói bụng hay không, có thể cảm lạnh hay không. Đâu giống với lúc ở cùng mình, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải lo lắng hãi hùng, rơi vào hoàn cảnh bất kỳ lúc nào cũng có thể bị giết.
Còn con đường thứ hai? Đã là người thì chắc chắn sẽ không chọn con đường này. Nếu như nói con đường thứ nhất tràn đầy lợi ích, thì con đường thứ hay hoàn toàn chính là nỗ lực không có hồi báo. Thế giới này có thằng ngốc nào sẽ chọn con đường không có chút thù lao, chỉ có nỗ lực mà không có hồi báo này sao?
Đáp án... Đã rõ ràng như thế. Chỉ cần giao bé gái ra, mình sẽ có thể thoát khỏi thứ gông xiềng nặng nề này ngay lập tức. Nhưng mà...
Đôi tay của mình... Tại sao lại nặng như vậy...
Nặng tới nỗi ngay cả một đứa con nít cũng nhấc không nổi?
Thiếu nữ lẳng lặng ngồi tại chỗ, chờ Bạch Si lựa chọn. Chỉ là hai lựa chọn đơn giản tới cùng cực như thế vậy mà kéo dài tới hơn nửa giờ. Đứa ăn mày trước mắt này nhìn xuống bé gái trong ngực, thỉnh thoảng cúi đầu, lấy trán mình chạm vào trán cô bé. Cô bé thỉnh thoảng cười cười, vỗ nhè nhẹ vào mặt đứa ăn mày bằng đôi tay nhỏ bé của mình, ngây thơ bật cười...
Thời gian, trôi qua từng chút. Sau một giờ, thiếu nữ đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Si.
“Suy nghĩ xong chưa?”
“Có vẻ cậu không thể đưa ra câu trả lời. Thật tiếc, với câu trả lời là không thể trả lời của cậu, ta rất...”
Thiếu nữ giơ tay lên ——
“Hài lòng.”