Những giọt mồ hôi nhỏ lên cát vàng, phát ra vài tiếng lộp bộp. Không lâu sau, ngay cả mồ hôi trên người Bạch Si cũng sắp không thể chảy ra nữa. Nhưng nó vẫn ôm bé gái, bước đi dưới ánh hoàng hôn.
“Này, đủ chưa?”
Sau vài ngày im lặng, Ám Diệt cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nhãi Con Loài Người, ngươi đã đi liên tục hơn ba tháng. Ta vẫn luôn không mở miệng vì ta rất bội phục khát vọng sống của ngươi, ta muốn xem ngươi có thể sống sót bao lâu. Nhưng bây giờ, thể lực của ngươi đã vượt xa điểm tới hạn rồi, con nhãi này là gì của ngươi? Nó đáng giá để ngươi làm tới nước này sao? Đi ngang qua sa mạc?”
Bạch Si không nói gì, nó chỉ không ngừng hít vào rồi lại thở ra, không ngừng đi tới. Sắc trời phía xa đã dần dần biến hóa, dường như sắp có một cơn bão cát.
“Nhìn thấy sao? Đây chính là hồi kết của ngươi, bị sa mạc này nuốt chửng! Ta thì không sao lắm, ngươi sẽ chết ở đây, còn ta sẽ chôn mình dưới nơi này để chờ đợi một người khác phát hiện mình. Nhưng thật sự thì ta cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì ngươi là kẻ có đủ tiềm năng và tư cách nhất trong số những người ta từng gặp qua. Nếu như ngươi thông minh hơn một chút thì đã không rơi vào tình huống này rồi.”
Bão cát đã gần ngay trước mắt, bầu trời phía trước đã bị cuồng phong đen nhánh che đậy hoàn toàn. Bạch Si đứng tại chỗ, ôm chặt bé gái đang ngủ say, nó đờ đẫn nhìn lấy gió lốc đang nhanh chóng tới gần.
“Ngươi nỗ lực vì nó nhiều như vậy. Nhưng con nhãi này đã cho ngươi cái gì? Nó cho ngươi danh dự sao? Cho ngươi tiền tài sao? Hay là mang cho ngươi sức mạnh, mang cho ngươi quyền lực và người người cúi đầu thần phục? Không, nó không cho ngươi gì cả. Có chăng cũng cũng chỉ là phiền phức đếm mãi không hết và nguy cơ khôn lường! Nó chỉ là một cục nợ cản trở ngươi, vướng bận ngươi!”
Bão cát, đến. Bạch Si bước lên trước một bước, cả người lập tức rơi vào trong đống cát. Vị trí nó đang ở là một sườn núi cát, sau khi tuột xuống, một hang động xuất hiện trước mặt nó. Bạch Si vội vàng trốn vào góc hang, đợi bão cát qua đi.
Giờ phút này, trong mắt của nó đã hoàn toàn không có băng lãnh, mà chỉ có sự mệt mỏi rã rời. Bên ngoài, gió lốc gào thét, không ngừng ma sát với vách hang. Cái hang quanh co khúc khuỷu này tuy là có thể chống đỡ được cơn bão cát đáng sợ đó, nhưng trong tình huống không có nước, cũng không có thức ăn, nó có thể chống đỡ bao lâu?
Cúi đầu xuống, bé gái vẫn một mực ngủ say trong ngực Bạch Si. Con bé đã hơn bốn tháng tuổi, đã lớn hơn lúc trước không ít, tấm tã lót cũ đã không thể bao phủ cả người con bé nữa. Một cánh tay nhỏ chìa ra khỏi mớ vải rách rưới, đung đưa qua lại.
Nó... Thật sự là cục nợ của mình?
Người dù kiên cường thế nào chỉ sợ cũng không thể thừa nhận cái gánh nặng khó mà chịu đựng này, đối với một đứa trẻ mười tuổi như nó, để có thể đi đến nơi đây thì đã phải chịu đựng thứ thống khổ mà người thường khó mà chịu nổi. Ý chí nó bị bão cát sa mạc bào mòn, ánh mắt nhìn bé gái đã dần dần bị một tầng mê hoặc bịt kín.
Hiện tại, nó nghĩ tới một vấn đề chính mình từng nghĩ qua, nhưng không tìm được đáp án ——
Tại sao mình phải chăm sóc con nhóc này?
Bên ngoài, bão cát gầm thét, những hạt cát ngẫu nhiên bay vào rơi lên người Bạch Si. Khiến bộ dạng nó càng trở nên dơ bẩn không chịu nổi, mỏi mệt rã rời...
...
.......
............
Cộp.
Đêm khuya, bão cát vẫn còn đang càn quét. Nhưng trong hang động nhỏ hẹp không có lấy một tia sáng này, lại truyền tới một tiếng bước chân.
Bạch Si đột nhiên bừng tĩnh từ trong u ám, nó mở hai mắt ra, nhìn xuống đứa bé trong ngực. Sa mạc đêm về rất lạnh, một cánh tay của con bé thì vẫn luôn đung đưa bên ngoài. Bạch Si ngẫm lại, suy nghĩ cái vấn đề kia một chút trong thời gian cực ngắn. Nhưng nó vẫn không tìm ra đáp án, đã không thể tìm ra đáp án, vậy thì không cần nghĩ nữa.
Nó nâng... Cánh tay nhỏ của con bé lên, cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong tấm tã lót ấm cúng, rồi ôm vào người, rút sâu vào trong hang.
Cộp cộp.
Thanh âm vang lên lần nữa. Mà lần này, Bạch Si nghe rất rõ, đây không phải tiếng bão cát đập vào vách đá, mà thật sự là tiếng bước chân!
Nhưng điều này có thể sao? Bão cát bên ngoài rất mạnh, người nào lại có khả năng tới đây trong hoàn cảnh này? Hơn nữa có thể nghe được từ tiếng bước chân rằng đối phương không hề nôn nóng. Dường như bão cát với đối phương cũng không phải là bão cát, mà chỉ là một cơn mưa xuân thoáng qua. Đối phương tới đây chỉ vì tránh né cơn mưa xuân này.
Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp...
Tiếng bước chân, không chỉ có một người. Bạch Si nhè nhẹ vỗ bé gái, sau khi xác định con bé đã ngủ rất say, tay phải nó mò tới, xiềng xích nhẹ nhàng buông ra, Ám Diệt đã bị nó nắm trong tay.
Đối phương là ai?
Mặc kệ là ai đi nữa, cảnh giác luôn luôn là phương án tốt nhất để con người sống sót.
Theo tiếng bước chân đang dần ùa vào, đôi mắt vốn dĩ vì tra tấn mà trở nên ảm đạm của Bạch Si, lại bịt kín lên một tầng sương băng đã lâu không thấy.
“Ai nha nha, bão cát lớn thật. Đành ngủ một đêm ở đây vậy.”
Thanh âm của con gái?
Hơn nữa còn có vẻ là giọng của một thiếu nữ hết sức trẻ tuổi.
Người đó cầm một bó đuốc, ánh sáng di động, cuối cùng người đó cũng đi vào nơi sâu nhất trong hang, xuất hiện trước mắt Bạch Si.
Cho dù là kẻ lúc nào cũng có thể giữ vững tỉnh táo dù xảy ra bất cứ chuyện gì như Bạch Si, giờ phút này cũng bị chấn động tới nỗi nói không nên lời. Bởi vì thứ đầu tiên đập vào mắt nó không phải thiếu nữ gì cả, mà là một con sói khổng lồ chí ít phải cao tới hai mét! Con sói này có một bộ lông trắng như tuyết, trên trán còn có một hoa văn hình ngọn lửa vàng chói. Đôi mắt đỏ như máu từ trên cao nhìn xuống, quét qua bốn phía, dù nhìn thấy Bạch Si nó cũng không phản ứng, giống như là không thấy gì cả.
Trái tim Bạch Si nhảy lên, phản ứng đầu tiên của nó chính là không có phản ứng. Nó trơ mắt nhìn con sói lớn kia nằm xuống nơi biên giới hang động, nhắm mắt lại, động cũng không dám động.
“A chậc chậc? Nơi này vốn đã có chủ nhân rồi à?”
Sau lưng con sói ấy, là một bóng người nhỏ nhắn không phù hợp với cái thân thể dã thú khổng lồ kia chút nào. Cô gái kia khoác trên người một tấm áo choàng màu trắng, che phủ toàn thân, nhìn không rõ diện mạo. Dựa vào giọng nói và chiều cao, thì có vẻ chỉ là một thiếu nữ mới tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
Thiếu nữ chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Si, dù thấy nó đang cầm dao cũng không tỏ vẻ khó chịu. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Si, đôi môi dưới tấm áo choàng mỉm cười dịu dàng.
“Thật xin lỗi, cậu bé. Bão cát ngoài kia thật sự là quá lớn, xin hỏi, có thể cho tôi và bạn tôi ở lại chỗ này một đêm không?”
Thanh âm rất trong trẻo, giọng điệu chứa đầy ý muốn thương lượng. Như thể chỉ cần Bạch Si nói một chữ “Không”, đối phương liền sẽ rời đi ngay vậy.
Ở chung với người lạ tuyệt đối là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Bởi vì rất có thể bản thân còn chưa biết nguyên nhân là gì thì đối phương đã đâm một dao vào ngực mình rồi. Bạch Si rất không muốn ở cùng một cô gái xa lạ mang theo một con sói lớn đáng sợ trong cái thời tiết thế này, nhưng nhìn qua con sói lớn bên kia, nó biết mình không có quyền lựa chọn.
“... Ừm.”
Đôi môi dưới tấm áo choàng lộ ra một cười thấu hiểu lòng người, thiếu nữ đứng lên, vỗ vỗ cát dính trên áo choàng rồi đi về cạnh sói lớn. Thiếu nữ có vẻ không sợ con quái vật to lớn đáng sợ kia chút nào, cô dựa vào bụng sói lớn, thoải mái duỗi lưng. Sau đó, cô kéo túi du lịch trên lưng sói lớn xuống, lấy ra một số thức ăn, bắt đầu bữa tối.
Thức ăn rất phong phú, có thịt bò, rau xanh và bánh khô. Nhưng kỳ lạ là, thiếu nữ luôn đem thịt cho sói lớn ăn, còn chính mình chỉ ăn rau xanh và bánh quy. Không biết đây có phải là một trong những nguyên nhân mà cô có thể ở cùng con sói này một cách an toàn hay không nữa.
“Cậu muốn ăn không?”
Bỗng nhiên, thiếu nữ vươn tay, đưa tới một cái bánh.
Bạch Si sớm đã đói tới nhịn không nổi. Nhưng nó vẫn cảnh giác như cũ, không có nhận cái bánh. Không ai sẽ vô duyên vô cớ cho mình thức ăn cả, trừ phi người đó muốn lợi dụng mỉnh, giết chết mình, hoặc là tìm được chỗ tốt gì đó trên người mình.
Cô gái kia có hơi bất ngờ vì sự cảnh giác của Bạch Si. Khóe miệng dưới tấm áo choàng hơi nhếch lên. Nhưng cô cũng không có lấy bánh về, mà còn lấy ra một mớ rau xanh khô, bánh quy, thịt bò, cùng một bình nước, trên lưng sói xuống, đưa tới trước mặt Bạch Si.
“Cậu có thể nhịn đói, nhưng đứa trẻ này thì không. Cậu lo tôi sẽ hại cậu hơn, hay muốn cô bé ấy chết đói trong sa mạc này hơn?”
Bờ môi Bạch Si cũng sớm đã khô nứt, sự đau đớn ở đó thậm chí đã khiến nó mất đi cảm giác đau đớn. Nhưng bé gái trong ngực nó lại không thể chịu nổi loại thống khổ này, gần đây dinh dưỡng không đủ đã làm con bé gầy đi nhiều, tiếng khóc cũng nhỏ hơn trước rất nhiều.
Bạch Si nhìn lấy bé gái đang mê mang, rồi nhìn lại đống thức ăn trước mặt. Cuối cùng nó khẽ cắn môi, cầm chai nước lên, nốc một ngụm. Bánh quy, rau xanh, thịt bò, cái nào nó cũng cắn xuống một xíu, hòa với nước nuốt vào.
Tiếp theo, là sự chờ đợi kéo dài ba mươi phút.
Thiếu nữ không xen vào, cô vẫn nằm cạnh bên sói lớn, ôm đầu gối, cúi đầu. Thẳng đến ba mươi phút sau, Bạch Si nhận ra mình không có chết, cuối cùng cũng yên tâm đút nước cho bé gái, rồi lại nghiền vụn bánh quy, hòa tan vào nước đút cho con bé ăn no. Sau khi bé gái ăn xong, nó mới ngụm to ngụm nhỏ nuốt mớ thức ăn đó vào, nhét đầy bụng.
Đôi môi dưới tấm áo choàng khẽ cười, thiếu nữ chờ đợi, không nói một lời, chờ Bạch Si ăn xong.
“Ăn xong rồi?”
Sau một lát, thiếu nữ nhu hòa nhẹ nhàng nói ra.
Bạch Si quệt quệt mồm lau đi nước đọng, vết thương trên môi sau khi ngâm nước lại khôi phục đau đớn, nhưng là một cơn đau rất dễ chịu. Nó ôm bé gái cảnh giác, co vào trong góc hang, hai con ngươi lạnh như băng nhìn lấy thiếu nữ và sói lớn một mực không rời.