Cáo Già biết rất rõ mức độ trị an nơi này của mình ra sao, nếu như chỉ là thứ dân bình thường thì gã cũng lười quản lý. Nhưng bây giờ thì khác, người xuất hiện là một khách hàng lớn. Những người sống trong con phố này đều hiểu, có làm cho đám người giàu hay Chính Phủ nổi giận thật ra không đáng sợ, thứ đáng sợ là làm Tiền trong túi bọn họ nổi giận. Nếu như bọn họ không lui tới nơi này của mình để “hưởng thụ” nữa, đây mới thực sự là chuyện đáng để kinh hãi.
“A! Đây không phải quý ngài Rennes sao? Hoan nghênh hoan nghênh!”
Cáo Già vỗ tay, đi lên đón chào.
Người trung niên kia đưa tay bóp mông cô ả trong ngực một cái, ở nơi này hắn có thể buôn lỏng hoàn toàn, không cần phải giả trang chính nhân quân tử như ban ngày nữa. Sau khi làm cô ả trong ngực rên rỉ thành tiếng, hắn mới nhìn qua Cáo Già cười cười, gật đầu hỏi: “Ông đã chuẩn bị hàng tôi muốn chưa?”
Cáo Già cúi đầu, khom lưng nói: “Tất nhiên rồi, đơn hàng mà quý ngài Rennes dặn dò, chúng tôi nào dám trễ hẹn? Cam đoan là bé gái, hai ngày trước mới từ lâm trấn bắt đến, lông dưới còn chưa mọc ra nữa.”
Người trung niên trở nên kích động, vài tiếng hừ hừ phát ra từ mũi hắn, nhưng vì vấn đề thể diện của mình mà không trực tiếp để lộ biểu tình gì quá khó coi. Tuy nhiên, vì tạm thời đè nén sự kích động của mình, hai cánh tay hắn đã luồn vào lớp vải mỏng manh trên người mấy cô ả đi cùng, chụp lấy ngực bọn họ, hung hăng xoa nắn.
Trong tiếng rên rỉ của bọn họ, áp lực trên mặt hắn giảm bớt một thoáng, vui vẻ tươi cười. Sau đó, hắn hất hất đầu với Cáo Già, ra hiệu dẫn đường.
“Quý ngài.”
Không biết từ lúc nào, một đứa ăn mày nhỏ trùm chăn bông trên người, trong ngực còn ôm một đứa con nít, đã xuất hiện trước mặt người trung niên.
Giọng điệu của ăn mày nhỏ rất lạnh, lạnh như băng tuyết bên ngoài, không hợp với bầu không khí náo nhiệt nơi này chút nào. Vừa nhìn thấy nó, mặt người trung niên thoáng lộ ra một chút nghi ngờ, trong mắt Cáo Già cũng xuất hiện vài tia kinh ngạc.
“Xin cho phép tôi dẫn đường cho ngài.”
Ăn mày nhỏ cúi đầu, khiêm nhường mà cung kính. Nó cúi đầu không chỉ để tỏ rằng mình là kẻ thấp hèn và nghe lời trước mặt người trung niên, đó còn là để giấu đi đôi mắt của nó.
Mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, mặc kệ cỡ một người ngụy trang giỏi mức nào, ánh mắt dù nhiều hay ít cũng luôn cho ta thấy ý đồ thật sự của người đó. Trong suốt thời gian dài dẳng vùng vẩy để sống, ăn mày nhỏ đã quên mất lần cuối cùng mình cười là lúc nào. Nó cũng quên việc phải làm sao để mắt mình bớt lạnh, mà nở một nụ cười nịnh nọt giả dối. Cho nên, tốt nhất vẫn là đừng để người khác nhìn thấy mặt mình.
Người trung niên hết nhìn ăn mày nhỏ, lại nhìn sang Cáo Già, hỏi: “Ừm, tên quỷ nhỏ này là ai?”
Cáo Già âm thầm ném cho ăn mày nhỏ một cái liếc mắt hung dữ, nếu như không phải đang ở trước mặt người trung niên, e rằng gã sẽ lập tức bảo thuộc hạ kéo thằng nhãi này ra ngoài gió tuyết rồi giết chết, sau đó ném xác nó vào thùng rác. Thế nhưng là lúc này, gã chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục cười nói: “A! Thằng nhãi này hả? Nó là...”
“Người mang hàng hóa đến cho quý ngài.”
Ăn mày nhỏ tỉnh táo vô cùng, xen vào đúng lúc cần thiết nhất. Đang lúc gương mặt Cáo Già vặn vẹo run rẩy, đồng thời người trung niên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nó lại thêm vào một câu ——
“Đại ca Cáo Già có nói, chỉ cần tôi có thể mang hàng hóa hợp khẩu vị quý ngài tới, thì sẽ trả cho tôi ba mươi đồng Tiền. Đúng không đại ca?”
Trước mặt người trung niên, Cáo Già đã là hết đường chối cãi, gã đúng là đã từng nói thế, nhưng tuyệt đối không phải ba mươi đồng Tiền. Song bây giờ đang ở ngay trước mặt kẻ có tiền, mình không nên cò kè mặc cả mới một thằng nhãi đúng không? Do đó gã cũng chỉ có thể cắn răng, gật gật đầu.
Người trung niên cũng mặc kệ mấy chuyện này. Khách quan mà nói, so với một con Cáo Già xảo quyệt, mọi người sẽ dễ tin lời của một đứa bé hơn. Hắn lưu luyến không rời rút tay khỏi ngực hai cô ả, vung lên, nhưng có vẻ là sợ lạnh, hắm lại đút tay vào vào trong áo mấy ả lần nữa.
“Dẫn đường!”
Hai chữ đơn giản, ăn mày nhỏ khom người cung kính một cái, lập tức quay lưng. Mặc dù bước chân của người trung niên cò vẻ nôn nóng, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm lại mà theo sau lưng ăn mày nhỏ, cùng những người vệ sĩ đi vào hành lang nhỏ hẹp. Chỉ còn có Cáo Già đứng ở một bên, mặt mày âm u, đi theo sau đuôi.
Tiếng bước chân kéo dài trong hàng lang nhỏ hẹp. Ăn mày nhỏ dẫn đầu đi trước, bước chân nó có hơi chút mau lẹ. Người trung niên đi ở đằng sau lúc đầu còn ôm ấp kéo theo hai cô ả của hắn, nhưng nhanh chóng cảm thấy ba người đi thực sự quá chậm, liền buông ngực bọn họ ra, theo sát phía sau. Ở phía sau chót, cách bốn tên vệ sĩ, Cáo Già vẫn một mực bám theo không rời.
Kẻ xảo quyệt như gã từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu “Không thể nào, chắc chắn không thể” mà chỉ có gã mới nghe được. Nhưng càng lúc đi càng xa, những âm thanh rên rỉ xung quanh cũng càng lúc càng ít, biểu hiện trên mặt gã rốt cục giãn xuống, dần dần, biến thành cười lạnh.
Ăn mày nhỏ đứng trước một cánh cửa. Nó lấy một cái chìa khóa từ trong ngực ra, cầm trong lòng tay, đưa về phía trước. Một tên vệ sĩ thuận tay nhận chìa khoá, dưới cái gật đầu đồng ý của người trung niên, hắn cắm chìa vào ổ khóa trên cửa, vặn mở. Kẹt một tiếng... Cửa mở ra.
“Xấu xa! Cái tên xấu xa nhà ngươi còn dám trở về sao? Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
Âm thanh ồn ào của một bé gái lập tức từ trong truyền ra. Tên vệ sĩ vừa nãy giơ tay lên, nhẹ nhàng tuỳ tiện liền chặn ngang cái ghế đang đập xuống đầu mình, túm lấy, rồi đẩy đứa nhỏ cầm ghế vào sâu trong phòng.
“Chuyện này không thể nào!!!”
Trong nháy mắt, Cáo Già kinh ngạc thét lên.
Nhưng người trung niên không quan tâm tới gã, hắn kích động cầm lấy ngọn đèn trên tay ăn mày nhỏ, bước nhanh vào phòng. Chỉ thấy một bé gái có mái tóc màu nâu, ước chừng mười tuổi đang giơ lên một cái ghế khác, vô cùng cảnh giác nhìn ra đám người bên ngoài. Cô bé mặc một bộ váy nữ hầu ngắn trông rất phù hợp với dáng người, khóe mắt còn đang chảy nước, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
“Há, thật sự là quá tuyệt vời! Ông chủ, hàng hóa lần này khiến tôi hết sức hài lòng! So với bất kỳ lần nào trước đây đều tốt hơn nhiều!”
Khóe miệng Cáo Già giật giật, chuyện cho tới nước này, gã cũng chỉ có thể khúm núm vài tiếng. Đồng thời quay đầu, trừng đôi mắt chán ghét mà nghi ngờ liếc nhìn ăn mày nhỏ.
Ăn mày nhỏ không thèm để ý chuyện này, nó đi đến trước mặt Cáo Già, đưa tay trái ra: "Đại ca, nhiệm vụ hoàn thành. Ba mươi đồng Tiền."
Khóe miệng Cáo Già lại co giật thêm một lần. Gã liếc liếc người trung niên bên kia, khóe môi cong lên: “Tốt tốt tốt, tao biết rồi, ba mươi đồng Tiền chứ gì? Chờ một lát, chúng ta đi ra ngoài đã, đừng quấy rầy nhã hứng của quý ngài Rennes, rồi hẳn tính toán sổ sách.”
Ăn mày nhỏ không động đậy, cái tay kia vẫn đưa lên trước, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ: “Ba mươi đồng. Ngay bây giờ.”
Cáo Già nhìn chằm chằm ăn mày nhỏ, thật sự càng lúc càng muốn bóp chết nó. Nếu như người trung niên không ở chỗ này, không biết đã chết bao nhiêu lần. Nhưng vấn đề chính là “người trung niên đang ở chỗ này”.
“Này này này! Ông chủ, thằng nhãi này mang cho tôi một con mồi tốt như vậy, ông lại tiếc một chút xíu tiền thế sao? Thằng nhãi, khỏi tìm hắn. Tới đây, tao cho mày. Đây năm mươi đồng Tiền!”
Ăn mày nhỏ dường như đã sớm biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế này, nó nhanh chân đến trước mặt người trung niên, cầm lấy năm tờ tiền trị giá mười đồng. Thấy được mọi việc, cô bé trong phòng cuối cùng cũng hiểu được, cô chỉ vào ăn mày nhỏ, thét lên: “A! Thì ra ngươi đem ta đi bán! Bán ta chỉ vì năm mươi đồng!!!”
Ăn mày nhỏ không đáp lại câu nào. Bởi vì từ lúc cầm tiền về sau, vận mệnh của cô bé này đã không còn quan hệ gì với nó. Nó nhét Tiền vào trong ngực, ôm chặt bé gái, nhanh chóng xoay người bước khỏi phòng. Cô bé phía sau thấy cảnh này lập tức khóc lên, vừa khóc lớn, vừa chỉ vào lưng ăn mày nhỏ mà chửi bới: “Ngươi... Ngươi đừng đi! Tên xấu xa này! Vốn dĩ nhìn thấy ngươi ôm trẻ sơ sinh ta còn tưởng ngươi dù ít dù nhiều cũng là người tốt! Nhưng bây giờ, ngươi từ đầu tới cuối đều là kẻ xấu! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối! Ta nhất định phải bắt ngươi lại! A! Đừng đụng ta! Tên đàn ông bẩn thỉu này ! A! Ngươi... Ngươi muốn làm gì?! Không được! Không được!”
“Mẹ, đừng giãy! Chưa thấy con nhãi nào nhao nhao như vậy.”
Tên thủ vệ đang giữ cô bé cảm thấy rất phiền, hung hăng đẩy cô một cái. Bước chân cô bé mất ổn định, ngã xuống đất, nhìn đám người lớn xung quanh, cô cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, nước mắt ngăn không được chảy ra.
Người trung niên mở cổ áo ra, đi lên trước. Hắn quan sát tỉ mỉ cô bé thêm lần nữa, biểu lộ vẫn hết sức hài lòng. Sau đó, hắn phất phất tay, để thủ vệ mình và Cáo Già đi tính tiền, thuận tiện muốn Cáo Già đem một chút "đồ chơi" tới, chuẩn bị từng chút từng chút, chậm rãi mà hưởng thụ buổi đêm mỹ diệu này.
“Đến đây, nàng hầu của ta!”
Người trung niên cởi áo ra, ném đến trước mặt cô bé, khóe miệng vặn vẹo nhếch lên một nụ cười bệnh hoạn——
“Giúp ta giặt quần áo đi, giặt từng chút từng chút bằng mấy ngón tay hồng phấn đó, chỗ nào giặt không sạch thì dùng đôi chân bất lực của em giẫm lên. Giẫm sạch rồi chủ nhân sẽ thưởng cho em, cho em ăn lạp xưởng. Nhưng nếu giặt không sạch, chủ nhân sẽ trừng phạt em đó, ~~được rồi, gọi ta là chủ nhân đi. Gọi nào!”
Bé gái nhìn mớ áo bẩn, lại nhìn sang gương mặt đáng để buồn nôn của người trung niên, nước mắt chảy xuôi...