Ăn mày nhỏ lúc này đã rời khỏi hành lang, nó kéo tấm cửa sau kia ra, gió tuyết lạnh lùng bay múa trên mặt. Nó đóng cửa lại, yên lặng đi ra hẻm nhỏ. Bé gái lại rơi vào trạng thái ngủ say, sờ sờ gò má con bé, cơn sốt dường như bị nhiệt độ trong quán rượu đánh tan đã xuất hiện trở lại trong gió tuyết lạnh căm căm. Nó ngẩng đầu, xác định vị trí của mình, dự tính đi qua hiệu thuốc...
“Là chỗ này sao?!”
Bỗng nhiên, một trận âm thanh vọng đến dồn dập từ phía đường cái. Một đám binh lính gấp gáp kéo đến cửa chính của Phấn Hồng Nữ Lang. Trai thanh gái lịch hai bên nhìn thấy loại chiến trận này liền nháo nhào cả lên, vừa thét vừa chạy, các binh sĩ không gặp chút trở ngại nào, xông thẳng vào quán, bắt đầu lục soát trắng trợn.
Ăn mày nhỏ vừa định đi ra đường cái, lại lùi vào trong hẻm nhỏ u ám. Bởi vì nó phát hiện, người dẫn đầu đám binh sĩ thình lình chính là một trong mười hai, mười ba người đi theo bảo vệ cô bé khi nãy. Lúc này, lại có một đội binh lính chạy qua bên cạnh nó, trực tiếp chạy vào con hẻm có cửa sau của Phấn Hồng Nữ Lang. Không có ai quan tâm tới một thằng nhóc ăn mày đứng trong ngỏ hẻm.
Người bên ngoài không biết có chuyện gì, nhưng ăn mày nhỏ đã lờ mờ đoán được. Nó cúi đầu, bước nhanh khỏi con hẻm, đón lấy gió tuyết, chân không dừng bước chạy ra vùng đất thị phi này. Sự thật chứng minh, lựa chọn của nó là chính xác. Bởi vì sau năm phút, cô bé mặc nữ hầu phục kia đã khoác thêm một tấm áo choàng, bước ra cửa chính của Phấn Hồng Nữ Lang trong sự bảo vệ của các binh sĩ, mặt cô lộ rõ vẽ căm tức và giận dữ. Lại qua mười phút đồng hồ nữa, người trung niên và Cáo Già cũng bị các binh sĩ kề kiếm vào cổ, vô cùng gian nan ra tới.
...
.......
............
Tuyết vẫn một mực trùm lên thế giới này. Những tác phẩm nghệ thuật sáu cạnh băng giá mà cứng rắn rơi lộp bộp trên nóc các tòa nhà.
Đêm đã khuya, đèn đường hai bên bị tuyết đọng che lấp, ánh sáng âm u chiết xạ lên những bông tuyết, nguồn sáng pha tạp vỡ vụn không chịu nổi.
Xoạt, xoạt, xoạt...
Giày vải rách nát giẫm lên tuyết đọng, để lộ mấy đầu ngón chân tụ máu tím tái. Đôi chân nhỏ tuổi này đã không biết cái gì gọi là nghỉ ngơi, cũng không biết cái gì gọi là thoải mái dễ chịu. Dưới làn tuyết rơi, nó chỉ đang không ngừng lập lại nhiệm vụ nguyên sơ nhất, không ngừng đi tới.
Ăn mày nhỏ ôm bé gái trong ngực. Sắc mặt con bé đã tốt lên nhiều, nhiệt độ cũng giảm hơn phân nửa. Mệt mỏi và sự đau đớn do vừa được tiêm thuốc khiến con bé ngủ thật say, mi mắt mỏng manh che đậy đôi con ngươi lục bích xinh đẹp.
Trên lưng ăn mày nhỏ treo hai cái cái túi. Một cái chứa hai mươi bảy xu Tiền còn thừa. Cái còn lại chứa thuốc vừa mới mua được. Dưới lớp chăn, xiềng xích bị lạnh lẽo thẩm thấu càng khiến cánh tay rét lạnh. Nó bó chặt bé gái và mình lại bằng chăn bông, nhanh chân chạy về cái nhà dưới vòm cầu kia.
“Này, Nhãi Con Loài Người. Nếu như ngươi nhận tiền chậm thêm ba phút, chỉ sợ hiện tại đã bị binh lính bắt đem đi tra tấn rồi.”
Trong sự phất phới của những tinh thể lục giác, đồng tử máu đã lâu không lên tiếng bất chợt mở ra. Giọng của Ám Diệt cũng vang vọng trong đầu.
“Hắc hắc hắc, thấy lúc nãy ngươi bận rộn lắm nên ta không quấy rầy ngươi. Hiện tại có thời gian phải không? Có thể nói cho ta biết ngươi đã làm thế nào để đi đến một bước này sao?”
Ăn mày nhỏ ngậm miệng, bước không chút chậm lại.
“Hừ, đầu tiên, ta phải thừa nhận phản ứng của ngươi rất nhạy bén, cũng phải tán thưởng ngươi phán đoán rất chuẩn. Nhưng trong đó có mấy vấn đề, ta cần ngươi trả lời.”
“Một, tại sao ngươi lại cho rằng người giao dịch không phải một lão già năm mươi tuổi như Cáo Già đã nói, mà lại là người trung niên kia?”
“Hai, trong quá trình giao dịch, biểu cảm của Cáo Già từng thay đổi mấy lần, ngươi có suy nghĩ gì đối với chuyện này?”
“Ba, đối với việc của Cáo Già, tại sao ngươi lại đi làm cái hành động lừa bán vừa không hợp lý lại vừa nguy hiểm này?”
“Tốt, trả lời ta đi, con người.”
Sương mờ màu trắng phà ra khỏi miệng theo từng hơi thở của ăn mày nhỏ. Nó có hơi mệt mỏi. Trong đêm gió tuyết thế này, một đứa trẻ mười tuổi đã gánh chịu quá nhiều chuyện mà những người cùng tuổi không thể gánh lấy, xấu xí và tội lỗi tới nỗi một số người trưởng thành cũng không thể tưởng tượng. Nó đã lăn lộn trong cống nước này, giãy dụa, sống sót đến bây giờ, sau đó nhích đôi chân chết lặng, rã rời, nhưng lại không chút ngừng lại đi tới mục tiêu của mình.
Ám Diệt đang đợi. Thanh kiếm này có đủ sự kiên nhẫn để chờ ăn mày nhỏ trả lời. Con ngươi màu máu cảm thấy hứng thú nhìn chăm chú vào “chủ ký sinh” đương nhiệm của mình, muốn dựa vào câu trả lời, để phán đoán “tư cách” của nó.
“... Bởi vì...”
Sương mờ trắng phà ra khỏi miệng ăn mày nhỏ.
“Hắn là con người.”
Bước chân không gián đoạn, tốc độ của nó dưới tổn thương do giá rét cũng không có giảm xuống. Nó bắt đầu chậm rãi nói ra ——
“Đã là con người thì sẽ nói dối. Cho dù là trong tình huống bị đe dọa cũng không thể chắc chắn mọi lời nói của đối phương đều là thật.”
“Hắc hắc hắc, thú vị. Một con Cáo Già lăn lê bò trường mấy chục năm trong con phố kia, không thể nào chỉ vì bị một đứa bé đe dọa hai lần, liền sẽ nói hết mọi chuyện ra. Hắc hắc, chắc hẳn khi hắn bảo ngươi ra ngoài bắt cóc bé gái, là định để ngươi thất bại, sau đó bị tóm đi? Dù sao một đứa trẻ, muốn một thân một mình bắt cóc bé gái, là không thể nào. Ừm, nói tiếp đi.”
“... Ta quan sát hắn. Hắn đã từng nói, cần bé gái để giao dịch. Nhưng khi nhìn hắn trong quán rượu, ta lại không thấy hắn có chút lo lắng gì.”
“Ha ha ha, hắn hẳn là đã chuẩn bị từ trước, cũng hoàn toàn chứng minh rằng hắn đã nói dối. Nếu hắn quả thật rất vội làm xong cuộc mua bán này, chắc chắn không thể bình tĩnh như thế. Cho nên?”
“Cho nên, vấn đề thứ hai đã có câu trả lời. Hắn sớm đã bắt được bé gái, những lời hắn nói với ta không phải toàn bộ đều là dối trá. Nhưng muốn đuổi ta đi, đồng thời muốn ta bị bắt, điểm này cũng không sai.”
Đồng tử máu lóe lên ánh sáng hưng phấn, trong đầu truyền đến tiếng cười: “Thú vị. Nói cách khác, từ vừa lúc bắt đầu, ngươi chưa từng tin tưởng lời hắn nói. Vấn đề thứ hai đáp án chính là hắn không thể ngờ tới ngươi thật sự có thể bắt cóc được người, cho nên mới kinh ngạc.”
“... Ừm. Nhưng, không chỉ có như thế. Hắn hẳn là không nghĩ tới ta thật sự có thể mang người đến, cho nên đoán ta có phải đang tìm nơi hắn giấu người hay không, rồi dựa vào đó mà đòi tiền. Đợi đến khi thấy nơi ta đi tới không phải là nơi hắn giấu bé gái, biểu lộ trên mặt mới buông lỏng.”
“Haha, nhãi con. Thật khó cho ngươi. Đi ở đầu hàng, lại còn có thể trông thấy biểu lộ của Cáo Già đang đi ở cuối hàng? Không tệ không tệ.”
Ăn mày nhỏ trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: “Mượn nhờ ánh đèn pha lê, bảng đồng trên cửa, và sự phản chiếu trên trang sức của mấy người phụ nữ đi từ trước tới, sẽ thấy rất rõ ràng.”
Ám Diệt cười lạnh một tiếng: “Như vậy, bây giờ trả lời vấn đề thứ ba đi. Rõ ràng hắn đã bắt được người, tại sao ngươi còn muốn mạo hiểm đi bắt người chứ? Trực tiếp tìm nơi hắn giấu người, sau đó khai ra, không phải tốt hơn sao?”
Đã sắp tới vòm cầu, chỉ cần đi qua một con hẻm nhỏ nữa thôi là sẽ tới nhà. Ăn mày nhỏ cúi đầu xuống nhìn đứa trẻ trong ngực, tháy con bé đang ngủ thật ngon, mới yên lặng nói ra: “Bởi vì ta không biết địa điểm giấu người.”
“Phấn Hồng Nữ Lang có rất nhiều chỗ ta không thể đi vào, khắp nơi đều có người trông giữ. Cho nên, ta chỉ có bắt một cô gái tới, mới có thể lấy tiền.”
Tất cả vấn đề của Ám Diệt đều đã được giải đáp. Dựa vào ánh mắt, thanh kiếm này hẳn đã sớm biết những đáp án đó rồi, chỉ là nó đang chờ ăn mày nhỏ thuật lại xem có phù hợp hay không mà thôi. Kết quả chứng minh, vị chủ ký sinh này khiến nó rất hài
lòng.
“Làm tốt lắm. Trong tất cả những người ta gặp được, năng lực hành động và năng lực suy nghĩ của ngươi khiến ta cảm thấy hứng thú nhất. Hắc hắc, rất không tệ. Tuy nhiên, ngươi có biết trong hành động vừa rồi, ngươi đã phạm phải hai sai lầm không? Nhãi con?”
Ăn mày nhỏ yên lặng ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu.
“Hắc hắc, sai lầm đầu tiên. Con bé mà ngươi bắt được còn chưa bị xử lý sạch sẽ thì đã được cứu rồi. Nếu như chỉ đơn giản là chưa bị xử lý, còn có thể miễn cưỡng cho qua. Nhưng vấn đề là, con bé đó còn chưa kịp bị làm nhục.”
Bên dưới những tinh thể lục giác rơi phấp phới, ăn mày nhỏ vừa đi, vừa gật đầu.
“Như thế này sẽ dẫn đến việc con bé đó nhớ kỹ mặt ngươi, mà từ việc nhà nó có thể gọi tới nhiều binh sĩ như vậy, nó chắc phải có thân phận rất lớn. Chỉ tính riêng những thủ vệ kia, vừa nhận ra tiểu thư mất tích đã có thể lập tức triệu tập một đám người, trong thời gian cực ngắn tiến hành điều tra Phấn Hồng Nữ Lang, có thể thấy được thân phận tuyệt đối không tầm thường. Ngươi chọc tới vị tiểu thư này, hậu quả không dám tưởng tượng.”
Đi khỏi con hẻm cuối cùng, vòm cầu đã xuất hiện ở ngay trước mắt. Bước chân ăn mày nhỏ tại thời khắc này cuối cùng cũng có chút chậm lại. Nó yên lặng đi tới cuối đường, hối hận vì mình cẩn thận chưa đủ.
“Sai lầm thứ hai, ngươi có biết là gì không?”
Ăn mày nhỏ thở ra một luồng khí trắng, nói: “Sai lầm thứ hai, là ta không nên tham lam năm mươi đồng thù lao này. Đáng lẽ chỉ nên lấy ba mươi đồng từ lúc còn trong quán rượu, rồi giao chìa khóa ra. Sau đó để con bé này lại, nhanh chóng rời đi, dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Đội Canh Gác, thu hoạch sẽ không chỉ có năm mươi đồng Tiền.”
“Không sai. Phạm phải hai sai lầm này. Nói rõ suy tính của ngươi còn chưa đủ chu đáo, còn chưa thỏa đáng. Đây là bằng chứng cho việc ngươi vẫn còn quá non nớt.”
“………………………………”
Ăn mày nhỏ không nói thêm gì nữa. Nó biết những quyết định của mình còn chưa đủ bình tĩnh, tự nhiên, không thể nghĩ tới mỗi một chi tiết nhỏ. Nó biết rõ sức mạnh của mình, chẳng qua chỉ là một con chuột trong cống nước, với trí tuệ và sức mạnh kém cỏi thế này mà có thể sống đến bây giờ, thật sự là may mắn quá mức.
Bão tuyết đang thổi mạnh, những mảnh băng lớn đập lên da thịt khiến người ta đau nhức. Ăn mày nhỏ đã chờ không kịp muốn, lập tức trở về vòm cầu, về nhà.
Nhà...