Thay tã xong, cảm giác thoải mái dễ chịu khiến bé gái lại ngủ say lần nữa. Ăn mày nhỏ ôm con bé lên, biểu cảm trên mặt nó giản ra, giống như vừa thở phào một cái. Còn cô bé bên cạnh thì cảm thấy không thể tin mà nhìn lấy khung cảnh trước mắt.
Ăn mày nhỏ quay đầu qua chỗ khác, mắt đối mắt với cô bé, cô bé cũng vì vậy mà quay đầu đi, không nhìn nữa. Hiện tại, chuyện của bé gái kia đã giải quyết xong. Tiếp theo nữa, tên xấu xa kia sẽ xử lý mình sao?
Cô bé bắt đầu tưởng tượng tên ăn mày này muốn làm gì mình. Cho dù không hiểu mấy chuyện kia lắm, nhưng trong mơ hồ, cô cũng biết được sẽ có một chuyện vô cùng không ổn sắp xảy ra với mình. Do đó, cô càng ôm chặt thân thể mình hơn, che kín những nơi quan trọng...
Thế nhưng chỉ có một cái túi bị ném tới trước mặt cô.
“Mặc vào.”
Cô bé ngẩng đầu, chỉ thấy đứa ăn mày kia đã đi tới trước mặt mình từ lúc nào không hay. Thật sự là kỳ lạ, lúc hắn ôm bé gái sơ sinh nhìn cũng không có chút hư hỏng gì, tại sao lại hung dữ với mình như vậy?
Nhưng mà nhìn cây dao găm trong tay ăn mày nhỏ, cô bé cũng không dám suy nghĩ nhiều nữa. Cô dùng tư thế không để lộ thân thể mình, duỗi một tay tới mở túi ra. Bên trong là một bộ trang phục từ dây buộc tóc tới giày, cái gì cũng đó. Nhìn kỹ một chút... Hình như là... Đồ hầu gái... Có ren...?
“Đây là cái gì? Ngươi định làm gì ta?!”
Bé gái hét lên đầy cảnh giác.
Nhưng ăn mày nhỏ chỉ trả lời câu hỏi của cô bằng hai chữ.
“Hứng thú.”
__________________
Không nghi ngờ gì, đối với cô bé này, hôm nay là một ngày tai nạn. Vì một con dao, cô bé phải chịu thua trong nhục nhã. Nhưng mùa đông lạnh lẽo không cho cô sự lựa chọn nào khác. Chuyện đã tới nước này, có quần áo để mặc vẫn tốt hơn là cả người trần như nhộng để tên ăn mày này xem không sót cái gì phải không?
“Quay... Quay đầu đi!”
Đương nhiên là ăn mày nhỏ không hề nghe lệnh của cô bé. Nó chỉ là đứng ở đó, giơ dao găm, chờ hành động kế tiếp của cô. Thấy mệnh lệnh mà mình thét lên không có tác dụng, nước mắt cô bé dũng mãnh tràn ra, vừa nức nở, vừa tìm đồ lót trong đống quần áo để mặc vào.
Ăn mày nhỏ một mực nhìn cô bé thay quần áo, thẳng đến khi cô mặc hết đống đồ trong túi. Từ váy ren siêu ngắn, quần tất đen, đến đồ trang sức và đôi giày cùng màu tóc cô bé. Ngay lúc cô đang cực kỳ phản cảm với đống phục trang trên người, một tiếng khép cửa lại vang lên lần nữa.
Trong gian phòng mờ nhạt đã không còn bóng dáng của ăn mày nhỏ và bé gái sơ sinh kia nữa. Bất ngờ bị bỏ lại, cô bé bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô nhanh chân vọt tới trước cửa, dùng sức kéo một cái, mới phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Và cô đã bị nhốt lại trong căn phòng này.
_________________
Hành lang tối tăm và chật hẹp, tạo thành bầu không khí thích hợp với nơi này nhất. Sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ phát ra tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt, mấy thanh sắt trên cửa sổ ở hai bên lối đi đã bị rỉ sét loang lổ.
Ăn mày nhỏ ôm bé gái, giữ chìa khoá trong ngực, chậm rãi đi lên phía trước. Dần dần, đã có những người khác xuất hiện ở đầu bên kia hành lang. Không ngoài dự tính, tất cả đều là những đôi nam nữ.
Ăn mày nhỏ tránh qua một bên, nhường đường cho nhóm nam nữ đó đi qua. Mỗi một cô gái đều ăn mặc vô cùng hở hang, giọng nói tràn ngập khêu gợi và mê hoặc. Đám đàn ông cũng không tốt lành gì, chẳng cần đợi cửa phòng mở ra đã bắt đầu sờ vào ngực, vào khu vực giữa hai chân của mấy cô gái. Sau khi cửa phòng đóng lại, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc dày đặc liền lập tức truyền xuyên qua tấm cửa phòng mỏng manh, quanh quẩn trên hành lang.
Càng đi tới, âm thanh hai bên lại càng nhiều, mùi vị dâm dục tràn ngập. Khói thuốc phun ra từ mồm đám đàn ông vờn quanh khắp nơi, khiến cái hành lang nho nhỏ như bị một tầng sương mù phủ lên. Ăn mày nhỏ cúi đầu xuống, kéo tã lót bé gái lên, hơi hơi che mũi con bé lại, đi khỏi hành lang.
Âm nhạc lộn xộn và tiếng cốc bia va chạm, cộng thêm tiếng kêu la ồn ào, tạo thành phong cảnh chỉ ban đêm mới có ở Phấn Hồng Nữ Lang. So với bất kỳ quán rượu nào, nơi này đều lớn hơn, đàn bà ở đây cũng nóng bỏng hơn nhiều những quán rượu khác, những kẻ trốn trong góc tối u ám mà âm mưu cướp của, giết người, phạm tội các loại cũng nhiều hơn các quán rượu khác. Không vì lý do gì, chỉ bởi nơi này là Phấn Hồng Nữ Lang, một nơi mà tội ác tập trung, không có pháp luật, không có đạo đức.
Ăn mày nhỏ khom người, như một con rệp chui qua sàn nhà đầy những cô gái uốn éo mông eo và những gã đàn ông khạc nhổ liên hồi. Dù không khí bốn phía có náo nhiệt thế nào, dù mọi người nhảy múa cuồng nhiệt dưới tác dụng của rượu cồn và ánh đèn đỏ rực ra sao, hai mắt ăn mày nhỏ vẫn một mực duy trì sự lạnh lẽo như băng, yên lặng, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Trên sân khấu, một vũ nữ thoát y gợi cảm đang uốn người múa may. Bỗng nhiên, một gã đàn ông bị đám người xung quanh đẩy lên sân khấu, gã có vẻ hơi xấu hổ, hơi hơi đỏ mặt.
“Lên đi! Chơi cô ta!”
“Người anh em! Hiện tại là lúc để quên luôn bà vợ cứng nhắc như đá tảng ở nhà đó! Lên đi, lên đi!”
Cô ả vũ nữ nhón chân, cánh tay mềm mại như thân rắn ôm lấy cổ gã đàn ông. Dưới sự mê hoặc của cô ả và không khí nhiệt tình xung quanh, cuối cùng gã cũng mất khống chế, ôm lấy vũ nữ, đè ả lên một cái ống thép trên sân khấu. Gã gấp gáp cởi quần ra, ngay cả khúc dạo đầu cũng không cần, trực tiếp làm trước mặt nhiều người dư vậy.
Dưới sân khấu, mọi người reo hò một trận. Thỏa thích thưởng thức phần trình diễn vốn đã quá đỗi quen thuộc trên kia. Ăn mày nhỏ liếc nhìn ả vũ nữ một cái, ánh mắt lại dời đến bé gái trong ngực.
“Mười lăm năm... Hoặc là mười hai năm sau, nó sẽ trở thành một vũ nữ giống như cô ả đó, đúng không?”
Trong đầu vang lên tiếng cười lạnh của Ám Diệt. Ăn mày nhỏ nhìn vào tay phải của mình, con ngươi màu máu vụng trộm lộ ra ánh sáng đỏ rực, dường như đang chế giễu nó vậy. Ăn mày nhỏ trầm ngâm một lát, lại ngẩng đầu lên. Lần này, rốt cuộc nó cũng tìm thấy mục tiêu của mình.
Cáo Già đang ngồi trong một góc tối tăm, vừa uống rượu, vừa thưởng thức “tiết mục” trên sân khấu. Gã xem rất say sưa, dù cho đã xem qua rất nhiều lần, nhưng không lần nào "diễn viên" bị lặp lại, mà gã thì lấy tư cách người xem lẳng lặng thưởng thức khung cảnh ưỡn ẹo thân thể của những người kia, luôn luôn cảm thấy hứng thú.
Ăn mày nhỏ cúi đầu xuống, cũng lẩn vào trong góc tối. Nó không vội đi lên đòi tiền công, chìa khoá phòng được nó giấu cẩn thận trong ngực mình. Nó biết, kẻ đó cũng không phải người tốt lành gì. Không, nói đúng ra, trên thế giới này căn bản không có người tốt. Cho nên, nó tuyệt sẽ không tùy tiện đi qua đòi tiền công. Bởi vì làm vậy chỉ khiến mình lâm vào thế bị động, rất có khả năng ba mươi phút sau, thi thể mình sẽ bị ném vào một cái thùng rác lạnh lẽo, trở thành thức ăn cho lũ chuột, gián.
Tính kiên nhẫn cực cao là một ưu điểm giúp nó sống sót tới giờ. Ăn mày nhỏ ôm bé gái trong ngực, lặng lẽ vòng qua một bên quầy bar. Nó nhắm ngay vào cái ly thủy tinh chứa soda vừa bị một người uống sạch đặt trên bàn, lặng lẽ trộm cái đi, đổ nước đá trong đó ra, rồi rót vào đó chút nước nóng từ cái thùng trên quầy. Chờ cho nước hơi nguội, nó mới chậm rãi đút từng chút từng chút cho bé gái trong ngực.
Đôi môi nhỏ chạm đến dòng nước ấm áp, lập tức mở to miệng ra tham lam uống. Con bé thật sự rất khát, cũng rất đói. Tuy chút nước này không thể giảm bệnh và làm bé gái nó bụng được, nhưng cũng làm con bé cảm thấy dễ chịu ít nhiều.
“Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực...”
Bé gái nghiêng miệng đi, không uống nữa. Dòng nước thừa ra chảy dọc theo miệng mà tràn qua gò má con bé, ăn mày nhỏ để ly xuống, dùng tay phải nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước đọng trên làn da trắng muốt như tuyết.
Ngón tay thô ráp chạm vào da thịt non mềm, bé gái dường như cảm thấy gì đó, mở mắt ra. Đôi mắt ngọc bích sáng ngời nhìn lên đứa ăn mày đang ôm chính mình, cũng nhìn vào cánh tay bị xiềng xích vây quanh.
“Ô a!”
Bé gái giãy giụa cố vươn tay ra khỏi tã lót, hai cánh tay tinh tế nhỏ xinh nắm chặt ngón tay ăn mày nhỏ. Tay con bé nhỏ tẹo, những ngón tay non mềm chỉ to gần bằng móng tay ăn mày nhỏ. Con bé không ngừng nức nở, ôm lấy ngón tay ăn mày nhỏ, lại dùng đôi mắt ngọc bích chăm chú nhìn vào kẻ đang muốn bán mình đi này.
Tiểu khất cái trầm ngâm. Nó đã khát lắm rồi, nó rất muốn một ngụm uống hết số nước trong cái ly thủy tinh bên cạnh. Nhưng ngón tay nó đang bị giữ lại... Dù sức mạnh của bé gái nhỏ yếu tới đáng thương, nhưng bàn tay con bé lại nắm chặt ngón tay mình, dường như không có ý định buông ra...
Lúc này, đồng tử màu máu của Ám Diệt mở ra. Con mắt ác ma gắt gao nhìn bé gái chẳm chằm, tiếp lấy...
“A, thú vị.”
Ánh sáng màu đỏ trùm lên con bé, nhưng lại không thể xóa đi ánh sáng trong đôi mắt ngọc bích. Đối với chuyện này, Ám Diệt chỉ cười lạnh một tiếng.
“Con nít bé tí quả nhiên còn chưa biết cái gì gọi là sợ hãi. Thứ đồ chỉ biết ăn với ngủ này thì có khác gì lợn đâu. Đúng rồi, trên đường dường như có rất nhiều chó hoang thì phải? Nếu như thực sự bán không được, thì cứ ném nó cho mấy con chó hoang đói khát cực độ kia đi. Để xem khi tay hay chân nó bị cắn rụng, ánh mắt nó còn có thể thản nhiên tự đắc như thế này hay không.”
Đôi mắt của ăn mày nhỏ vẫn đạm mạc như cũ, không chút cảm tình. Nó nhẹ nhàng rút tay ra, bưng ly thủy tinh lên, một hơi uống sạch số nước còn thừa bên trong. Cũng chính vào lúc này, thời khắc tốt nhất mà nó chờ đợi, cuối cùng đã tới.
Một tên đàn ông chừng bốn mươi tuổi, hai tay ôm hai cô gái nóng bỏng đi vào Phấn Hồng Nữ Lang. Trang phục trên người hắn vô cùng ngăn nắp, rất khác đám người tới đây tìm vui thú. Vừa bước vào cửa, khí chất nhà giàu đã thu hút sự chú ý của không ít kẻ đang chờ cơ hội trong góc tối. Mà người kia cũng không phải loại người có thể để kẻ khác tùy ý khi dễ, sau lưng hắn là bốn tên vệ sĩ mặc áo choàng, nhìn vào phần eo nhô ra bên dưới những tấm áo choàng, có thể đoán được mỗi người bọn họ đều là một kiếm sĩ mạnh mẽ vô cùng.