“Tiểu thư! Ngài ở đâu? Trở về nhanh đi!”
“Tiểu thư ——!!!”
Tiếng kêu gào của những thủ vệ không ngừng truyền tới từ phía xa. Bọn họ lo lắng, cô bé cũng đang lo lắng, cô không ngừng kêu lên thúc giục những thủ vệ đó nhanh chân chạy tới, trong lòng thì oán trách những người này sao lại vô dụng đến vậy, cả nửa ngày còn chưa tới nơi. Sau khi gọi thêm vài tiếng, cô bé dứt khoát không thèm để ý tới đám người đang lớn giọng bảo mình trở ra đó nữa, một thân một mình đuổi theo cái bóng vừa nãy.
Tiếng gọi của những thủ vệ dần dần nhỏ xuống, bóng tối và tĩnh lặng chậm rãi thế chỗ ánh sáng và huyên náo, duỗi ra cánh tay u ám mà đến gần cô bé. Bên trong mê cung của những con đường, cô bé không hề cảm thấy cô đơn hay sợ hãi, thay vào đó là sự hưng phấn cực kỳ mà nhìn chằm chằm lấy bóng người bị thương ở chân ngay phía trước mình. Cho dù thỉnh thoảng đối phương sẽ biến mất sau góc khuất, nhưng không mất bao lâu, hắn sẽ kéo lê cái chân khập khiễng xuất hiện lại trước mặt cô.
“Ha-Ha, năng lực điều tra năng của ta thật sự là quá kiệt xuất! Tên xấu xa, để ta xem ngươi có thể trốn nơi đâu!”
Cuối cùng, bốn phía cũng bị tĩnh lặng và bóng tối thay thế hoàn toàn. Nhờ ánh tuyết yếu ớt, cô bé chợt thấy cái bóng kia chạy vào một ngõ cụt, ba mặt đều là tường, loay hoay trong đó. Thấy như vậy, cô bé vui mừng kêu một tiếng, giơ lá cờ nhỏ lên, lập tức chạy tới. Cái bóng có vẻ bị giật mình, sau khi nhìn thấy cô bé chạy tới, nó vội vã nhào vào bức tường bên cạnh...
... Biến mất.
Bóng người, biến mất sau vách tường.
Trong nháy mắt, bước chân cô bé dừng lại. Sự hưng phấn trên mặt cô chậm rãi biến mất, nụ cười nơi khóe miệng cũng bắt đầu cứng lại. Vừa nãy cô nhìn thấy cái gì? Một người... Nhào vào vách tường, sau đó... Biến mất?
Một cơn gió thổi qua hẻm nhỏ, làm thân thể cô bé không khỏi run lên một trận. Đến tận bây giờ, cô mới đột nhiên nhận ra tình cảnh và vị trí hiện của mình.
U ám, yên tĩnh, không có lấy một tiếng động...
Kiến trúc xung quanh sừng sững trong bóng tối, giống hệt những con quái vật đáng sợ đang đứng sừng sững hai bên. Cô bé nhìn lấy tình cảnh trước mắt, không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Không... Không sợ! Ta... Ta không sợ đâu!”
Cô bé lớn tiếng la hét để tăng thêm lòng can đảm. Cô nhìn ra sau lưng, nhìn lại cái hẻm cụt trước mắt. Cảnh vật bốn phía u ám và lạ lẫm, trong lòng cô tràn ra một loại xúc động muốn bỏ chạy...
“... Có ai không! Có người nào không? Này! Ở đây có người không?”
Tiếng gọi của cô bé quanh quẩn dưới tuyết, nhưng đáp lại cô cũng chỉ có những tinh thể trắng muốt đang lặng yên rơi xuống đó. Cuối cùng, một tầng hơi nước tràn ngập trong khóe mắt cô bé, cô bắt đầu nức nở, muốn xoay người bỏ chạy.
“Không... Không được! Sứ giả chính nghĩa... Sao có thể trốn chứ?! Trên thế giới này... Không có ma! Không sợ... Ta không sợ...!!!”
Cố ép mình phải can đảm lên, rất khó được, cô bé quay người lại một lần nữa, nắm chặt lá cờ nhỏ trong tay, chậm rãi đi tới hẻm nhỏ nơi cái bóng biến mất.
Hẻm cụt... Thật sự là một con hẻm cụt.
Chỗ này không có bất cứ lối đi nào, ba mặt đều bị những công trình kiến trúc cao cao vây lại. Thậm chí cả tuyết cũng rất khó mà lọt vào cái nơi âm u lạnh lẽo này...
Cô bé nuốt vài ngụm nước bọt, đánh liều, sờ vào mặt tường mà cái bóng biến mất. Ở đó, cô phát hiện một cánh cửa khép hờ...
“Phù!”
Cô bé thở phào một hơi. Quả nhiên, cái bóng kia không phải ma, mà là một con người thật sự. Đối phương chỉ trốn vào cửa thôi! Bốn phía quá mờ, nên mới trông như biến mất sau bức tường.
Biết rõ sự thật, lòng can đảm của cô bé cuối cùng cũng trở về. Cô nhẹ nhàng kéo cánh cửa khép hờ ra, rón rén chui vào.
Cửa nhẹ đóng lại. Cô bé nắm chặt cờ nhỏ, cẩn thận mò mẫm từng li từng tí trong bóng tối. Nhưng ngay sau khi cửa đóng lại, một cái bóng ôm trẻ sơ sinh trong ngực buông chốt cửa ra, lẳng lặng, đi tới sau lưng cô bé...
——
Lần đầu tiên, con dao băng lạnh dựa vào ý nghĩ của ăn mày nhỏ mà chui khỏi mớ xiềng xích. Nó nắm lấy Ám Diệt, im lặng đi lên, lại nhẹ nhàng, dùng lưỡi dao sắc nhọn, dí vào lưng cô bé.
“A!!!”
Bị vật nhọn chỉa vào lưng, cô bé đang rón rén thình lình kinh hãi! Rất nhanh, cô liền biết thứ gì đang ở sau lưng mình, bối rối và run rẩy ngay lập tức lan ra toàn thân đứa trẻ chỉ mới chín tuổi này.
“Đi.”
Dao găm dí sát vào lưng, khiến cô bé không dám lên tiếng. Sau khi đến trước một cánh cửa trên hành lang, con dao bén nhọn đang dí sát sau lưng cũng lập tức dời đi. Thừa dịp này, cô vội vàng quay đầu lại. Nhưng còn không đợi cô nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, thì cô đã bị một cánh tay đẩy vào trong phòng, sau tiếng đóng cửa, người kia cũng theo cô bé đi vào.
“Ngươi là ai! Ta cho ngươi biết, ta không phải người dễ chọc đâu!”
Cô rụt vào một góc hẻo lánh trong phòng, muốn trốn vào bóng tối một lúc. Nhưng chưa được bao lâu, trong phòng đã lóe lên ánh đèn, một bé trai nhìn có vẻ trạc tuổi mình, tay trái đang ôm một cái bao lớn vào ngực, tay phải thì cầm một ngọn đèn đặt lên chiếc bàn trong phòng. Nhưng thứ làm cô bé kinh ngạc là, cánh tay phải đang cầm ngọn đèn ấy... Quấn đầy một đống xiềng xích đen tuyền!
Trong phòng không có nhiều vật bài trí cho lắm, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế dựa, cộng thêm một cái giường chỉ còn ván lót, nhìn rất đơn giản. Ăn mày nhỏ cẩn thận đặt đèn xuống, cúi đầu liếc vào bao quần áo trong ngực, rồi đặt luôn cái bao lên bàn, sau đó thản nhiên đi đến chỗ cô bé.
Ban đầu cô còn cảm thấy hơi chút sợ hãi, nhưng khi biết đối phương chỉ là một bé trai trạc tuổi mình thì can đảm lên nhiều. Cô giơ lá cờ trong tay lên, lớn tiếng nói: “Ta cho ngươi biết! Lập tức thả ta ra! Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa! Ngươi có biết tự ý bắt nhốt người khác sẽ bị tội gì không? Là tội giam cầm! Sẽ bị bắt đi khổ sai!”
Căn bản thì ăn mày nhỏ chẳng thèm để ý cô bé, nó đứng cách cô năm bước, tay run một cái, dao găm đen nhánh từ trong đống xiềng xích bay ra, lập tức rơi vào tay nó.
Cô bé nhìn thấy cảnh này mà giật mình. Ngay trong khoảnh khắc cô vẫn đang giật mình, ăn mày nhỏ đã bước lên trước, tay trái chụp lấy lá cờ, tay phải nó cầm dao găm, hung hăng đâm vào tay phải cô bé. Cô bé kinh hãi, buông hai tay, lùi về sau theo bản năng, điều này đồng nghĩa với việc vũ khí duy nhất của cô đã bị đối phương đoạt mất.
Cánh tay bị xiềng xích quấn chặt, dao găm đen tuyền, cộng thêm trang phục lôi thôi nhếch nhác của ăn mày nhỏ dọa cô bé phải lùi vào góc tường. Ăn mày nhỏ cầm dao găm từng bước ép sát đến trước mặt cô, lưỡi dao bén nhọn chỉ vào lồng ngực run rẩy của cô, lạnh lùng nói một câu
“Cởi đồ ra.”
Dưới ánh đèn lu mờ chiếu rọi cả căn phòng, cô bé sửng sốt ngây ngẩn cả người. Nhưng rất nhanh, cô lập tức nắm chặt cổ áo của mình, cực kỳ phẫn nộ nói: “Tên vô lễ! Ngươi quả thực đáng bị xử tử! Cái tên xấu xa này!”
Ăn mày nhỏ lại bước lên một bước, dao găm hơi chút đâm vào quần áo cô bé, dùng sự lạnh lẽo trên da thịt thể dừng tiếng mắng chửi của cô lại.
“Cởi đồ ra.”
Vẫn là giọng điệu không chứa bất cứ tình cảm dao động nào, cô bé lập tức cảm thấy ngực truyền đến một chút nhói đau. Cánh tay bị xiềng xích màu đen quấn chặt và ánh mắt băng lạnh vô tình trước mặt đã in sâu vĩnh viễn trong tâm linh cô. Bất lực, cô cuối cùng cũng chịu không nổi mà... Khóc lên.
Cô bé không dám khóc lớn, Bởi vì ánh mắt vô tình của kẻ trước mắt. Ăn mày nhỏ chậm rãi rút dao găm ra, nhưng vẫn một mực chỉa vào tim cô bé, lẳng lặng chờ cô hành động. Cô bé nhìn ra được, kẻ này đang nghiêm túc, muốn giữ lại mạng sống, chỉ có thể làm theo lời hắn.
“Ô ô... Ngươi... Cái tên xấu xa này... Ta vĩnh viễn... Ô ô... Sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi đâu...!”
Lời đe dọa mạnh miệng được thốt lên trong tiếng nức nở sợ hãi. Dưới nguy cơ mất mạng, cô bé run rẩy cởi xuống chiếc áo khoác lông chồn. Nhưng dù áo khoác đã bị cởi ra, tên ăn mày nhỏ trước mắt vẫn không có ý định dừng tay, hai mắt cô bé đỏ lên, vừa nghẹn ngào, vừa cởi nút áo.
Một phần... Một phần... Lại một phần. Quần áo trên người càng ngày càng ít, tốc độ cởi của cô bé cũng càng lúc càng chậm. Rốt cục, trên thân cô chỉ còn lại có một cái áo lông và một cái quần lót ở nửa người dưới. Cởi tới đây, đôi tay cô bé dừng lại. Trong ánh mắt đã không còn sót chút ngạo mạn nào, ngược lại còn dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn ăn mày nhỏ
“Cởi đồ ra.”
Vẫn là ba chữ này, vẫn là giọng điệu này. Dao găm đen tuyền phản chiếu biểu lộ tuyệt vọng của cô bé, nước mắt lăn dọc xuống gương mặt bất lực. Đôi môi cô trắng bệch, hai tay run rẩy, duỗi xuống những mảnh vải cuối cùng trên người...
“Ta hận ngươi... Tên xấu xa... Ta sẽ... Ta sẽ hận ngươi mãi mãi...!”
Đôi mắt lạnh lùng lẳng lặng đón nhận sự chống cự bất lực của cô bé. Nhìn cô từ từ cởi ra chiếc áo lông cuối cùng và cái quần lót nhỏ kia. Đã không còn một mảnh vải che thân, cô bé ngồi xổm xuống, che lại mấy nơi quan trọng, toàn thân run rẩy co rụt trong góc, chờ đợi vận mệnh mờ mịt sắp ập đến.
Ăn mày nhỏ dùng chân móc tất cả quần áo bị cô bé cởi ra qua chỗ mình, nhặt lên. Ngay lúc nó chuẩn bị chuyển sang việc kế tiếp, bỗng nhiên một tiếng khóc chợt vang lên từ cái bàn bên cạnh...
Ăn mày nhỏ rút tay về. Khóe mắt nó liếc nhìn cái bàn, khuôn mặt không chút biểu cảm dần hiện ra chút thay đổi khó mà diễn tả bằng lời. Cô bé cũng hơi giật mình kinh hãi một chút, cô ngẩng đầu, nhìn sang cái bàn, lại nhìn qua ăn mày nhỏ, hoảng sợ không biết phải làm gì.
Ăn mày nhỏ liếc cô một cái, bị nó nhìn như vậy, cô bé càng che kín cơ thể của mình hơn, co ro một chỗ. Thấy vậy, ăn mày nhỏ mới yên tâm cầm quần áo của cô đi về cái bàn, ôm bé gái sơ sinh lên.
Tã lót con bé lại ướt.
Tiếng khóc của bé gái rất vang dội, có kinh nghiệm lúc sáng, ăn mày nhỏ thuận tay nhanh chóng cởi hết quần áo con bé. Thoạt nhìn, lại tè dầm khiến bé gái cảm thấy khó chịu.
Ăn mày nhỏ kéo bỏ mớ quần áo bị nước tiểu làm ước. Vừa hay, bên cạnh nó là đống quần áo mà cô bé kia cởi ra. Ăn mày nhỏ không thèm khách khí, kéo mớ trang phục giữ ấm này qua, thuận tiện xé tấm áo bông làm thành tã lót, quấn chặt bé gái lại.
Như thế này... Con bé sẽ không lạnh nữa.