Sau một giờ chiều, là thời điểm ánh sáng mặt trời kịch liệt nhất. Nhưng mà, vào hôm nay thứ thường thức này lại mất đi tiêu chuẩn. Không khí càng ngày càng nặng nề, bầu trời đang dần bị những tầng mây dày đặc che khuất. Sau khi những tia sáng mặt trời hiếm hoi trốn vào tầng mây, toàn bộ sắc trời, cũng chầm rãi tối sầm xuống.
Người đi đường biết chuyện này có ý nghĩa gì, mỗi người đều vội vàng bước nhanh. Công việc của những người đánh xe ngựa ven đường quả thật không tệ, hành khách đầy ắp trên xe khiến cho túi tiền trong ngực họ gần như căng đầy, chạy vụt trên mặt tuyết, gào thét lao qua.
“Giá!”
Một chiếc xe ngựa chạy vội, bánh xe cuốn tuyết bay lên. Những bông tuyết đó bay về hướng một cái bóng người đang chậm rãi bước đi trên đường, khiến cho bóng người gầy nhỏ kia cảm thụ gió tuyết tàn khốc sớm hơn người thường một chút.
Người trên xe ngựa không có để ý tuyết văng trúng cái gì, xa xa chạy đi. Bóng người kia dùng lưng ngăn lại phần lớn tuyết bay tới, cúi đầu nhìn vào trong ngực, rồi lại yên lặng, tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu nữ nhỏ tuổi...
Mục tiêu rõ ràng như vậy. Nhưng thời điểm sau một giờ chiều lạnh lẽo và u ám thế này, trên đường làm sao tìm thấy con mồi? Ăn mày nhỏ đã đi qua mấy con đường cái. Thậm chí nó còn dành thời gian về nhà một lần, lấy bánh mì đút bé gái ăn no, cũng không tìm được bất cứ đối tượng phù hợp nào trên con đường u ám này.
Tuyết cuối cùng cũng chịu đựng không được mà rơi xuống. So với cơn bão hôm qua, tuyết lúc này lại có vẻ hơi nhẹ nhàng. Nhưng chuyện này cũng không đáng giá để cao hứng, vì tuyết sẽ làm người ta cảm thấy lạnh hơn, khiến thân thể ăn mày nhỏ càng thêm run rẩy.
Con đường thứ tám...
Trong thành, dưới tuyết rơi, nó đã đi đi tới tới hơn năm giờ. Thân thể của nó bắt đầu cảm thấy rã rời, hai chân bắt đầu cảm nhận được thứ lạnh lẽo và chết lặng lúc đầu. Trong những căn nhà hai bên đường phố, ánh đèn bắt đầu chậm rãi sáng lên. Từ bên trong đó truyền tới mùi thức ăn mê người, cùng những tiếng cười không lo không nghĩ của mấy đứa trẻ bằng tuổi nó...
Bước chân ăn mày nhỏ cố chấp mà băng lạnh. Những ánh đèn, mùi thơm và tiếng cười kia không thuộc về nó. Từ rất lâu trước đây, thậm chí từ lúc cha mẹ còn sống, nó đã thấy rõ điểm này. Thế giới mà nó đang sống là thế giới bị bão tuyết càn quét bừa bãi, nơi này không có chuyện chỉ cần chìa bộ dạng đáng yêu ra liền sẽ có người cho nó đồ ăn ngon và áo quần xinh đẹp, ấm áp, cũng sẽ không có người thương tiếc nó, yêu thương nó. Hết thảy, đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu muốn sống sót dưới bão tuyết, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lý luận của thế giới băng lạnh ăn mày nhỏ hiểu rất rõ, trong ánh đèn chiếu rọi của mọi người, nó tiếp tục đi tới. Nhưng có một chút, nó phát hiện chính mình vẫn không thể làm được thứ lý luận này. Bởi vì nó nhận ra mình vẫn thỉnh thoảng nhìn xem bé gái trong ngực, lại dùng tay chạm vào trán cô bé, ước lượng nhiệt độ cơ thể...
...Thây kệ.
Ăn mày nhỏ ngẩng đầu, không nghĩ về cử động không hợp lẽ thường của mình nữa. Vô cùng may mắn, nó cũng phát hiện một lý do đầy đủ để nó không nghĩ về hành động kỳ lạ của mình nữa.
Một cô bé, đứng trên đất tuyết. Cô có mái tóc màu nâu, khuôn mặt xinh xắn, tinh nghịch. Thân thể cô được phủ kín trong một tấm áo khoác lông chồn tuyết, ăn mày nhỏ không thể tưởng tượng trong đó ấm áp thế nào.
Cô bé rất đáng yêu. Ăn mày nhỏ trốn trong một góc đường u ám, lạnh lùng dò xét một lúc, nó có được kết luận này. Đôi mắt lạnh băng tiến vào trạng thái yên tĩnh như đang săn mồi. Dưới bầu trời đầy tuyết thế này, chỉ sợ cô bé kia đã là con mồi duy nhất nó có thể săn bắt.
Rất hiển nhiên, cô bé là một đứa trẻ nhà giàu. Đã là con nhà giàu, đương nhiên không thể một thân một mình xuất hiện ở đây. Xung quanh cô có hơn mười người lớn, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay. Ngoài cái đó ra, còn có một bé trai ước chừng lớn hơn cô bé hai tuổi, đi theo sau lưng cô, không ngừng chọc cười.
“Các vị! Chúng ta nhất định phải tìm ra những tên xấu xa bóc cóc trẻ em đó! Bảo vệ những đứa trẻ kia, còn phải cho đám tội phạm bắt cóc kia biết rằng dám phạm tội dưới mí mắt Juglans này, là ngu xuẩn cỡ nào!”
Cô bé mang bao tay, nắm một khúc gỗ làm cờ nhỏ, dẫn đầu đi trước mặt đám người lớn. Mấy người lớn sau lưng đối đối với mệnh lệnh của cô bé có phì cười, có bất đắc dĩ, cũng có thở dài.
Cô dẫn đoàn người đi thẳng tới giữa đường phố. Ăn mày nhỏ nhìn xem phương hướng bọn họ chuẩn bị đi tới, nó lẩn vào đường tắt cạnh con phố, từ đường tắt theo sát bọn họ, tìm cơ hội xuống tay.
“Ừm... Tổng cộng mười ba người, bốn Kiếm Sĩ, ba Cung Thủ, ba Thương Thuật Sư, hai Túng Thạch Sư, lại thêm một đứa quỷ nhỏ vô dụng. Hắc hắc, thú vị.”
Ám Diệt cười lạnh một trận. Cái đội ngũ trước mặt trong mắt thanh kiếm này vừa ấu trĩ lại vừa buồn cười, chỉ cần nó muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến những người bảo vệ này chết không chừa một mống. Nhưng mà, nó không ra tay. Bởi vì nó muốn nhìn xem ăn mày nhỏ khi đối mặt với chiến trận thế này, đến cùng sẽ làm thế nào để đạt được mục đích. Dù sao, nó không cần một tên dã man chỉ biết dựa vào sức mạnh mà chiến thắng. Rút kinh nghiệm từ thất bại của một vị chủ ký sinh trong quá khứ, nó sâu sắc biết rằng chỉ có người tỉnh táo, thậm chí không dựa vào năng lực của nó cũng có thể đạt thành mục đích, mới thật sự là đối tượng thích hợp.
Ăn mày nhỏ không để ý đến "thú vị" của Ám Diệt. Dựa vào hẻm nhỏ khắp nơi, nó như giống như một con đỉa, gắt gao theo sát đội ngũ trước mặt, hai mắt nhìn chăm chú cô bé kia, đồng thời cũng đang quan sát mười ba người bên cạnh cô. Một lần theo sát như thế, liền tốn trọn vẹn nửa giờ...
...
.......
............
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của nó cũng có kết quả.
Đi loạn không có mục đích làm đứa bé trai hơi lớn chút dường như sắp chịu không nổi. Nhưng nó không dám nói thẳng, chỉ có thể quanh co lòng vòng đi sang bên cạnh cô bé, mềm giọng nói: “Chuyện này, công... Không, tiểu thư. Cô nhìn, trời muộn rồi, mà tuyết đang lớn hơn...”
Cô bé giơ lên lá cờ trong tay, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói: “Đúng vậy! Trời chiều, tuyết lớn. Thời điểm này những tên xấu xa kia hẳn phải bắt đầu hành động rồi! Chúng ta phải tăng cường độ điều tra lên, ta tin tưởng rất nhanh liền là có thể tìm thấy manh mối chúng để lại!”
Khóe miệng bé trai co quắp một trận, chân nó đã bủn rủn bất lực, từ nhỏ lớn lên trong nhà ấm, đã bao giờ nó gặp qua loại cảnh ngộ này? Nó muốn trở về, nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng nói. Nhưng nếu như không trở về, nó thật sự vừa lạnh vừa mệt, nửa bước đều không muốn đi.
Dưới loại tình huống này, nó chỉ có thể nháy mắt với mấy người lớn xung quanh, hi vọng bọn họ có thể ra mặt can thiệp, khuyên vị đại tiểu thư kia quay về.
Nói thật ra, đám hộ vệ xung quanh cũng đã cảm thấy có chút phiền chán loại tuần tra vô nghĩa này. Suy nghĩ của cô bé đơn thuần, công khai đi khắp nơi trên đường thế này làm sao có thể bắt được người? Theo cô đi dạo loạn khắp nơi như vậy, trừ việc tăng thêm mệt nhọc thì căn bản một chút công dụng cũng không có.
“Tiểu thư, theo chúng ta thấy, nhóm người kia chắc chắn đã biết đại tiểu thư tự mình đi bắt bọn chúng, cho nên đều sợ trốn đi cả rồi. Nên vẫn là xin ngài trở về, chỉ khi biết rằng ngài không ở đây, đám phạm nhân kia nhất định lại chạy ra gây án, đến lúc đó chúng ta lập tức có thể bắt bọn chúng lại.”
Cô bé ngoác miệng ra, đối với việc những hộ vệ bỏ cuộc giữa đường, cô cảm thấy hết sức bất mãn. Gặp phải một chút xíu gió tuyết đã muốn trở về, làm sao trở thành sứ giả chính nghĩa được? Khục, trình độ thủ vệ của mấy thành phố nhỏ cũng chỉ có cỡ này, căn bản là không thể so sánh với quân lính nước mình.
“Ta không đi. Trừ phi bắt được bọn người kia, nếu không ta uyệt đối sẽ không trở về! Các ngươi cũng xốc lại tinh thần cho ta, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của các ngươi mà! Chỉ cần các ngươi vẫn là kẻ bảo vệ mọi người, vẫn sẽ thuộc về phương diện chính nghĩa, không nên oán than nhiều như vậy, tiếp tục theo ta đi nào!”
Nói xong, cô bé hừ một tiếng, không quan tâm những thủ vệ sau lưng nữa, tự mình đi lên trước.
Nhìn thấy cô bé vẫn tràn đầy hứng thú như thế, bé trai lại hoàn toàn không chịu đi. Nó bắt đầu lôi kéo áo bào của một tên Túng Thạch Sư, càng không ngừng níu kéo, năn nỉ lấy. Thấy nó cầu mong tới vậy, mười hai tên thủ vệ tạm thời dừng chân, bắt đầu thương lượng.
“Nếu không... Chúng ta đưa cậu chủ về trước?”
“Xem ra cũng chỉ có thể làm vậy. Các người đi nhanh về nhanh, con bé này này bình thường hẳn là xem quá nhiều ca kịch anh hùng, trong đầu toàn là mấy thứ đó.”
“Yên tâm, lại cậy mạnh thế nào, nó cũng chỉ là đứa bé. Không bao lâu nữa nó cũng sẽ mệt mỏi thôi, tới lúc đó chúng ta lại mang nó về.”
"Mấy người còn chưa thương lượng xong sao? Tôi mệt mỏi quá, lạnh quá rồi.”
“Tốt tốt tốt, chúng ta đi về ngay đây. Vậy thì trước hết chúng ta cứ phân ra sáu người, đưa cậu chủ về trước, rồi nhanh chân quay lại.”
Mười hai tên thủ vệ thương lượng xong, nhưng trong lúc bọn họ đang thương lượng xem là sáu người nào nên đưa bé trai về...
“A! Tìm tới! Đừng chạy! Tên xấu xa! Không được chạy!”
Đột nhiên, bé gái chỉ vào một con hẻm nhỏ u ám mà kêu to! Cô vung vẩy lá cờ nhỏ trong tay, mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà chạy vào con hẻm nhỏ đó.
Hành động của cô bé ngay lập tức làm đám thủ vệ sợ hết hồ. Trừ tên Túng Thạch Sư bị bé trai giữ chặt không nhúc nhích ra, mười một người khác tranh nhau chen lấn, nhào vào con hẻm, đồng thời lớn tiếng xin cô bé kia dừng lại.
“Tiểu thư! Mời lui ra phía sau! Nguy hiểm! Chỗ này cứ để chúng tôi tới xử lý!”
Cô bé chạy vào ngõ nhỏ, bóng người ôm trẻ con vừa nãy chợt lóe lên trước mắt giờ không biết đã biến đi nơi nào. Ngay lúc cô muốn chờ đám thủ vệ cùng đến điều tra, sâu trong ngõ nhỏ lại hiện lên một bóng người thấp bé. Mà trong ngực cái bóng ấy, rõ ràng đang ôm thứ gì đó!
“A! Hắn ở đó! Nhanh lên! Các ngươi nhanh một chút!”
Cô bé bắt đầu hô to gọi nhỏ, vẫy tay với những thủ vệ bên ngoài. Nhưng ngay lúc này, bóng người đang chạy sâu vào trong đột nhiên té xuống, ngã lên mặt tuyết.
Thấy cảnh này, một xíu cảnh giác trong lòng cô bé tan biến ngay tức khắc. Cô giơ lá cờ lên, không thèm quan tâm đám người phía sau nữa, tự mình xông vào sâu trong ngõ. Nhưng khi khoảng cách giữa cô và bóng người té ngã chỉ còn không đến mười bước chân, bóng người ấy lại nhanh chóng bò lên, bị thọt chân, chân thấp chân cao quẹo sang một ngõ nhỏ khác ngay bên cạnh.
Đối phương bị thương rồi?! Tâm tình cô bé càng hưng phấn hơn. Cô tăng tốc xông vào ngõ nhỏ, chính thức bước vào những con đường tắt chằng chịt như mê cung.