Lời nói của Cáo Già rất vẹn toàn, vẹn toàn tới mức không có chút chỗ trống để thương lượng. Biểu lộ của ăn mày nhỏ một mực không thay đổi, gã đã dám nói như vậy, cũng có nghĩa là gã đã chuẩn bị tâm lý bị treo cổ rồi.
Chân ăn mày nhỏ buông xuống, rút về phía sau. Cánh cửa sắp khép lại, mà nó cũng đã tìm được con đường đi đến biệt thự của Thị Trưởng...
Cáo Già phô trương thanh thế, nhưng đổi lại chính là ăn mày nhỏ nói được làm được. Sự nhẹ nhõm trên mặt biến mất lần nữa, gã bất ngờ nhảy khỏi ghế salon, kêu to một tiếng, muốn vọt ra cửa.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Đột nhiên, chân ăn mày nhỏ lần nữa chặn ngang cánh cửa. Biểu lộ lạnh lùng, dường như nó sớm đã đoán ra kết cục của trận giằng co này.
Đôi chân Cáo Già sững sờ khựng lại, hiện tại, gã đã hoàn toàn chắc chắn thằng nhãi trước mắt đang thật sự nghiêm túc. Nó cũng là kẻ chỉ cần mình có thể sống sót, sẽ không chút do dự vứt bỏ người khác, lợi dụng người khác. Cho dù nó thật sự có chút tình cảm với con bé trên tay, chỉ sợ vì Tiền, nó cũng sẽ không chút do dự đưa con bé đến biệt thự của Thị Trưởng.
“Tao biết! Tao thua! Thua hoàn toàn!”
Cáo Già giơ hai tay lên, thở ra một câu chửi thề, trên mặt đã không còn sót lại chút ngạo mạn nào.
“Vậy được, hai trăm đồng Tiền.”
Ăn mày nhỏ nói lại giá tiền. Nhưng không như vừa rồi, nó không móc bé gái ra khỏi lồng ngực ấm áp, mà càng ôm cô bé chặt hơn, lấy chính thân nhiệt chính mình đến ôm cô bé...
“Cái này... Chỉ sợ thật không được.” Mặt Cáo Già tràn ngập bất đắc dĩ, "Nhãi con, hai trăm đồng Tiền không phải số ít, mà lại tao vừa nói rồi, ngàn làm vạn làm, làm ăn lỗ vốn thì tao mặc kệ. Tao tuyệt đối không mua con nhóc này. Nhưng là... Ai! Mày khoan đi vội chứ! Chờ một chút, nghe tao nói hết đã!”
“Hô... Là như thế này. Nhãi con, mày có gan bắt cóc trẻ sơ sinh tới bán, nói rõ mày đã có chút năng lực nhất định. Thế nào? Có hứng thú thay tao làm việc không? Bây giờ, chỗ tao vừa vặn có một việc vô cùng thích hợp cho mày làm. Thù lao thì... Mười lăm đồng Tiền.”
Cáo già liếc liếc vào ngực ăn mày nhỏ, nơi nó ôm bé gái nhìn một chốc, gã âm thầm hừ lạnh một tiếng, rồi bổ sung một câu ——
“Đầy đủ để mày đi xem bệnh cho con nhóc này.”
Từ đầu đến giờ, ăn mày nhỏ vẫn luôn không để lộ chút biểu cảm nào, khi nghe được câu này, thân thể nó không tự chủ được run rẩy một chút. Nó cúi đầu xuống, bé gái trong ngực đã lâm vào giấc ngủ, trên gương mặt nhỏ hồng tản ra nhiệt lượng nóng hổi, hơi thở dồn dập mà yếu ớt...
“Công việc gì?”
Lần đầu tiên, ăn mày nhỏ đáp lại bằng tốc độ nhanh như vậy. Dưới chăn bông, đôi tay ôm bé gái càng siết chặt hơn.
Cáo Già đương nhiên nhìn thấy cái động tác này của ăn mày nhỏ. Gã thầm than trong lòng, cuối cùng lần này mình cược đúng rồi.
“Mày biết đấy, nhãi con.”
Cáo Già lại ngồi lên ghế salon, đồng thời châm một điếu thuốc.
“ ‘Phấn Hồng Nữ Lang’ của chúng ta có rất nhiều khoản lợi nhuận đến từ việc buôn bán xác thịt. Gần nhất chúng ta nhận được một đơn đặt hàng, có một lão già sợ vợ muốn sung sướng, nếm thử hàng tươi. Nhưng lão già này lại có chút đam mê khác thường, hắn thích bé gái. Tuổi tác càng thấp càng tốt. A, tất nhiên, con nhóc sắp bệnh chết của mày không nằm trong phạm vi đó.”
Ăn mày nhỏ vẫn đứng đấy, chờ gã nói xong.
“Nhưng chỗ tao làm gì có nhiều bé gái như vậy? Trên cơ bản đều vượt qua hai mươi tuổi, xét tổng thể thì cũng coi như thuộc hàng đầu trong con phố này, nhưng đoán chừng không vào nổi mắt lão già kia. Nhìn thấy cục thịt mỡ trong tay sắp chạy mất, mày nói xem, có đáng tiếc hay không?”
“...Ông muốn ta mang gái đến?”
Cáo Già cười cười: “Thông minh. Vốn dĩ loại chuyện này hẳn là thuộc hạ của tao đi làm. Nhưng vấn đề là ngày hôm qua xảy ra chuyện kia, bên ngoài đang điều tra rất ác. Đám thuộc hạ lấm la lấm lét của tao mà chạy ra, chỉ sợ còn chưa kịp bắt ai thì đầu đã dọn nhà rồi, đồng thời liên lụy tao cũng phải chịu khổ.”
“Nhưng mà, chúng ta cũng có thể lợi dụng chuyện này. Hôm qua trẻ sơ sinh mất tích, hôm nay lại có một cái bé gái chừng mười tuổi mất tích, hẳn sẽ không khiến người khác chú ý chứ? Mà lại, vị Thị Trưởng đáng kính của chúng ta nói không chừng còn sẽ nghĩ việc này cũng là do đám người bắt cóc trẻ sơ sinh kia làm, chúng ta thì ngồi ngoài cuộc. Vì vậy, tao cần mày.”
“Mày vẫn còn là con nít, người khác sẽ không chú ý. Bằng sự tỉnh táo và ‘anh tuấn’ của mày, chắc sẽ rất dễ dàng lừa gạt được một bé gái ‘thích mê’ mày thôi, ha ha, không phải sao? Đợi lão già kia hưởng thụ xong, tao sẽ xử lý sạch sẽ con bé đó, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cuộc làm ăn này thế nào?”
Ăn mày nhỏ hơi hơi ngẫm lại, chậm rãi gật đầu.
“Rất tốt!” Cáo Già vỗ tay một cái, ngậm điếu thuốc đi vào trong. Sau ba phút, gã ôm một đống quần áo trẻ em rách tung tóe từ trong đi ra, ném vào trước mặt ăn mày nhỏ.
“Những thứ này xem như tiền đặt cọc. Mày đắp chăn bông đi lại bên ngoài, muốn người khác không chú ý cũng khó. Nhớ kỹ, tìm cô gái đàng hoàng, sạch sẽ một chút, xinh đẹp chút. Khẩu vị lão già kia rất gian trá, hơn nữa còn có hứng thú hết sức kỳ lạ. Hắn còn đưa ta vài bộ quần áo, nói tốt nhất là những bé gái có thể mặc số quần áo đó. Mấy bộ quần áo đó... Mà thôi, chờ mày đem người tới rồi nói sau. Còn có, mày mang theo con nhóc này hành động sẽ không tiện chứ? Để lại chỗ tao thì sao?”
Ăn mày nhỏ không trả lời, nó nhìn chằm Cáo Già bằng khóe mắt, cẩn thận hết sức xoay người nhặt quần áo lên, không nói thêm gì nữa, đi ra cửa sau. Rất nhanh, trên cửa truyền đến một tiếng “phanh”. Khi Cáo Già vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa mà mở ra xem, bên ngoài sớm đã không có bóng dáng của ăn mày nhỏ.
__________________
Chăn bông đã đông thành khối băng. Những sợi lông nhung sắp sứt chỉ giờ chẳng khác gì kim châm, đâm vào da thịt gây ra đau đớn. Trong một con hẻm nhỏ u ám, ăn mày nhỏ vứt tấm chăn bông kia xuống, cởi trần, đảo đảo mấy bộ quần áo.
Xiềng xích vẫn đang quấn lấy tay phải nó, không biết là vì lạnh lẽo hay là vì nguyên nhân khác, những vết thương bị cắt trên da thịt giống như đã khỏi hẳn, dưới những sợi xích đen tuyền chỉ là một cánh tay bị sẹo đỏ che kín, hình thành sự tương phản rõ rệt với thân thể gầy yếu của ăn mày nhỏ.
Dù nơi này là một ngỏ hẻm gió thổi không tới, nhưng bộ dạng không mặc bất cứ quần áo gì của ăn mày nhỏ trong mắt người thường vẫn có hơi điên khùng. Chính nó cũng cảm thấy hơi điên, nhưng bây giờ, nó lại thấy khí trời không lạnh lẽo đến thấu xương như vậy. Tuy là còn lạnh khiến người ta phải run lên, nhưng chưa tới mức khiến thân thể nó chậm chạp đi.
Dưới xiềng xích, con mắt màu đỏ đang đảo quanh, nhìn ăn mày nhỏ moi ra hai bộ áo ấm cũ rách từ trong đống quần áo. Nhưng nó không mặc vào, mà là dùng để quấn bé gái lại. So với cái áo đơn bạc của nó, có mấy cái áo bông cũ này, việc giữ ấm cho cô bé cuối cùng vẫn tốt hơn nhiều.
Sau khi trùm kín bé gái, nó mới lấy mấy bộ áo mỏng thủng lỗ chỗ còn lại mặc vào, buột chặt. Rồi mới cầm tấm chăn bông lúc nãy trùm lên người mình như một cái áo choàng. Không khí lạnh luồn vào quần áo thông qua những lỗ thủng, vẫn khiến người ta có chút run rẩy.
“Nhãi con, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì?”
Giọng của Ám Diệt vọng đến trong đầu. Đồng tử máu nhìn trừng trừng ăn mày nhỏ, một chút cũng không rời.
“Ngươi xác thực rất biết cách che giấu cảm tình của mình, ta rất thưởng thức điểm này. Nhưng lúc nãy, khi tên kia nói có thể trả tiền thuốc, ta cảm nhận được một tia tình cảm dao động trong ngươi. Ngươi không nghĩ sẽ dùng số Tiền lấy được để chữa bệnh cho con nhóc này đấy chứ?”
Ăn mày nhỏ không trả lời, nó yên lặng mặc quần áo cho tử tế, rồi vươn tay, muốn bắt lấy cô bé đang đặt trên thùng rác...
“Đủ rồi, nhãi con. Trả lời ta!”
Tia sáng do đồng tử máu phát ra tăng vọt trong nháy mắt, con dao bên trong đống xiềng xích thoát khỏi phong tỏa, trực tiếp chỉ vào mũi ăn mày nhỏ. Mà những sợi xích trên cánh tay lại bắt đầu nhúc nhích, lưỡi cưa cắt vào cánh tay nó.
Máu tươi dọc theo xích sắt ùa vào đồng tử máu. Biểu cảm của ăn mày nhỏ vì đau đớn mà dần dần trở nên vặn vẹo. Nó cắn răng, cánh tay vươn đến chỗ bé gái cũng vì đau đớn mà rụt lại.
“Nó... Có giá trị lợi dụng...”
“Vậy thì nói cho ta biết, cái giá trị lợi dụng gì!” Xiềng xích nhanh chóng xoay vòng quanh cánh tay, thịt băm và máu tươi tản ra trên không trung, rơi xuống mặt đất, hóa thành vụn băng.
“Ta... Mang theo nó... Càng có thể... Khiến người khác buông lỏng cảnh giác... Không ai... Sẽ nghĩ tới... Một đứa bé... Mang theo trẻ sơ sinh... Có thể làm những gì...!”
Chuyển động của xiềng xích dừng lại. Hai đầu gối ăn mày nhỏ mềm nhũn, quỳ gối trên đất tuyết. Theo những bông tuyết bay lên, dòng máu trên tay mới dừng lại, không chảy vào đồng tử máu nữa, tích, tích, tích... Rơi dần xuống lớp tuyết dưới gối.
Đồng tử máu trầm mặc. Con mắt này nhìn ăn mày nhỏ chằm chằm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ăn mày nhỏ không chờ Ám Diệt nghĩ xong. Sau khi nặng nề thở ra một hơi, nó chậm rãi duỗi thẳng đầu gối, một lần nữa đứng lên. Đôi tay nhuộm đỏ máu tươi lại vươn tới bé gái...
“Hừ, thú vị.”
Ám Diệt một lần nữa chui vào xiềng xích, con ngươi màu đỏ ngòm dần dần ảm đạm.
“Nhãi con, ngươi kích thích hứng thú của ta. Tốt thôi, ta muốn xem ngươi có thể vì con nhóc chết tiệt không chút quan hệ gì với mình kia làm đến loại tình trạng nào. Cho dù rơi vào tình huống biết rõ mang theo nó sẽ khiến cho tỷ lệ chết của mình tăng cao, ngươi có thể bảo vệ nó bao lâu, ta rửa mắt mong chờ đây.”
Vết thương bị cưa rách một lần nữa nhanh chóng khép lại. Trừ bỏ việc trên tay nhiều thêm mấy vết sẹo đỏ như máu, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Ăn mày nhỏ rốt cục ôm bé gái vào trong ngực, dựa vào mặt trên thùng nghỉ ngơi một chốc, sau khi tinh thần của mình hơi hơi tốt lên, mới kéo lê bước chân, từ trong hẻm nhỏ đi ra ngoài.