Người đàn ông kia mở to mắt nhìn. Bóng dáng Từ Giai Nhu nhỏ nhắn, cô đơn lạc lõng được hắn ta thu vào trong mắt.
" Tiểu Nhu... Là em sao? "
Giọng hắn có phần mất kiên nhẫn.
" Đại ca, cô gái này là người mà Sở Thần mua đấu giá được. Cô ấy được Sở Thần đặt tên là Từ Giai Nhu " - Đàn em hắn từ phía trước cất giọng kính cẩn.
Người đàn ông kia gỡ khăn trùm mặt, một gương mặt anh tuấn phi phàm, chỉ có điều một bên mắt đã bị hỏng. Chính là mẹ Giai Nhu chọc hỏng.
Diệp Quân Nhiễm nhướn mày, nhìn kĩ hơn cái bóng dáng nhỏ nhắn kia, mày kiếm mới giãn ra. Quả nhiên không phải Tiểu Nhu. Nhưng lại rất giống cô ấy. Sở Thần cũng thật si tình. Mua phụ nữ có gương mặt giống Giai Nhu rồi đặt tên là Giai Nhu. Haha. Hắn khinh.!
" Đại ca, xử lý cô ta sao? " - Tên đàn em lên tiếng " Giờ chắc Sở Thần cũng đang đi tìm cô ta "
" Mời cô ấy tới chỗ chúng ta một chuyến " - Diệp Quân Nhiễm cười nhạt
Từ Giai Nhu bước đi không mục đích. Đường phố ồn ào, náo nhiệt đối lập với tâm trạng cô hiện tại, buồn và cô đơn.
Bây giờ thì cô là ai đây? Đâu phải tên cô là Giai Nhu. Cô không phải vợ Sở Thần, cũng không phải người Sở Thần yêu. Cô chẳng là gì cả.
Từ Giai Nhu ngồi sụp xuống, gục đầu bật khóc như một đứa trẻ. Người đi đường thấy lạ nhưng tuyệt nhiên không có ai hỏi han cô dù chỉ một câu.
Bỗng nhiên một bàn tay chìa ra, một giọng nói vô cùng ấm áp:
" Cô gái, em sao thế? "
Diệp Quân Nhiễm nhìn Từ Giai Nhu. Cô vừa ngẩng đầu đã khiến hắn ngây ra. Rất giống Tiểu Nhu, dường như còn xinh đẹp hơn cô ấy rất nhiều.
Từ Giai Nhu cũng ngạc nhiên. Ngoài Sở Thần ra thì cô chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai giống như người này. Mày kiếm sống mũi cao thẳng, vóc người cũng to cao. Có điều một bên mắt bị che kín. Có lẽ đã bị hỏng.
Từ Giai Nhu lắc đầu, tự mình đứng dậy, ôm sổ bước đi.
Diệp Quân Nhiễm giống như phản xạ nắm lấy cổ tay Từ Giai Nhu khiến cô giật mình quay đầu.
Hắn ngượng ngùng buông tay, nói:
" Tôi có thể giúp gì cho em? Hình như tôi thấy em đang buồn "
Diệp Quân Nhiễm cũng chẳng biết tại sao lại nói ra lời này. Chỉ là gương mặt mít ướt kia khiến hắn không sao nổi giận được.
Từ Giai Nhu mím môi, cầm bút viết mấy chữ lên sổ, giơ ra trước mặt:
" Chú có thể cho tôi vay ít tiền không? "
Diệp Quân Nhiễm nhìn những dòng chữ nắn nót kia, rồi lại nhìn khuôn mặt ngại ngùng của Từ Giai Nhu, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Cô gái này không nói được!
" Em cần bao nhiêu? " - Diệp Quân Nhiễm mỉm cười nói.
" ngàn " Giai Nhu viết. Có lẽ đủ cho cô thuê một nhà trọ trong vài ngày.
" Ít quá " - Diệp Quân Nhiễm rút trong túi ra một chiếc thẻ, đưa cho cô " Thẻ này có thể giúp em đấy. Cầm đi "
Từ Giai Nhu lắc đầu. Cô nhớ Sở Thần cũng có một chiếc như vậy. Anh có cho cô và nói rằng cô có thể rút bao nhiêu cũng không thể rút hết. Cô không cần nhiều như vậy.
" Cầm đi. Tôi không nói tới lần thứ hai đâu " - Diệp Quân Nhiễm nhét thẻ vào tay cô, quay người đi ra xe.
Chiếc xe thương vụ phóng đi xa, Từ Giai Nhu nắm thẻ trong tay ngớ người ra. Cô đang thắc mắc tại sao người đàn ông đó đột nhiên cho cô một chiếc thẻ giá trị như vậy. Cô còn chưa cảm ơn anh ta.
Trên chiếc xe thương vụ vừa đi, người đàn ông ở ghế lái hỏi nhỏ:
" Đại ca, anh không bắt cô ta à? "
Diệp Quân Nhiễm nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt có phần phức tạp.
" Để sau cũng chưa muộn "
" Lão đại, đã tìm thấy tiểu thư "
" Ở đâu? "
" Thuê nhà trọ ngoài phố Dư Chấn "
Sở Thần tức giận ném điện thoại. Cô nhóc kia dám trốn nhà đi??
Khi Sở Thần đến nơi, chủ quán trọ bị khí thế của anh doạ cho hoảng sợ.
" Quý khách, ngài...muốn tìm ai?? "
" Từ Giai Nhu đang ở đâu? " - Sở Thần lạnh lùng nói.
" Thưa quý khách, chỗ chúng tôi không thể... "
" Không thể sao?? " - Sở Thần rút súng " Mau nói, cô ấy ở đâu? "
Chủ quán vừa thấy súng đã sợ tới co dúm người, liền vội vàng xem lại sổ sách.
" Thưa ngài, chỗ chúng tôi không có ai tên như vậy ạ... " - Chủ quán sợ hãi run rẩy.
Sở Thần càng như lên cơn. Từ Giai Nhu, em còn dám đổi tên.?
" Cô gái đó không biết nói! " - Sở Thần quát.
" À...vậy thì...có một cô gái vừa mới tới... Ở phòng "
" Đưa chìa đây! " - Sở Thần dí súng vào đầu chủ quán.
" Dạ... " - Chủ quán sợ suýt ngất, liền vội vàng giao chìa.
Từ Giai Nhu mua được một quần áo cộc thoải mái để thay. Cô vừa thuê được phòng liền chui vào nhà tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm là sở thích của Giai Nhu. Cô có thói quen vừa ngâm mình vừa nghe nhạc. Hôm nay vừa hay thân thể rất mệt mỏi, Từ Giai Nhu nằm một lúc đã ngủ quên mất.
" Rầm "
Cửa phòng tắm đột nhiên bị ai đó đạp ra, Từ Giai Nhu từ trong giấc ngủ giật mình choàng tỉnh, theo phản xạ che trước ngực, hai mắt tìm kiếm bóng dáng người vừa lao vào. Hơi nước khiến cô khó khăn, chưa kịp định thần thì môi đã bị thứ gì đó chặn lại.
Hai mắt Từ Giai Nhu mở lớn nhìn gương mặt Sở Thần gần sát. Môi anh trà lên môi cô khiến cô đau đớn, cánh tay anh ôm chặt cơ thể cô. Từ Giai Nhu cảm nhận được anh đang tức giận.
" Tiểu Nhu...em dám bỏ đi...? " - Sở Thần buông môi cô, cúi đầu thì thầm.
Từ Giai Nhu nổi giận, tròng mắt ầng ậc nước. Cô cúi đầu, khẽ vẽ những đường đầy mạnh mẽ lên áo anh:
" Sở Thần, anh gạt em "