" Sở Thần, anh gạt em "
Từ Giai Nhu ấm ức miết lên áo Sở Thần, đôi mắt tức giận nhìn anh. Cô quay đầu với tay lấy khăn tắm quàng vào người. Nhưng tay còn chưa chạm tới giá để khăn đã bị Sở Thần kéo lại, cả cơ thể cô áp vào người anh.
" Tôi lừa gạt em lúc nào? " - Sở Thần nâng cằm Giai Nhu, nhìn sâu vào mắt cô. Đôi mắt anh cũng đầy tức giận.
Từ Giai Nhu đẩy anh, cánh tay nhỏ nhắn chống lên lồng ngực kia nhưng không có cách nào thoát ra. Cô bật khóc, nước mắt nhạt nhoà, trái tim như bị xé nát ra trăm mảnh.
" Tôi đã làm gì sai? " - Sở Thần gằn từng tiếng, ôm lấy bả vai Giai Nhu " Tiểu Nhu, nói đi. Tôi đã làm gì khiến em tức giận? "
Từ Giai Nhu không phản ứng lại, cúi đầu tiếp tục khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ quất mạnh vào tâm trí Sở Thần. Anh tức giận, nhưng lại đau lòng. Anh muốn quát cô, nhưng lại sợ cô khóc. Cô như đứa trẻ, anh không biết phải làm sao để dỗ dành cô.
" Đừng khóc nữa " - Sở Thần nâng mặt Giai Nhu lên, giúp cô lau nước mắt, giọng nói cũng dịu lại " Tôi xin lỗi "
Từ Giai Nhu nức nở, cánh tay vẫn bám trụ trên lồng ngực Sở Thần, nhân lúc anh không để ý cô vùng khỏi anh, chạy ra ngoài. Sở Thần cũng chạy theo.
Từ Giai Nhu nhảy lên giường, chùm chăn kín mít, cuộn người như một cục bông. Sở Thần nhíu mày, có chút buồn cười. Anh tiến lại thì thấy từ trong chăn, Giai Nhu thò một tay ra một tờ giấy, trên đó ghi mấy chữ:
" Sở Thần, anh về đi. "
Sở Thần sững người, hai bàn tay nắm chặt lại. Anh không biết tại sao Giai Nhu nổi giận với anh, tại sao cô lại bỏ nhà ra đi. Anh thật sự không hiểu.
" Tiểu Nhu, hãy nói cho tôi biết, tôi đã làm sai chuyện gì? " - Sở Thần bước đến chạm nhẹ lên chăn, thống khổ nói.
Từ Giai Nhu khẽ run lên. Trong chăn, những giọt nước mắt tủi thân vẫn lặng lẽ rơi. Cô không muốn nhìn Sở Thần, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Sở Thần kéo Từ Giai Nhu dậy, khuôn mặt cô dần dần lộ ra qua lớp chăn. Gương mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài ướt đẫm mặt. Cô đang nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét và tuyệt vọng.
Nhưng Sở Thần vẫn muốn biết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến cô đột nhiên trở nên thế này?
" Nói đi. Đã xảy ra chuyện gì? " - Sở Thần nghiêm túc lau nước mắt cho Giai Nhu, nhẹ nhàng hỏi cô.
Từ Giai Nhu đẩy cánh tay anh, cúi đầu viết rất lâu, cánh tay thỉnh thoảng run run làm rơi cây bút, cô lại nhặt lên viết tiếp, nước mắt nhỏ vài giọt lên tờ giấy thấm những đốm tròn nhức mắt. Sở Thần nhìn mà đáy lòng đau nhói. Anh thật không hiểu, chuyện gì lại khiến cô suy sụp tới vậy.
Từ Giai Nhu ngẩng đầu đặt tờ giấy vào lòng anh, lại nằm chùm chăn.
Sở Thần thở ra một hơi, kiên trì đọc từng chữ. Mỗi chữ như quất thẳng vào trái tim anh.
" Sở Thần, em biết hết tất cả rồi. Chuyện tại sao anh mua em về, tại sao anh chọn Giai Nhu là tên cho em, tại sao anh đối xử tốt với em như vậy. Có phải em rất giống bạn gái cũ của anh đúng không? Cô ấy đâu rồi? Tại sao anh không đi tìm cô ấy? Anh mua em về, đùa giỡn với em vui lắm sao? Em yêu anh là thật. Nhưng Sở Thần, em không chấp nhận mình là người thay thế. Anh đi đi. Kể từ giờ em không muốn nhìn thấy anh nữa. Trong ngăn kéo kia có một chiếc thẻ. Coi như em trả nợ cho bao ngày tháng qua anh chăm sóc em. Chúng ta chấm dứt tại đây đi! "
Sở Thần nghiến răng vo chặt tờ giấy, mở ngăn kéo. Chiếc thẻ đen nằm im lìm. Thẻ này làm sao mà cô có được? Đây không phải thẻ của anh.
" Tiểu Nhu... " - Giọng Sở Thần đanh lại, anh không còn dịu dàng như lúc nãy " Ngồi dậy "
Là ngữ khí ra lệnh. Sở Thần không cho phép phản kháng. Anh quay người lôi Từ Giai Nhu dậy. Giai Nhu sợ hãi ngơ ngác nhìn anh, trong con mắt vẫn đong đầy nước.
Sở Thần tức giận nắm hai bả vai cô, tia máu trên mắt anh hằn rõ, Từ Giai Nhu sợ đến run người.
" Nói đi. Ai là người đưa chiếc thẻ này cho em? " - Sở Thần quát lớn, cánh tay anh dùng lực bóp chặt vai cô.
Từ Giai Nhu sợ hãi nhìn anh, cánh tay run run chạm vào lồng ngực anh.
" Là một ông chú...bị hỏng một mắt "
Sở Thần nghe tới đây giống như lên cơn điên. Anh đẩy ngã Giai Nhu ra giường, vùi đầu vào hõm cổ Giai Nhu, há miệng cắn một cái. Từ Giai Nhu hoảng sợ co dúm người, nước mắt bất lực rơi xuống.
Sở Thần tức giận? Anh ấy có quyền gì mà tức giận với cô chứ?
Từ Giai Nhu điên cuồng giãy dụa nhưng Sở Thần không hề cho cô tự do. Anh ghìm chặt cơ thể cô, bàn tay thô bạo di chuyển xuống bên dưới.
" Từ sau không được phép tức giận, nghe chưa? " - Sở Thần nâng tay lên, Từ Giai Nhu há miệng thở dốc.
" Rõ chưa? " - Sở Thần điên rồi, anh hành hạ cơ thể cô, bàn tay anh ra tăng lực.
Từ Giai Nhu đau đớn, cơ thể cong lên như dây đàn, bất lực gật đầu, nước mắt trào ra.
" Ngoan " - Sở Thần gật đầu rụt tay, cười nhạt cúi đầu hôn nhẹ khoé môi Giai Nhu " Nói cho em biết, từ lần sau không cho phép em lại gần người đó. Hắn ta là người xấu, sẽ hại em "
Từ Giai Nhu nhìn anh, không hề biểu lộ cảm xúc gì. Sở Thần điên rồi. Anh ấy điên thật rồi.!Từ ngày trở về biệt thự, Từ Giai Nhu trở lên thờ ơ. Cô vốn không thể nói, giờ lại không muốn làm gì nên trông không khác gì một cái xác không hồn. Sở Thần cũng không trở về mấy hôm liền. Có lần anh về vào ban đêm nhưng là tắm rửa rồi lập tức đi ngay.
Từ Giai Nhu biết, anh đã hoàn toàn coi cô như người ngoài.
Giai Nhu bật cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời mưa đang rơi, tiết trời âm u như tâm trạng hiện tại của Giai Nhu.
Sở Thần không cần cô, tại sao vẫn ép cô trở về đây? Anh muốn đùa giỡn với cô đến bao giờ đây?
Từ Giai Nhu đặt tay lên chỗ gần tim. Vị trí này chỉ chứa duy nhất anh, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn vỡ vụn rồi. Lẽ ra ngay từ đầu, cô không nên yêu anh.
Từ Giai Nhu đi vào nhà tắm, cởi đồ, ngâm mình trong bồn. Nước lạnh khiến cô ổn định đầu óc, nhưng vẫn không xua tan được nỗi đau đớn tột cùng trong lòng.
" Choang "
Giai Nhu lỡ tay quàng phải chiếc cốc thủy tinh khiến nó rơi vỡ. Âm thanh chói chang đó dội hẳn vào não Giai Nhu khiến cô giật mình choàng tỉnh.
Từ Giai Nhu mỉm cười, bàn tay hơi di chuyển, khẽ dùng sức.
" Tong tong tong... "
Máu chảy mỗi lúc một nhiều, nụ cười trên khoé môi Giai Nhu càng nồng đượm. Cô được giải thoát rồi!