Từ Giai Nhu xuất viện, trở về biệt thự của Sở Thần đã là sẩm tối. Sở Thần kêu tài xế riêng của anh tới đón cô về. Từ Giai Nhu ở trong bệnh viện tuần, vết thương ở bụng cũng đỡ rất nhiều, chỉ còn chút cảm giác nhói nhói.
Trên đường đi, bác tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn Từ Giai Nhu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
" Từ tiểu thư, cô rất giống một người tôi đã từng gặp "
Từ Giai Nhu ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc. Bác tài nói tiếp:
" Cô ấy trước đây là bạn gái của Sở tổng "
Từ Giai Nhu nắm chặt vạt váy. Quả nhiên, người đó là người Sở Thần yêu. Vậy còn cô? Là người thay thế sao?
Bác tài xế không thấy Từ Giai Nhu mở miệng, liền tiếp tục nói:
" Thật sự tôi rất ngạc nhiên. Tên của cô cũng giống hệt tên cô ấy. "
Giống như có một quả bom nổ tung trong não Từ Giai Nhu. Cô ngồi đó đờ đẫn, lòng bàn tay lạnh toát, trái tim thắt lại đau đớn.
Về đến biệt thự, Từ Giai Nhu không vào mà đi bộ bên ngoài hóng gió. Thực ra hôm nay cô không có tâm trạng hóng gió chút nào. Chỉ là cô chưa muốn về, chưa biết phải làm sao để đối diện với Sở Thần.
Anh mua cô về, đặt tên cô là Từ Giai Nhu, nói rằng cô là vợ anh. Nhưng tất cả, tất cả chỉ vì anh nhớ cô gái ấy. Từ Giai Nhu...?? Rốt cuộc cô ấy mới là người anh yêu.
Từ Giai Nhu đi mãi đi mãi dọc theo con đường nhựa, cuối cùng ngoảnh lại chỉ là một mảng tối đen như mực. Bụng cô bắt đầu réo lên, Từ Giai Nhu thở dài buồn bã.
Làm sao đây? Ở đây không có hàng quán bán đồ ăn. Ngay cả đến bóng người còn không có. Biệt thự của Sở Thần nằm cách biệt với thành phố nên vô cùng yên tĩnh và vắng vẻ.
Từ Giai Nhu vừa đói vừa buồn. Cô ngồi sụp xuống ven đường, ấm ức ôm mặt khóc.
Trên con đường tối đen đột nhiên xuất hiện một bóng xe ô tô từ xa tiến đến.
Sở Thần trở về không thấy Từ Giai Nhu đâu thì vô cùng lo lắng. Anh gọi điện hỏi lái xe riêng của mình thì được báo đã đưa cô trở về.
Vậy rốt cuộc Giai Nhu đã đi đâu?
Lòng Sở Thần nóng như lửa đốt. Tiểu Nhu mới bị thương còn chưa khỏi, lại ốm yếu như vậy thì có thể đi đâu được đây. Lẽ nào cô lại bị bắt cóc??
Sở Thần vừa nghĩ tới đây, trái tim lại như có thứ gì đó chặn lại khó thở. Anh lao ra khỏi biệt thự, chạy khắp nơi tìm cô.
" Cô bé cháu bị sao vậy? " - Người lái xe tới là một ông bác ngoài tuổi.
Từ Giai Nhu ngẩng đầu lau nước mắt, khẽ lắc đầu tỏ ý không sao, cái bụng lại như không nghe lời đúng lúc đó kêu lên ục ục.
" Nhà cháu ở đâu? Đêm hôm sao lại ngồi đây? Để tôi đưa cháu về. " - Ông bác đó hỏi.
Từ Giai Nhu mím môi, tiếp tục lắc đầu.
" Đói không? Tôi đưa cháu đi ăn cái gì đó đã " - Ông bác kia mỉm cười nói với cô.
Từ Giai Nhu suy nghĩ một hồi, ngoảnh về phía sau nhìn một lúc. Sau đó cô cắn môi đứng dậy mở cửa xe.
Sở Thần không tìm thấy Từ Giai Nhu, tâm trạng hết sức tồi tệ. Anh gọi điện cho đàn em, giọng nói mất kiên nhẫn:
" Mau đi tìm Giai Nhu... "
" Vâng lão đại "
Sở Thần không hề nhận ra, bản thân anh từ lúc nào đã để ý người con gái ngốc nghếch kia. Cô luôn khiến anh bận tâm.
Trong khi Sở Thần đang lo lắng thì Từ Giai Nhu bên này đang đánh chén một bữa no nê. Ông bác kia quả thật ra tay rất hào phóng, mua cho cô rất nhiều món ngon, còn chu đáo chuẩn bị cho cô một tờ giấy và một cây bút.
" Cháu không thể nói từ khi nào vậy? "
Ông bác kia nhìn cô ăn xong, liền đưa cho cô khăn lau tay, hỏi.
Từ Giai Nhu ngây ngốc. Câu hỏi này...cô không biết phải trả lời ra sao.
Thấy cô không nói, ông bác đó lại tưởng cô buồn nên vội vàng sửa lời:
" Thật ra tôi hỏi chỉ vì thắc mắc. Bình thường những người bị câm từ khi sinh ra sẽ không thể nghe được người khác nói gì "
Từ Giai Nhu cầm bút, viết:
" Cháu không biết mình bị thế này từ khi nào. Cháu bị tai nạn, mất trí nhớ "
" Ồ, tôi xin lỗi đã nhắc tới chuyện này " - Ông bác cười cười " Ăn no rồi. Giờ tôi đưa cháu về nhé? "
Từ Giai Nhu lắc đầu ngay lập tức.
Cô sao có thể về đây? Sở Thần đâu cần cô.
" Vậy được. Giờ tôi phải đi rồi. Cháu có muốn mua thứ gì nữa không? " - Ông bác kia đứng dậy hỏi cô.
Từ Giai Nhu lắc đầu, viết:
" Cháu cảm ơn. Không cần đâu ạ "
Tạm biệt người đó, Từ Giai Nhu lại tiếp tục đi bộ dọc theo con phố. Chỗ này đã xa khu vực biệt thự của Sở Thần, có lẽ cũng tốt. Cô không muốn trở về.
Ở đằng xa, một chiếc xe thương vụ xám bạc đậu im lìm. Người đàn ông ngồi ở tay lái quay đầu chỉ về phía Từ Giai Nhu:
" Đại ca, cô ta chính là người phụ nữ của Sở Thần "
Người đàn ông ngồi sau tầm mắt khẽ liếc sang. Trong phút chốc, con ngươi của hắn co giãn đến cực điểm, môi run run khẽ thốt lên mấy chữ:
" Tiểu Nhu, là em... "