" Lão đại, là do chúng em chậm chạp. Xin lão đại thứ tội "
Lũ đàn em của Sở Thần quỳ xuống dập đầu trước mặt anh, không một ai dám nói thêm câu nào, giống như chỉ chờ hậu quả ập đến với họ.
Không khí rơi vào im lặng, Sở Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Giai Nhu nằm trên giường bệnh. Anh nghiến răng, bàn tay cuộn chặt lại thành nắm đấm.
" Nếu cô ấy bị sao... " - Sở Thần lạnh lùng nói " Các chú tự kết liễu đời mình! "
Cả đám người kia đồng thời hít khí lạnh. Hai mươi người... Mạng sống của hai mươi người đang nằm trong tay Từ Giai Nhu. Họ không khỏi cầu mong cô mau mau khoẻ mạnh, biết điều từ giác lui ra ngoài.
Từ Giai Nhu nằm yên lặng, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch không huyết sắc, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.
Khi Sở Thần bế Từ Giai Nhu đến bệnh viện, toàn bộ áo sơ mi trắng của anh cũng loang lổ máu. Các bác sĩ nhìn bộ dạng một người đàn ông to cao bế một cô gái toàn thân đầy máu, bên cạnh là cả một đoàn áo đen chạy rầm rập tới thì vô cùng hoảng sợ. Chỉ nghe Sở Thần quát lớn:
" Mau chữa cho cô ấy. Nếu cô ấy chết, tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này "
Lúc đó Sở Thần vô cùng tức giận. Anh không cần để ý xem bản thân mình nhếch nhác tới nhường nào, vết thương trên bụng và bả vai anh cũng rách toác ra, máu thấm ướt sơ mi nhưng anh không hề quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Giai Nhu đang thoi thóp thở.
Cấp cứu xong, được thông báo Giai Nhu đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần phải theo dõi kĩ lưỡng, Sở Thần lúc này mới lấy lại được bình tĩnh.
Từ Giai Nhu hôn mê đã ngày chưa tỉnh, Sở Thần ngày ấy đều túc trực bên giường bệnh cô không rời nửa bước. Anh không tắm, râu mọc ra lởm chởm, tóc tai hơi rối nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới sự tuấn tú vốn có của anh. Các bác sĩ khuyên Sở Thần ăn uống và có ý muốn băng bó vết thương cho anh nhưng Sở Thần cương quyết từ chối.
Sở Thần không thể rời mắt khỏi Từ Giai Nhu, anh tuyệt đối phải nhìn cô mỗi giây mỗi phút, chờ cô tỉnh dậy. Nói như vậy nhưng Sở Thần bị thương không nhẹ, lại không cho phép bác sĩ rửa vết thương nên sức khoẻ suy sụp đi rất nhiều. Tới ngày thứ , anh quả thực đã ngủ gục bên cạnh Từ Giai Nhu.
Ánh nắng buổi sớm chiếu qua rèm cửa hắt lên tường hai cái bóng, một nam cao to, một nữ nhỏ nhắn. Từ Giai Nhu động một chút, hàng mi dài khẽ mở. Ánh nắng khiến cô không thích ứng liền đưa tay lên che, phát hiện một tay bị ai đó nắm chặt.
Từ Giai Nhu cúi đầu. Chỉ nhìn cái gáy thôi là cô đã biết. Thì ra anh luôn bên cạnh cô.
Từ Giai Nhu mỉm cười, hơi yếu ớt đưa tay truyền dịch ra chạm vào tóc Sở Thần. Vừa chạm vào anh đã tỉnh lại.
Sở Thần ngồi bật dậy. Từ Giai Nhu hơi ngơ ngẩn nhìn anh, không ngờ lại bắt gặp một gương mặt tiều tụy và nhem nhuốc của Sở Thần. Râu thì lún phún, tóc tai bù xù, quầng thâm dưới mắt trũng lại, áo vẫn còn dính đầy máu của cả cô và anh.
" Tiểu Nhu " - Sở Thần mỉm cười ngồi thẳng người nắm chặt tay cô " Thấy trong người sao rồi? "
Từ Giai Nhu ngượng ngùng nhìn xuống tay mình bị Sở Thần nắm chặt, tay còn lại thì bị kim chuyền cắm vào, không biết phải làm sao. Sở Thần hiểu ra, ngửa bàn tay mình ra trước mặt Giai Nhu. Cô viết lên đó mấy chữ:
" Sở Thần, anh có sao không? "
Sở Thần hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của Giai Nhu. Anh đau lòng vươn người kéo Từ Giai Nhu vào lòng ôm chặt.
" Tiểu Nhu, sao em ngốc nghếch vậy hả? Suýt nữa thì em đã mất mạng đấy biết không? "
Giọng Sở Thần hơi khàn. Anh đang buồn. Cũng có cả tức giận. Từ Giai Nhu cũng rơi lệ, cúi đầu viết lên ngực anh:
" Em không ngốc. Lúc đó em đã nghĩ rất nhiều " - Giai Nhu bật khóc, nước mắt tèm lem " Em nghĩ anh đang bị thương, nhất định sẽ không tránh được súng. Còn em... Em khoẻ mạnh, em có thể chịu được "
Sở Thần nghiến răng, không nói một lời cúi đầu ngậm lấy môi Từ Giai Nhu. Nụ hôn của anh không hề báo trước, lại mạnh mẽ cướp đi hơi thở của cô. Giai Nhu há miệng, lưỡi Sở Thần lập tức như con rắn trườn vào khoang miệng cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô. Anh đột nhiên cắn nhẹ vào môi Giai Nhu khiến cả người cô hơi run lên.
Tới khi Sở Thần buông môi Giai Nhu ra, môi cô đã sưng đỏ như trái cà chua, mắt cũng sưng húp lại. Anh miết một đường trên môi Giai Nhu, nhỏ giọng quát:
" Nhu Nhu, lần sau em tuyệt đối không được làm mình bị thương nữa " - Sở Thần vuốt tóc cô " Đừng để tôi lo lắng "
Từ Giai Nhu ngoan ngoãn gật đầu, áp má vào cằm anh cọ cọ. Mấy sợi râu làm cô buồn cười, lại cúi đầu vẽ vẽ lên ngực Sở Thần:
" Sở Thần, trông anh xấu chết đi được "
Sở Thần cười nhẹ, giữ cái đầu nhỏ không an phận của cô, ánh mắt nhu hoà:
" Tiểu Nhu, em dám chê tôi xấu? "
Từ Giai Nhu cười thành tiếng, trước bụng có hơi đau nhưng cô cố gắng nén lại, viết vào lòng bàn tay anh:
" Em ổn rồi! Anh mau đi tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi đi "
Sở Thần gật đầu, cúi người hôn nhẹ lên trán cô dặn dò:
" Em nghỉ đi. Tôi đi sẽ quay lại "
Khi anh bước ra khỏi phòng, trên gương mặt hốc hác nở nụ cười thanh thản. Nụ cười của anh đúng là đã cứu rỗi được mạng sống của hai mươi con người đang ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên ngoài kia.
" Cái gì? Sở Thần có đàn bà? "
Một giọng nói lạnh lùng mang theo ngữ khí khinh thường.
" Dạ, Châu Đông đã bị hạ " - Thuộc hạ của người đó lên tiếng.
" Chết rồi? "- Tiếp tục vẫn là một giọng điệu lạnh lẽo không tưởng " Xem ra tôi phải ra mặt rồi "
Người đàn ông kia đứng dậy, khăn choàng đen đã che kín một phần mặt chỉ để lộ một bên mắt đen sâu hoắm, mắt còn lại đã mất. Hắn nhếch môi, cười nhạt.
Sở Thần, mày có đàn bà à?