Dọn đồ xong đâu đó, Hạ Tử Thường và ba bánh bao nhỏ cũng đã thấm mệt.
Thời gian không còn sớm, ba tiểu bánh bao bụng đói tới nỗi kêu ồ ồ, Hạ Tử Thường định bụng sẽ làm một bữa ăn thật thịnh soạn để cho ba bánh bao nhỏ cùng ăn mừng, nhưng vì muốn để chúng đỡ đói bụng, nên nàng đành bỏ qua ý tưởng này, làm vội vài món ăn tạm.
Còn việc ăn mừng, người thân sum vầy như vậy, ăn lúc nào chẳng được.
Xào cải thảo với thịt heo, luộc mấy quả trứng gà, nấu bát cháo, hấp lại vài cái bánh bao mà vừa sáng nay lên trấn mua về. Hạ Tử Thường bỗng thấy, ở thời cổ đại đun bếp củi nấu ăn như này, so với việc dùng lò vi sóng hay bếp gas nấu ăn, thế mà lại vừa nhanh lại vừa ngon miệng hơn.
Trong phòng bếp có bàn ăn cơm sẵn, Hạ Tử Thường nếu cơm xong, ba bánh bao nhỏ phụ lấy bát đũa đợi xới cơm bày lên.
Sau đó, mọi người cùng ngồi ngay ngắn chờ xới cơm để ăn.
- Ta cứ có cảm giác hình như chúng ta quên cái gì rồi thì phải?
Vân Dục nhíu mày nói.
Thanh Mặc gật đầu.
Hắn cũng cảm giác hình như đã quên chưa làm việc nào đó rồi.
Bạn nhỏ Khuynh Thành lúc này thì lại hết sức tập trung vào việc ăn uống, ánh mắt lăm lăm nhìn chằm chằm bát cơm Hạ Tử Thưởng xới lên, căn bản không để ý hai người anh của mình vừa nói gì.
Hạ Tử Thường xới xong cơm, cũng ngồi xuống bàn.
Mùi thức ân thơm phức lan tỏa khắp gian phòng, đồng thời cũng bay tới góc nhà, nơi có đặt một thùng gỗ.
Hiên Viên Dạ Lan ngồi thu mình trong thùng tối om, khuôn mặt tuấn tú lúc này không rõ đang có biểu cảm gì.
Hắn không hề đói.
Thực sự không hề đói.
Cái bụng không chịu nghe lời lúc này lại réo lên hai tiếng, gương mặt tuấn mĩ không tì vết kia lúc này liền đỏ ửng cả lên.
Tiếng bụng réo vừa vang lên, Thanh Mặc và Vân Dục không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Khuynh Thành.
Khuynh Thành đưa tay nhỏ của mình ra, vẻ mặt vô tội nói.
- Không phải ta đâu.
Hạ Tử Thường híp mắt, nàng cũng nghe rõ, thanh âm vừa rồi không phát ra từ phía Khuynh Thành.
Ánh mắt nhanh chóng nhìn về hướng thùng gỗ, nàng đứng dạy, đi về hướng đó.
Thanh Mạch và Vân Dục nhìn về hướng Hạ Tử Thương bước đi, nhìn tới thùng gỗ đó.
Hai người cuối cùng cũng nhớ ra, việc bọn họ quên mất kia là gì.
Hiện giờ Khuynh Thành cũng muốn tới túm lấy tiên tử ca ca, thế nên liền tự gõ lên đầu mình hai cái ra vẻ tự trách cái não ngốc, vội nhảy xuống ghế, lật đà lật đật chạy theo.
Hiên Viên Dạ Lan nghe được tiếng bước chân đang tới gần, nên tự giác mở nắp thùng ra, từ trong thùng đứng thẳng lên.
Đôi mắt phượng đen láy quan sát Hạ Tử Thường, trên người hắn lúc này chỉ mặc một hờ một chiếc áo, vạt áo choàng còn chưa cột chắc, lỏng lẻo vắt vẻo qua người, mái tóc dài đen mềm buông xõa trên đầu vai, hợp với nước da trắng tới trong suốt kia, khiến người ta khó mà kìm lòng được, nổi lên du͙ƈ vọиɠ.
Nhưng ở trong mắt Hạ Tử Thường lúc này, thì hình tượng của Hiên Viên Dạ Lan bây giờ lại rất chật vật, tuy nhiên cũng khó mà che lấp được thần thái yêu nghiệt vô song kia của hắn.
Người nam nhân này, thật đúng là mỹ cảnh nhân gian.
- Ngươi tỉnh từ bao giờ?
Hạ Tử Thường hơi híp mắt hỏi.
- Ta vừa mới tỉnh.
Khuôn mặt tuấn tú của ai đó lúc này vẫn còn vương chút đỏ ửng, Hiên Viên Dạ Lan bình tĩnh cười cười đáp lời Hạ Tử Thường.
Dù sao thì, tên này cũng không phải thần tiên, biết đói bụng cũng là chuyện thường, huống chi còn vừa trúng kịch độc, thân thể còn chưa hồi phục hẳn.
Nhìn tên nam nhân này nở nụ cười chó con vô tội với mình, Hạ Tử Thường vốn định mở lời tiễn khách, giờ lại nuốt lại vào trong bụng. Đang định cho hắn ăn cơm chung, thì một bóng dáng nho nhỏ xinh xinh vụt lên nhanh như một cơn gió thoáng cái đã đứng chắn trước mặt hai người.
- Tiên tử ca ca, hồi nãy là bụng ngươi kêu đó hả?
Khuynh Thành ngước khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của mình, ánh mắt hồn nhiên chờ mong nhìn Hiên Viên Dạ Lan, hỏi.